Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, An Thần lại bị kéo đi quay một đoạn phỏng vấn đơn dài hơn mười phút.

Buổi phỏng vấn được sắp xếp trong một căn phòng khách sạn. An Thần ngồi trên ghế, Tiểu Tĩnh cầm bản câu hỏi của chương trình, bắt đầu buổi phỏng vấn riêng.

Tiểu Tĩnh hỏi: “Xin hỏi thầy An vì sao thầy lại tham gia chương trình này ạ?”

Bình luận của cư dân mạng: [Câu này còn phải hỏi? Rõ ràng là vì Trần Đan Uẩn, đúng là cái thứ cao dán chó bám riết không buông kia.]

An Thần: “Anh tôi bắt tôi đến.”

Tiểu Tĩnh: “Vậy thầy có biết gì về các khách mời khác trong chương trình không ạ?”

Bình luận của cư dân mạng: [Biết chứ sao không, toàn mấy người từng bị cậu ta đá để nâng mình lên, ai cũng là kẻ thù cũ cả.]

An Thần: “Không biết.”

Tiểu Tĩnh: “Vậy khi tham gia chương trình này, thầy có thấy lo lắng hay sợ hãi không?”

Bình luận của cư dân mạng: [Chắc chắn là có. Chỉ tính mỗi Đoạn Tinh Dục với cái tính khó ở kia thôi cũng đủ cho An Thần ăn hành rồi.]

An Thần vốn luôn bình tĩnh lần này lại tỏ ra hơi căng thẳng: “Chương trình mấy người có cho ăn không?”

Tiểu Tĩnh ngớ người, rồi trả lời: “Có chứ, sao lại không.”

“Vậy có cho ngủ không?”

“Càng không thể thiếu, chúng tôi không làm mấy trò đó đâu.”

An Thần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi không sợ gì nữa.”

Chỉ cần được ăn được ngủ, mấy chuyện khác dễ nói chuyện.

[An Thần khôn ra rồi, còn biết diễn nữa, đổi hình tượng rồi à?]

[Hỏi gì cũng không thừa nhận, đúng là thông minh hơn trước nhiều.]

[Từ đâu mọc ra ông anh trai thế, trước giờ chưa nghe nhắc bao giờ.]

[Câu hỏi quen thuộc hằng ngày, bao giờ An Thần mới rút khỏi giới giải trí?]

Cư dân mạng tức, đạo diễn cũng lo.

Câu trả lời nào của An Thần cũng đều nằm ngoài kịch bản mà tổ đạo diễn đã dàn dựng trước.

Đạo diễn Phạm ngồi trong hậu trường xem đoạn phỏng vấn mà rầu rĩ vô cùng, sao tự nhiên An Thần lại đổi tính thế này.

Đạo diễn Phạm cầm bộ đàm nói: “Tiểu Tĩnh, cô hỏi cậu ta về tấm ảnh lan truyền trên mạng ba hôm trước, tấm ảnh An Thần đánh Trần Đan Uẩn ấy, hỏi cậu ta lúc đó tại sao lại đánh? Có phải tỏ tình thất bại nên nổi giận không?”

Tiểu Tĩnh nghe đạo diễn Phạm nói trong tai nghe hơi lưỡng lự. Câu hỏi này có phải quá trớn rồi không. Cô quay sang nhìn Tiểu Lữ bên cạnh, rõ ràng đang do dự.

Tiểu Lữ gật đầu ra hiệu với cô, nhiệm vụ của đạo diễn, nhất định phải làm.

Hít một hơi thật sâu, Tiểu Tĩnh hỏi: “Ba ngày trước có người đăng ảnh thầy đánh thầy Trần Đan Uẩn lên mạng, nói là do tỏ tình thất bại nên thẹn quá hóa giận. Tôi muốn hỏi chuyện đó có thật không ạ?”

Vừa hỏi xong, cả phòng livestream lặng thinh đúng hai giây, không ai gõ bình luận.

Sau đó, bình luận hiện lên dồn dập như mưa rơi.

[Cho tôi gõ hai chữ ngầu bá lên màn hình, đúng là tổ đạo diễn, dám hỏi thật đấy.]

[Đây gọi là dí sát mặt mà tung chiêu tối thượng, tôi muốn xem An Thần trả lời thế nào.]

[Trả lời kiểu gì chứ, chắc chắn không nhận rồi.]

Tiểu Tĩnh cũng tò mò, An Thần sẽ trả lời ra sao.

An Thần nói: “Không phải thật.”

Tiểu Tĩnh nghe lời nhắc từ tai nghe, hỏi tiếp: “Ý thầy là thầy không đánh người?”

An Thần đáp: “Có đánh, nhưng không tỏ tình, cũng không nổi giận.”

Tiểu Tĩnh đã bị sự hóng hớt tò mò đánh bại, liều hỏi thẳng luôn: “Vậy tại sao thầy lại đánh anh ấy?”

An Thần nghĩ ngợi một lúc, hình như chẳng có lý do gì chính đáng cả. Khi đó chỉ là bắt chước mấy cặp đôi đang cãi nhau thôi.

Nhưng mấy ngày gần đây sống như một người bình thường, An Thần dần nhận ra giữa cậu và Trần Đan Uẩn vốn không phải kiểu quan hệ tình cảm yêu đương gì cả.

Cái từ mới học mấy hôm trước là gì ấy nhỉ, An Thần nói: “Bởi vì cậu ta ăn bám mà còn ra vẻ.”

Tiểu Tĩnh: “…” Anh ơi, đây là livestream đó, anh nói hay ghê, tôi nghe mà con nghe không nổi luôn ấy.

Đạo diễn Phạm ở hậu trường nãy giờ còn đang rầu vì chưa có tình tiết nào đủ gây bão, cứ tưởng An Thần trở nên biết giữ hình tượng rồi, ai ngờ lại nhịn đến giờ mới tung chiêu.

Ông mừng rỡ cười tươi: “Ổn rồi ổn rồi, điểm nhấn cho tập đầu tiên có rồi đây.”

Quả đúng như đạo diễn Phạm dự đoán, chưa đến bao lâu sau, từ khóa #An Thần nói Trần Đan Uẩn ăn bám mà còn ra vẻ# đã leo lên hot search.

[A a a a a không chịu nổi nữa rồi, tôi vô học tôi xin chửi trước.]

[An Thần không theo đuổi được Trần ca liền quay sang bôi nhọ người ta à? Đúng là cái thứ rắn độc.]

[Thấy mọi người cùng mắng cậu ta mà tôi thấy sướиɠ trong lòng ghê.]

[Chỉ thấy một nửa cư dân mạng đang mắng, tôi hơi buồn đó. Còn nửa còn lại đâu rồi, hư bàn phím hết rồi à?]

Phỏng vấn xong, nghe thông báo được đi ăn sáng, tâm trạng An Thần vui không tả nổi.

Bên kia bày sẵn một bàn buffet sáng tự chọn, món Trung, món Tây đủ cả.

An Thần cầm khay lên, mắt sáng như sao. Bữa sáng của khách sạn thật sự quá đã, có cả ngô và rau mà cậu thích.

Phía sau có tiếng người đang nói chuyện, nhưng An Thần chẳng mấy quan tâm.

Đoạn Tinh Dục vừa vào tới nhà ăn, đập vào mắt là một người mà cậu ta cực kỳ chướng mắt.

Phía sau vang lên tiếng trò chuyện cằn nhằn, An Thần vẫn làm ngơ như không nghe thấy.

“Hello mọi người, tôi là…” Đoạn Tinh Dục lướt ngang vào phòng ăn, tâm trạng còn đang phơi phới tự giới thiệu. Vừa quay đầu thì thấy An Thần đứng đó, sắc mặt lập tức sầm lại, buông luôn một câu: “Tôi là ba cậu.”

An Thần liếc nhìn bụng cậu ta: “Chúc mừng cậu lên chức ba.”

Phía sau Phùng Thanh Nhạc không nhịn được "phụt’ một tiếng phì cười, còn cố ý liếc bụng cậu ta một cái nữa chứ.

Đoạn Tinh Dục bị cười tới mức mất mặt, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, quay sang nói: “Thầy Phùng, đừng nói chuyện với cái người này, cậu ta có bệnh.”

Phùng Thanh Nhạc chỉ cười cười, không nói gì, rồi lấy cho mình và Đoạn Tinh Dục mỗi người một cái khay.

Đoạn Tinh Dục vừa cầm khay vừa bước lại định lấy đồ ăn sáng thì thấy An Thần phía trước đang bê một cái khay chất đầy rau sống, phía trên đặt bốn trái bắp. Nhìn vẻ mặt An Thần vẫn còn định chất thêm nữa, cái khay kia đã như tòa tháp mini rồi.

Đoạn Tinh Dục nhịn không nổi, chọc cậu: “Cậu là ma đói đầu thai à? Ăn gì lắm thế.”

An Thần chẳng thèm để ý, chỉ tay vào hai loại táo trước mặt, hơi đắn đo hỏi: “Cậu thấy hai loại táo này, loại nào ăn ngon hơn?”

Đoạn Tinh Dục nhìn cậu như thể đang nhìn người tâm thần, cáu kỉnh mắng: “Cậu có vấn đề à? Tôi với cậu có quan hệ gì mà ngồi đó bàn chuyện ăn táo?”

An Thần hỏi lại: “Không có hả? Tiếc ghê.”

Đoạn Tinh Dục nghe vậy nghĩ An Thần đang cố tình chọc tức mình, nghiến răng nói: “Được được được, An Thần cậu muốn chơi kiểu này với tôi đúng không. Được, chút nữa xem tôi xử cậu ra sao.”

An Thần nhẹ nhàng đặt trái cà chua cuối cùng lên khay, mới ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu ồn quá.” Vẻ mặt thản nhiên, chẳng biết là đang trách móc hay chỉ đơn giản là đang nói thật.

[An Thần ăn nói kiểu gì thế? Coi anh Đoạn nhà tôi không có fan chắc?]

[Ngày trước đã thích dìm anh Đoạn, giờ còn dám ăn hϊếp anh ấy công khai, không thể chịu nổi nữa rồi.]

[Lúc thiên nhiên tiến hóa chắc quên mang An Thần theo nhỉ?]

[Từ bệnh viện tâm thần nào ra thế? Cứ thả rông như vậy là không ổn đâu?]

Fan của Đoạn Tinh Dục lập tức kéo cả lịch sử đen của An Thần ra mắng một trận tơi bời.

Hai năm trước, ngay khi Đoạn Tinh Dục mới ra mắt, đã bị An Thần cướp mất một vai diễn.

Sau đó, An Thần từng bấm thích một bài viết trên Weibo chê Đoạn Tinh Dục ‘diễn dở, tạo hình xấu, mặt còn xấu hơn’, lại còn đích thân để lại bình luận dưới bài ‘xấu thật".

Với tính khí của Đoạn Tinh Dục tất nhiên không phải dạng ngồi yên chịu trận. Đêm đó cậu ta làm hẳn 100 tấm meme mặt xấu của An Thần, rồi đăng lên đáp lại một câu "con thì đừng nói xấu ba’.

Người nổi tiếng dù có hiềm khích gì thì cũng thường chỉ âm thầm, ngoài mặt vẫn giữ chút thể diện.

Nhưng giữa An Thần và Đoạn Tinh Dục thì khác, chuyện xích mích là bày ra luôn cho thiên hạ coi.

An Thần dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra những câu khiến Đoạn Tinh Dục tức điên người.

Phùng Thanh Nhạc thấy tình hình sắp toang đến nơi, vội vã kéo tay Đoạn Tinh Dục đang chuẩn bị bùng nổ lại, cười hoà giải: “Đói rồi đúng không, hay là ăn sáng trước đã.”

Phùng Thanh Nhạc là người lớn tuổi nhất trong chương trình, cũng là một diễn viên kỳ cựu, lại từng chỉ đạo diễn xuất cho hậu bối nên Đoạn Tinh Dục dù bực mấy cũng phải nể mặt.

Cậu ta đành lầm bầm đi lấy đồ ăn sáng, vừa gắp đồ vừa nhỏ giọng cằn nhằn.

An Thần cũng đi tới, nhẹ nhàng đặt một quả trứng gà vào khay của cậu ta, chậm chạp nói: “Cậu có thể mắng to hơn chút nữa, thật ra tôi vẫn nghe được.”

Đoạn Tinh Dục: “…”

Khó chịu, giờ An Thần mềm không ăn, cứng cũng chẳng chịu, so với trước còn đáng ghét gấp đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play