“An Thần, cậu tặng tôi biệt thự là muốn sỉ nhục tôi sao? Có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

An Thần ngồi trong quán cà phê, hơi nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông đối diện đang tức giận đến mức mất bình tĩnh lại càng thêm khó hiểu, chẳng phải cậu đang ở vườn bách thú sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này.

À nhớ ra rồi, hàng rào bảo vệ trong vườn bách thú gặp sự cố, báo hoa mai chạy ra, mà lúc đó cậu bỏ chạy chậm một nhịp, thế là bị cắn chết, mở mắt ra lần nữa đã ngồi ở quán cà phê này.

An Thần là một chú chuột lang nước, bởi vì quá đỗi tùy hứng và cảm xúc ổn định đến lạ thường nên rất được du khách yêu thích, so với cái tên chuột lang nước, du khách thích gọi cậu là capybara hơn.

Biết được nguyên nhân cái chết của mình, trong lòng An Thần cũng không có chút gợn sóng nào, chết thì chết thôi, nếu chưa chết hẳn vậy thì cứ tiếp tục sống đi.

Thấy nửa ngày trôi qua mà An Thần vẫn không đáp lời, Trần Đan Uẩn nhíu mày nói: “Cậu có nghe tôi nói không đấy? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”

“Tôi đang nghĩ vài chuyện, nếu cậu đã không thích biệt thự.” An Thần không nghĩ nữa, rất nghiêm túc hỏi: “Được, vậy tôi không tặng nữa.”

Trần Đan Uẩn nhìn An Thần cứ thế bỏ chìa khóa biệt thự vào túi, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.

Sao hôm nay An Thần không cầu xin gã nhận lấy như trước đây?

Rất nhanh Trần Đan Uẩn đã nghĩ thông suốt, hôm nay chắc là định lùi một bước tiến ba bước, dùng chiêu này để tham gia tiệc sinh nhật của gã.

Tiệc sinh nhật là mười ngày sau vốn dĩ gã không định mời cậu, loại nhà giàu mới nổi như An Thần mà xuất hiện ở tiệc sinh nhật của gã thì chỉ hạ thấp đẳng cấp của gã thôi.

Nhìn vào việc cậu định tặng biệt thự Hương Tạ cho gã, vậy thì gã miễn cưỡng đồng ý cho cậu tham gia vậy.

Nhưng đến lúc đó cậu không được đi chào hỏi bạn bè của gã mà phải ở yên một góc im lặng, tránh làm gã mất mặt.

Trần Đan Uẩn cầm tách cà phê nhấp một ngụm, trấn tĩnh lại cảm xúc rồi mới nói: “Vài ngày nữa là tiệc sinh nhật của tôi, vốn dĩ tôi muốn mời cậu tham gia nhưng hành vi hôm nay của cậu khiến tôi rất không vui.”

Không nói toạc ra, chắc hẳn nói vậy cậu sẽ hiểu.

Thật ra An Thần không hiểu lắm.

Kết hợp với những lời đối phương vừa nói, An Thần lười biếng đáp: “Ồ, hiểu rồi.”

Trước đây An Thần đã từng thấy cảnh tượng này ở vườn thú, là cặp tình nhân cãi nhau hoàn toàn quyết liệt.

An Thần đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nghĩ nghĩ lại cảm thấy thiếu một vài bước, nhớ lại lại lúc ở vườn thú, sau khi cãi nhau thì người khác thường làm gì.

An Thần lại quay trở lại, cầm lấy tách cà phê trên bàn rồi trực tiếp hắt vào mặt đối phương khiến Trần Đan Uẩn giật mình biến sắc.

Cà phê nóng hổi chảy xuống chiếc áo vest đen theo khuôn mặt Trần Đan Uẩn, gã lau mặt, giận dữ nói: “Cậu điên rồi…”

Lời Trần Đan Uẩn còn chưa dứt, một cái tát nữa đã giáng xuống, đánh cho gã xoay hai vòng tại chỗ rồi ngã xuống.

An Thần nhìn bộ dạng mắt đầy sao không tìm được phương hướng của gã, nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên tôi đánh người, không nắm chắc lực tay, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Nói xong, An Thần khẽ gật đầu lễ phép, bình tĩnh xoay người rời đi.

Trần Đan Uẩn bị đánh sao có thể để cậu cứ thế đi như thế được, đang muốn tiến lên ngăn cản đối phương thì lúc này bà chủ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, ngoài cửa cũng có mấy vị khách đi vào.

Trần Đan Uẩn nhìn bộ dạng chật vật của mình, có chút hoảng loạn trốn vào nhà vệ sinh chỉnh trang quần áo, sắc mặt đen sầm đáng sợ.

An Thần điên rồi sao? Dám đánh gã, muốn dùng cách này để thu hút gã quả thực là nằm mơ.

Làm như vậy chỉ khiến gã càng thêm ghét cậu thôi, nếu không phải thấy cậu còn có chút tiền có thể giúp gã có chút tác dụng trong giới giải trí, căn bản Trần Đan Uẩn sẽ không thèm để ý đến loại nhà giàu mới nổi này, cả người chỉ toàn mùi tiền, một chút tố chất cũng không có.

Chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu.

Lúc An Thần đi ra ngoài, ký ức đột ngột ùa về phía cậu như thủy triều, đầu nhất thời tiếp nhận quá nhiều thông tin, suýt chút nữa đã không đứng vững.

Cậu đỡ lấy khung cửa để tĩnh lại, sắp xếp lại ký ức trong đầu rồi kết hợp với chuyện vừa xảy ra, cậu hiểu đại khái là cậu xuyên sách rồi.

Lúc trước ở vườn thú, ông Lâm là người chăm sóc cậu, thích nhất vừa nghe sách vừa làm việc cho nên cậu đã từng nghe qua cuốn tiểu thuyết này.

Dựa theo ký ức sắp xếp ra trong đầu, cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là [Sau khi lên show thực tế cùng bá tổng, tất cả mọi người đều phát cuồng couple] trở thành một vai phản diện độc ác.

Vợ chồng nhà họ Phó và cha mẹ An Thần vốn là bạn bè tốt, phu nhân Phó và mẹ của An Thần lại càng là bạn thân khuê mật, cả hai đều họ An, phu nhân Phó từng nói nhìn An Thần rất giống con bà ấy, cho nên hai người họ cũng coi như nhìn An Thần lớn lên.

Cha mẹ An Thần qua đời vì tai nạn xe hơi khi cậu mới 2 tuổi, lúc đó thương cậu còn nhỏ tuổi đã phải vào trại trẻ mồ côi nên bà ấy đã đưa cậu về nhà.

Để cậu không quên cha mẹ mình nên nhà họ Phó đã không đổi họ và nhập hộ khẩu cho cậu, theo ý của Phó Thường Dân chính là dù sao cũng phải để lại chút dòng dõi cho nhà bạn tốt của ông ấy.

Mặc dù không nhập hộ khẩu nhưng khi sống ở nhà họ Phó, cả nhà họ Phó từ trên xuống dưới đều đối xử với cậu cực kỳ tốt, chưa từng bạc đãi cậu, đặc biệt là phu nhân Phó, thậm chí bà ấy còn định chia một phần cổ phần công ty cho cậu.

Nhà họ Phó là thế gia trăm năm, tập đoàn Phó thị lại là gia tộc giàu có hàng đầu trong nước, việc kinh doanh của gia tộc trải rộng trên nhiều lĩnh vực, ở nước ngoài cũng có ảnh hưởng rất lớn.

Nếu như nguyên chủ không tự tìm đường chết thì hoàn toàn có thể dựa vào tình nghĩa từ nhỏ đến lớn mà cả đời này không lo cơm áo.

Khổ nỗi nguyên chủ lại là một kẻ cuồng yêu, thích gã tra nam Trần Đan Uẩn đến mức mất hết lý trí.

Để lấy lòng gã, cậu ta cứ ba ngày hai bữa là lại tặng quà cho gã, tặng xe tặng nhà, còn liều mạng dùng tài nguyên của gia đình bồi dưỡng gã.

Tình tiết tiểu thuyết phát triển về sau, dưới sự xúi giục của Trần Đan Uẩn, An Thần còn nghĩ cách tranh giành gia sản với anh cả và anh hai.

Để có được gia sản mà không tiếc bán đứng bí mật công ty, suýt chút nữa khiến tập đoàn Phó thị phá sản, làm ra một loạt hành vi tổn thương người nhà, cuối cùng cả nhà đều thất vọng về cậu, cậu bị cả nhà họ Phó vứt bỏ.

Lần này nguyên chủ hẹn gặp Trần Đan Uẩn là vì thấy đối phương đăng video trên vòng bạn bè WeChat nói rất muốn có biệt thự ở khu Hương Tạ.

Vừa hay nguyên chủ có một căn, định dùng nó làm quà sinh nhật tặng cho gã, thế là có cảnh tượng ban nãy.

Cả hai người đều không chú ý đối diện quán cà phê bên kia đường có một chiếc Land Rover màu đen dừng ven đường, Lâm Viễn ngồi ở ghế lái ngạc ngạc nhìn cảnh vừa rồi.

Vừa rồi anh ta có nhìn lầm không vậy?

Lâm Viễn nghiêng đầu muốn hỏi người phía sau, kết quả lại thấy lúc này Phó tổng nhà mình đang đan hai tay làm thành hình ống nhòm, ghé vào cửa sổ xe nhìn cảnh tượng kia.

Vẻ mặt Phó Khiêm Tầm đầy khó hiểu: “An Thần lại dám đánh Trần Đan Uẩn, em ấy bị úng não à?”

Mắt thấy người sắp đi xa rồi, Phó Khiêm Tầm ra hiệu nói: “Theo sát.”

An Thần cầm chìa khóa biệt thự đi được một đoạn ngắn mới phản ứng lại, thật ra cậu có thể bắt taxi.

Lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm một hồi lâu, dù có ký ức trong sách nhưng sử dụng những thứ này vẫn không quen lắm.

Tìm ứng dụng gọi xe trong mấy trăm cái ứng dụng, nhìn cũng thấy hoa mắt chóng mặt.

Phía sau truyền đến tiếng còi xe, An Thần quay đầu nhìn thấy chiếc xe đen, cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ.

Đôi mắt Phó Khiêm Tầm quyến rũ đầy ý cười, giọng nói lười biếng vang lên: “Trùng hợp vậy sao, Tiểu Thần Thần, không bắt được xe à? Có cần anh tiện đường đưa em một đoạn không?”

An Thần nhớ người này, đây là anh hai của nguyên chủ Phó Khiêm Tầm, là nam chính công trong cuốn tiểu thuyết này, cũng là người trong tiểu thuyết đã báo thù nguyên chủ, cuối cùng đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà họ Phó.

An Thần nghĩ mặc dù mình và hắn là quan hệ đối địch.

Nhưng tình tiết hiện tại còn chưa phát triển đến bước đó, chỉ cần cậu không làm những chuyện trong tiểu thuyết, dựa vào quan hệ trước đây hẳn là có thể sống hòa bình với nhau.

Huống chi Phó Khiêm Tầm còn là người đàn ông trụ cột.

Chuột lang nước là loài động vật sống theo kiểu gia đình, mỗi gia đình sẽ có một con đực hoặc con cái chiếm ưu thế.

Theo trong tiểu thuyết, Phó Kỳ Niên là anh cả quản lý toàn bộ tập đoàn Phó thị, Phó Khiêm Tầm là anh hai quản lý toàn bộ tập đoàn An thị.

Hai người họ đều là những người đàn ông trụ cột của nhà họ Phó, nhưng hiện tại anh cả đang ở nước ngoài, vậy thì đương nhiên là Phó Khiêm Tầm có quyền quyết định ở nhà họ Phó.

Cậu đi tới, muốn mở cửa xe nhưng lại phát hiện cửa bị khóa.

Khóe môi Phó Khiêm Tầm hơi nhếch lên nói: “Xe không thể ngồi không công được, gọi một tiếng anh hai nghe xem.”

An Thần: “Anh hai.”

Phó Khiêm Tầm nhướng mày, có chút vô vị nói: “Hôm nay thỏa hiệp nhanh vậy, em như vậy khiến anh không quen chút nào.”

Cửa xe được mở khóa, An Thần lên xe muốn tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, lại nhớ ra còn chưa đóng cửa xe nên hơi nghiêng người đóng cửa lại, xem ra sau này còn phải cố gắng học cách làm người mới được.

Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức An Thần lại muốn ngủ.

Phó Khiêm Tầm nghiêng người dựa vào ghế, ánh mắt lấp lánh, khóe môi mang theo ý cười hỏi: “Vừa nãy sao lại đánh người ở quán cà phê?”

Thật ra An Thần không thích suy nghĩ và giao tiếp, người đàn ông trụ cột đã hỏi chuyện, vậy thì cậu đành phải trả lời thành thật lễ phép.

An Thần đáp: “Mười ngày sau là sinh nhật cậu ta, cậu ta đăng lên vòng bạn bè muốn biệt thự khu Hương Tạ, em định tặng cậu ta.”

Lời này vừa thốt ra, đột nhiên áp suất không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play