Ống kính từ từ tiến lại gần, mọi người thấy được một nửa cái đầu của An Thần lộ ra.
Cậu đang ngủ, gương mặt yên bình như tranh vẽ, toát lên vẻ thư thái, hoàn toàn khác với hình ảnh ngạo mạn khó ưa mà mọi người từng nghĩ đến.
Hai PD chẳng dám tin vào vẻ ngoài ấy. Lúc này thì có vẻ ngoan hiền đấy, nhưng lỡ đâu tỉnh dậy nổi khùng thì đúng là khϊếp đảm.
Hai người đùn đẩy nhau, ai cũng muốn người kia đi gọi dậy. Cuối cùng phải chơi oẳn tù tì để phân thắng bại, kết quả là Tiểu Tĩnh thua.
Cô nàng mang vẻ mặt như sắp đi chịu chết, trước hàng ngàn con mắt của cư dân mạng, đưa tay khẽ đẩy An Thần đang say ngủ.
[Tội nghiệp cô bé làm công, lát nữa không bị chửi thì cũng bị ăn mắng cho xem nè?]
[Tôi ngồi đây canh, An Thần mà dám mở miệng mắng người, tôi chửi lại liền. Trên đường đến Vực Vương Giả, tôi chưa từng thua ai đâu.]
[Tính khí An Thần thế nào ai mà không biết, không nổi giận mới là chuyện lạ. Tôi thấy trước cảnh cô bé khóc luôn rồi.]
Tất cả mọi người trong phòng livestream đều cho rằng An Thần chắc chắn sẽ nổi giận, hai PD quay chụp lần này đúng là xui tận mạng.
Bị đẩy một cái mà An Thần vẫn chưa tỉnh. Tiểu Tĩnh nhắm mắt lại, quyết tâm đẩy thêm hai cái nữa, khẽ gọi: “Thầy An, dậy đi ạ.”
Tai nghe của Tiểu Lữ vang lên tiếng đạo diễn: “Tiểu Lữ, nhanh đưa máy quay lại gần. Lát nữa nhất định phải quay được khoảnh khắc An Thần nổi giận.”
Tiểu Lữ không tình nguyện, vác máy quay lững thững tiến về phía giường.
An Thần mơ màng mở mắt, đập ngay vào mắt là một chiếc máy quay đen sì đặt ngay trước mặt.
Cậu chớp mắt vài cái, quay sang nhìn hai người bên cạnh, hỏi: “Các cậu… Là ai vậy?”
Cư dân mạng: “…”
[Cậu ta bị ngủ mơ lẫn rồi à, đầu óc vẫn còn đang mộng du chắc luôn á?]
[Trông giống như vẫn chưa tỉnh hẳn. Mà nói thật An Thần mặt mộc đẹp dã man ấy, đúng kiểu cún con đáng yêu.]
[Đúng vậy, cái vẻ mặt mơ màng này dễ thương thật sự, sao tôi lại muốn xoa đầu cậu ta thế nhỉ?]
[Bạn lầu trên đói dữ ha, một người từng có phốt như thế mà vẫn thấy đáng yêu?]
[Đẹp cỡ nào mà nhân phẩm kém thì cũng vô dụng. Chỉ vì vụ cậu ta từng đánh Trần Đan Uẩn, cả đời này tôi không bao giờ quan tâm cậu ta nữa.]
Sau khi bị đánh thức, đầu óc An Thần từ trạng thái mông lung dần tỉnh lại, nhận ra bản thân vừa có màn tấu hài, cậu đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù: “Xin lỗi, tôi còn chưa tỉnh hẳn.”
Tiểu Tĩnh mặt hơi đỏ, lí nhí: “Không, không sao ạ.”
An Thần cố gắng mở to mắt, hỏi tiếp: “Giờ chúng ta cần làm gì?”
Tiểu Tĩnh đáp: “Thầy, thầy An, tổ chương trình giao nhiệm vụ đầu tiên rồi, thầy cần đi gọi vị khách mời tiếp theo ạ.”
An Thần gật đầu: “Được, vậy để tôi rửa mặt trước.”
Vừa đi với cái đầu còn lơ mơ, mắt mở không nổi, An Thần vừa lết đến phòng tắm thì cộc một tiếng, ngón chân cậu đập mạnh vào khung cửa, âm thanh vang to khiến hai PD phía sau giật bắn mình.
Vậy mà An Thần chẳng có phản ứng gì, vẫn thản nhiên đi tiếp, vào trong đánh răng rửa mặt.
Tiểu Tĩnh ngơ ngác: “Cậu ấy, không thấy đau à?”
Tiểu Lữ lắc đầu: “Không biết nữa, nghe tiếng va chạm thì chắc đau lắm đó.”
Thông thường các ngôi sao rất chú ý hình tượng, chuẩn bị mất kha khá thời gian. Nhưng An Thần chỉ mất có 5 phút là xong.
Lúc bước ra đến cửa, An Thần mới sững lại một giây, nói: “Đau chân.”
Nói rồi còn cúi xuống nhìn ngón chân vừa bị đập ban nãy.
Tiểu Lữ nói: “Thầy An, phản xạ của thầy đúng là hơi dài nhỉ.”
Tiểu Tĩnh vội đưa tay che miệng, cố nén cười. Dù gì cô cũng là một PD chuyên nghiệp, tuyệt đối không được cười trong lúc quay hình.
Cô lén quan sát An Thần, cậu hình như không giống như trong tưởng tượng, trông có vẻ cũng không đến nỗi khó chịu như người ta đồn.
Chẳng lẽ đang nhịn để chuẩn bị bùng nổ một trận lớn? Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tiểu Tĩnh lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng như ban đầu.
[An Thần với cái tính như chó thế mà lại không nổi giận à, mặt trời chắc mọc từ đằng Tây rồi.]
[Tôi vừa kiểm tra, trời vẫn chưa sáng đâu.]
[Không đúng, đây chắc chắn không phải tính cách thật của An Thần. Kiểu gì cũng đang âm thầm tính chuyện gì đó. Tôi phải canh kỹ mới được.]
Ở phía phòng điều khiển, đạo diễn Phạm Trí Viễn nhìn cảnh An Thần bị gọi dậy mà chẳng có chút drama nào, rõ ràng không đúng với kỳ vọng của ông.
Ông nhìn màn hình rồi quay sang hỏi những người bên cạnh, mặt đầy nghi hoặc: “Có ai báo trước nội dung chương trình cho An Thần không đấy?”
Phó đạo diễn Dương Kiến Ba vội vàng lắc đầu, nói: “Không thể nào, ai mà dám làm vậy thì cũng xác định nghỉ việc đi là vừa.”
Đạo diễn Phạm cau mày: “Vậy sao cảm xúc của cậu ta lại bình tĩnh quá mức thế?”
Dương Kiến Ba nói: “Chắc là đúng lúc không buồn ngủ thôi. Tính cách thì đâu phải nói sửa là sửa ngay được, chó thì vẫn thích gặm xương thôi. Không cần lo, lát nữa cậu ta mà thấy vị khách cần gọi, đảm bảo sẽ có cú twist, không thiếu cảnh hot đâu.”
Đạo diễn Phạm nghe vậy mới hơi yên tâm, khẽ cười: “Ừ, tôi cũng nghĩ thế.”
Phân cảnh này là ông cố tình thiết kế riêng cho An Thần, sợ bị lộ nên chỉ có vài người biết chính xác ai đang ở phòng 807, ngay cả PD đi quay cùng cũng không được tiết lộ.
Ba người đến trước cửa phòng 807, Tiểu Tĩnh đưa thẻ phòng cho An Thần rồi nói: “Thầy An, theo nhiệm vụ thì khách mời trong phòng này do thầy gọi dậy.”
An Thần nhận lấy thẻ phòng, mở cửa bước vào.
Đèn trong phòng vốn đã bật sẵn, nên vừa bước qua hành lang là họ thấy ngay một người đang ngủ say trên giường, nằm vắt vẻo không chút hình tượng.
Có lẽ do trời nóng nên người đó đắp chăn qua loa, để lộ nửa thân trên trần trụi, không mặc áo.
[Trời ơi, người trong phòng lại là Trần Đan Uẩn. Lúc công bố khách mời không hề có tên anh ấy, tôi còn tưởng không tham gia cơ.]
[An Thần mấy hôm trước mới tỏ tình thất bại, quay ra đánh cả anh Trần, giờ chưa được mấy ngày đã mò tới tận đây, thật sự không biết xấu hổ là gì.]
[Tôi nghe nói ban đầu trong danh sách khách mời không có An Thần, chắc là ngửi thấy mùi nên bám theo Trần Đan Uẩn tới tận đây luôn rồi.]
[Tên An Thần đúng là kiểu người có tâm cơ, dính như keo chó, nhìn mà buồn nôn.]
Cư dân mạng cho rằng An Thần đã biết trước, nhưng thực ra cậu cũng chỉ vừa nhìn thấy người nằm trên giường mới biết đó là Trần Đan Uẩn. Chỉ là đối với An Thần, người đó là ai cũng không quan trọng.
Cậu bước lại gần giường, gọi: “Trần Đan Uẩn, dậy đi.”
Lần đầu không có phản ứng, An Thần nâng cao giọng gọi thêm lần nữa, lần này đã đủ khiến Trần Đan Uẩn giật mình tỉnh dậy.
Trần Đan Uẩn đang ngủ ngon lành thì bị gọi tỉnh giữa chừng, mặt đầy bực dọc. Khi mở mắt ra thấy An Thần đứng ngay trước mặt, gã lập tức quát lớn: “An Thần, cậu bị thần kinh à? Đầu óc bị úng nước rồi đúng không? Theo đuổi đàn ông mà mò thẳng đến phòng khách sạn, cậu còn biết xấu hổ là gì không? Tự tiện xông vào phòng tôi, cậu muốn làm gì hả?”
Trước màn chất vấn dồn dập, An Thần đáp lại một cách bình thản: “Chương trình bảo tôi gọi cậu dậy.”
Đầu Trần Đan Uẩn khựng lại một lúc, sau đó nhìn thấy hai PD đang quay phía sau An Thần, mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Gã vội quay lưng lại, luống cuống chỉnh tóc, tiện tay chùi bớt lớp dầu trên mặt, nhanh chóng mặc áo thun vào, chỉnh đốn lại hình tượng rồi mới quay lại nói: “À hóa ra là chương trình sắp xếp, sao cậu không nói sớm, làm tôi hiểu lầm.”
An Thần đáp gọn lỏn: “Cậu đâu có cho tôi cơ hội để nói.”
Trần Đan Uẩn cười gượng: “Cũng không trách tôi được, dù sao thì trước đây cậu… Thôi, không nhắc nữa.”
An Thần hỏi thẳng: “Trước đây thì sao? Ý cậu là mấy chuyện tôi từng tặng cậu xe, tặng cậu nhà đó à?”
Trần Đan Uẩn cười mỉm, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vài phần cảnh cáo: “An Thần, trò đùa này không vui đâu.”
An Thần thản nhiên đáp: “Bộ đồ ngủ cậu đang mặc cũng là tôi mua đấy.”
Trần Đan Uẩn theo phản xạ cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa đen trên người mình, đúng thật là món quà khi xưa An Thần tặng.
Còn đang loay hoay không biết nên phản ứng thế nào, bên kia An Thần đã thấy hơi đói bụng, liền quay sang hỏi PD: “Tôi gọi cậu ta dậy rồi, vậy là xong nhiệm vụ, tôi có thể đi chưa.”
Tiểu Tĩnh lắc đầu nói: “Chưa được, còn phải đợi thầy Trần rửa mặt xong, sau đó thầy mới đi gọi khách mời tiếp theo.”
An Thần cũng không phản đối, chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy tôi ra ngoài cửa đợi.”
Tiểu Tĩnh và Tiểu Lữ là hai PD chuyên theo sát An Thần, nên họ cũng phải rời phòng đi cùng cậu. Ngay sau đó, hai PD phụ trách quay Trần Đan Uẩn thay ca bước vào.
Vừa vào phòng, hai người đã lập tức tiến đến quay cận cảnh bộ đồ ngủ của Trần Đan Uẩn. Còn việc lời An Thần nói thật hay không thì không quan trọng, điều quan trọng là câu nói đó có chất nổ.
Mà nhiệm vụ của PD là không được bỏ lỡ bất kỳ tình tiết nào có khả năng gây sốt.
Thấy vậy Trần Đan Uẩn vừa sốt ruột vừa phải kiềm chế cơn giận, nghiến răng giải thích: “Cậu ta nói bừa đấy, bộ này là tôi tự mua.”
Thấy hai PD không có phản ứng gì, Trần Đan Uẩn nhấn mạnh thêm lần nữa: “Thật mà, là tôi tự mua.”