Trên chiếc bàn chữ nhật dài có thể chứa hơn hai mươi người, ba người đang ăn bữa sáng. Tuy nhiên, Đoạn Tinh Dục có lẽ bị An Thần chọc tức nên không có mấy khẩu vị, cứ trừng mắt nhìn An Thần.

Phùng Thanh Nhạc cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bao trùm, cảm thán rằng thù lao chuyến này sẽ không dễ kiếm.

Không lâu sau, Trần Đan Uẩn cũng bước vào. Gã nhiệt tình chào hỏi Đoạn Tinh Dục và Phùng Thanh Nhạc. Đến chỗ An Thần, gã chỉ khẽ gật đầu, thậm chí lười biếng chẳng thèm hỏi một câu.

Trần Đan Uẩn không muốn ngồi cùng An Thần, ngồi cách cậu mấy chỗ, suýt nữa thì viết chữ 'An Thần đừng có lại gần ông đây' lên mặt.

Ban đầu còn lo An Thần sẽ gây chuyện trong chương trình, lại nói mấy lời điên rồ.

Kết quả là An Thần suốt từ đầu đến cuối chỉ chuyên tâm ăn uống no say, điều này lại khiến Trần Đan Uẩn nhìn không vừa mắt. Chẳng lẽ mình còn không hấp dẫn bằng mấy trái ngô đó sao?

Vẻ mặt khó chịu bỗng tươi rói khi thấy người bước vào từ cửa, gã lập tức đứng dậy nói: “Họa Thần, em đến rồi, mau vào ăn sáng đi.”

Nghe thấy cái tên này, An Thần đang mải ăn uống cũng ngẩng đầu nhìn một cái.

Tô Họa Thần, thụ chính trong cuốn tiểu thuyết này.

'Tính cách lương thiện hào sảng, giữa hàng lông mày thanh tú toát lên vẻ dịu dàng và thiện lương.' Đây là miêu tả về thụ chính này trong tiểu thuyết.

Anh thoạt nhìn không phải kiểu đẹp kinh diễm, nhưng lại là kiểu dễ gây chú ý, toát ra một khí chất dịu dàng thoang thoảng, mang đến cảm giác như được tắm trong gió xuân.

Tô Họa Thần chào hỏi tất cả mọi người trước, cuối cùng đi đến trước mặt An Thần, khóe mắt mỉm cười nói: “An Thần, lâu rồi không gặp.”

An Thần hơi ngạc nhiên, Tô Họa Thần lại chủ động chào hỏi câu. Trong nguyên tác, phần đầu không hề nhắc đến việc hai người họ có nhiều giao thiệp.

Sau đó, cậu nghĩ đến việc Tô Họa Thần thích Phó Khiêm Tầm, nên có thể thực sự đã gặp nguyên chủ.

An Thần đáp: “Lâu rồi không gặp.”

Trần Đan Uẩn có chút tò mò hỏi: “Họa Thần, em quen An Thần à?”

Tô Họa Thần nói: “Trước đây đã gặp vài lần.”

Trần Đan Uẩn còn muốn hỏi thăm thêm điều gì đó, nhưng rõ ràng Tô Họa Thần không muốn nói gì nữa, gã cũng không truy hỏi mà ngược lại đặc biệt nhiệt tình chuẩn bị bữa sáng cho đối phương.

Trần Đan Uẩn vừa chăm sóc Tô Họa Thần, vừa không ngừng lén lút kiểm tra tình hình bên An Thần, nhưng lại phát hiện cậu đang chuyên tâm ăn uống no say, trông có vẻ ăn rất ngon.

Trần Đan Uẩn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ lần này An Thần đúng là biết nhịn.

Cùng Tô Họa Thần vào còn có Phương Khả Chanh, cô là nữ khách mời duy nhất trong mùa này. Vậy là sáu khách mời đã tề tựu đông đủ.

Mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân, sau đó là phần trò chuyện để làm quen nhau. Đương nhiên, An Thần không tham gia vào phần này.

Đoạn Tinh Dục và Tô Họa Thần nói chuyện về bộ phim tiếp theo, An Thần đang gặm rau mùi.

Phương Khả Chanh tám chuyện về diễn viên đóng cặp với Đoạn Tinh Dục trong bộ phim trước, An Thần đang gặm dưa chuột.

Trần Đan Uẩn nói: “An Thần, tiếng cậu ăn dưa chuột làm ảnh hưởng đến chúng tôi rồi?”

Đoạn Tinh Dục nói: “Ăn, ăn, ăn, kiếp trước cậu là heo chuyển kiếp à?”

"Mọi người đừng nói vậy, ăn được là phúc mà." Tô Họa Thần lên tiếng, nhìn An Thần với chút thiện ý trong mắt nói: “An Thần, tôi thấy cậu rất thích ăn ngô, cái này của tôi cũng cho cậu.”

An Thần đặt bắp ngô đó trở lại, trước sự khó hiểu của đối phương, cậu nói: “Khách mời sẽ xuất phát lúc sáu rưỡi, hành trình trên đường là một tiếng rưỡi. Nhiệm vụ buổi sáng là bẻ 800 bắp ngô, hái 200 cân dâu tây và hái 200 cân dương mai*. Khi nào làm xong việc thì mới được ăn cơm.”

*Dương mai (tên khoa học:Myrica rubra), còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ.

Nỗi tức giận trên mặt Đoạn Tinh Dục chợt đọng lại, cậu ta hỏi: “Cậu lấy tin này ở đâu ra vậy?”

An Thần nói: “Sáng nay, tôi vô tình nhìn thấy tờ nhiệm vụ của tổ quay phim.”

Bên này Phương Khả Chanh đã lấy điện thoại ra tra xem người bình thường một giờ có thể bẻ được bao nhiêu bắp ngô và bao nhiêu cân dâu tây.

Sau khi tra xong, cô lập tức hoảng hốt, đưa màn hình điện thoại cho mọi người xem và nói: “Tôi tra ra là người bình thường một giờ chỉ bẻ được khoảng 40 bắp ngô thôi, vậy tức là sáu người chúng ta phải làm trung bình bốn tiếng mới xong, huống chi còn 200 cân dâu tây và dương mai nữa chứ?”

Vậy chẳng phải họ ít nhất phải làm bảy tám tiếng mới được ăn cơm sao? Theo tình hình các mùa trước, mọi người đều tin rằng đây là chuyện biến thái mà tổ chương trình có thể làm.

Mấy người đang trò chuyện rất sôi nổi, giờ đây không còn tâm trạng trò chuyện nữa, ai nấy đều cúi đầu ăn uống no say.

Đạo diễn Phạm vò đầu bứt tai, tức giận nhìn sang người bên cạnh: “Kẻ ngốc nào đã tiết lộ vậy?”

Phó đạo diễn nói: “Chắc là Tiểu Lữ và họ khi cầm thẻ nhiệm vụ, vô tình bị nhìn thấy. Vậy bây giờ làm sao đây, có cần thay đổi kế hoạch không?”

Đạo diễn Phạm nói: “Không cần, biết trước cửa ải này thì sao chứ? Nhiều việc như vậy họ vẫn không làm xong. Đến lúc đó chúng ta cứ xem họ chịu trận thôi.”

………

Biệt thự nhà họ Phó.

Phó Khiêm Tầm đã ngồi ở phòng khách từ trước khi trời sáng, cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ cứ ập đến.

Trên tivi phòng khách đang chiếu cảnh An Thần ăn sáng.

Quản gia Vương pha cho hắn một cốc cà phê, đặt trước mặt và nói: “Nhị thiếu gia, đằng nào cũng có bản ghi hình mà, cậu hà cớ gì phải dậy sớm thế này để xem trực tiếp?”

Phó Khiêm Tầm ngáp một cái, nói: “Nếu xem bản ghi hình, vậy thì lúc em ấy xấu mặt tôi đâu thể xem được ngay lập tức.”

Quản gia Vương cười hỏi: “Nhị thiếu gia, cậu dậy sớm xem trực tiếp chỉ để xem tam thiếu gia xấu mặt thôi sao?”

Phó Khiêm Tầm nói: “Đương nhiên rồi, lẽ nào tôi lại vì tăng lượt xem trực tiếp cho cậu ta sao?”

Quản gia Vương nhìn hơn một trăm người giúp việc đang ngồi thành hàng ngay ngắn sau ghế sofa, mỗi người đều cầm điện thoại, đang xem cửa sổ trực tiếp của An Thần.

Sau đó kiên định đáp: “Không phải, nhị thiếu gia chỉ là mất ngủ dậy sớm thôi, tiện thể nhàm chán xem một chút chương trình giải trí.

………

Sau bữa sáng, An Thần và những người khác lần lượt đi xe ô tô đến địa điểm ghi hình tập đầu tiên, thôn Thời Minh.

Thôn Thời Minh là một làng dân tộc thiểu số, nơi đây tựa núi kề sông, phong cảnh tươi đẹp, phong tục giản dị.

Chỉ là lúc này tất cả khách mời đều không có tâm trạng mấy để thưởng ngoạn phong cảnh.

Tổ chương trình hoàn toàn không phải người, họ thậm chí còn không đưa họ đến chỗ ở trước, mà vứt họ cùng hành lý xuống bên đường.

Một hàng sáu người đứng trước một cánh đồng ngô rộng lớn, ai nấy đều cảm thấy bất lực sâu sắc.

Tô Họa Thần nhận thẻ nhiệm vụ từ đội ngũ đạo diễn, đọc nhiệm vụ trên đó: “Các thành viên thân mến của đoàn xuất phát, chào mừng mọi người đến với thôn Thời Minh xinh đẹp để ghi hình tập đầu tiên. Cuộc sống nơi đây yên bình, xa lánh sự ồn ào và áp lực của thành phố. Để mọi người cảm nhận được sự ấm áp của thiên nhiên hơn, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị vài công việc đồng áng, để mọi người có thể hòa mình vào cuộc sống thôn quê hơn. Mọi người cần bẻ 800 bắp ngô...”

Đọc đến đây, mọi người suýt bật cười vì tức giận. Tô Họa Thần bất lực nói: “Đạo diễn Phạm, nhà ai mà lại cảm nhận sự ấm áp của thiên nhiên bằng cách làm nông thế ạ?”

Phương Khả Chanh tuyệt vọng hỏi: “Chúng ta thật sự phải bẻ 800 bắp ngô sao?”

Khóe miệng đạo diễn Phạm cong lên một nụ cười ranh mãnh, nói: “Sai rồi, là hai trong số đó cần bẻ 800 bắp ngô, bốn người còn lại phải đi theo tôi hái dâu tây và dương mai”

Phương Khả Chanh nhíu mày nói: “Đạo diễn Phạm, anh bắt đầu không làm người từ khi nào vậy?”

Đạo diễn Phạm cười tươi roi rói nói: “Tôi vốn dĩ chưa bao giờ coi mình là người, ai đến nhận thẻ nhiệm vụ nào?”

Đoạn Tinh Dục tặc lưỡi nói: “Trên đời này, lại có người trơ trẽn đến thế.”

Phùng Thanh Nhạc vội vàng bán thảm: “Tôi đã 54 tuổi rồi, cái thân già này làm sao mà làm nổi công việc nặng nhọc như vậy chứ.”

Đạo diễn Phạm cười nói: “Không không không, thầy Phùng vẫn còn sung mãn, một lứa đẻ tám đứa cũng được, tôi tin thầy có thể làm được.”

Mọi người đều đang tranh giành quyền lợi, nhưng An Thần lại hai mắt dán chặt vào những bắp ngô trên đồng, mắt không tự chủ sáng lên.

Cả một cánh đồng ngô, thật nhiều, thật nhiều ngô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play