Chẳng kể vân gia hiện thời đến lộ phí vào kinh cũng đào chẳng ra, nhưng biện pháp là do người nghĩ, Vân Tang chỉ cần thi đỗ tú tài, tức là đã có công danh, gặp tri huyện cũng không cần quỳ, quan phủ cũng không thể tùy tiện tr·a t·ấn, trái lại còn phải dùng lễ mà đãi.
Dẫu cho trong nhà nghèo tới mức không còn hạt gạo, cũng sẽ có người tình nguyện đưa tiền đi đường, chỉ mong kết được một đoạn thiện duyên. Ấy chính là vì sao bao kẻ đọc sách tranh nhau vỡ đầu, cũng muốn nổi bật chốn trường thi — tú tài được hưởng đủ loại đặc quyền, địa vị lập tức cao hơn người thường.
Dĩ nhiên, Vân Tang hiện tại vẫn chỉ là một đồng sinh nhỏ bé, chưa khiến ai để tâm. Chừng mười tuổi đỗ đồng sinh thì được xưng là “thần đồng”, có giá trị để đầu tư, nhưng mười lăm mười sáu tuổi mới đỗ, thì cũng chẳng khác gì thường nhân.
Song y lại tin tưởng chắc chắn, mình sẽ đỗ.
Y tiếp lời: “Ngươi nếu muốn ở lại vân gia, chẳng phải Vân nương tử, cũng chẳng phải một mình ta có thể làm chủ, ngươi phải thể hiện bản lĩnh của mình…” Y chỉ nói đến đó thì dừng, bởi huynh trưởng bên ngoài không thể tùy tiện gọi khuê danh của nữ nhi, nên liền lấy xưng hô “Vân nương tử” thay cho Vân Kiều Kiều.
Tuy y cũng chẳng rõ vì sao Vân Kiều Kiều lại ân cần với người nam nhân kia đến vậy, phảng phất như bạch hạc báo ân, nhưng nên nhớ, Vân Kiều Kiều là nữ nhi , dẫu có làm nũng ra sao cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của cả nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT