Bị một âm thanh vọng về từ nơi xa xăm trong dòng thời gian đánh thức, Vân Tang chậm rãi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà ngói cũ kỹ.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn, chăn bông đã sờn và nặng mùi ẩm mốc, dưới giường là một đôi dép lê và một đôi giày thể thao bạc màu đến mức khó nhận ra màu gốc, cửa sổ đóng không kín, ánh nắng len lỏi qua khe hở giữa những tấm gỗ mục nát, mang theo cả lớp bụi mỏng lơ lửng trong không khí.

Trên tường treo một bức ảnh đen trắng đã phai màu, là một cặp ông bà tóc bạc phơ trông hiền hậu chụp chung với một đứa bé gầy gò. Không hiểu vì sao, Vân Tang lại cảm thấy mình chính là đứa trẻ trong hình, và cặp ông bà kia có lẽ… đã không còn trên đời.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, xỏ giày vào, lục trong ngăn bàn tìm thấy một cuốn vở nháp, trên mặt giấy kẻ ô vuông có viết một cái tên — "Vân Tang".

“Vân Tang…” Rõ ràng chẳng nhớ được gì, nhưng khi thốt lên cái tên này, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể cái tên ấy đã từng cùng cậu đi qua biết bao duyên kiếp hồng trần.

Cậu ngắm kỹ lòng bàn tay mình — những vết chai sần rõ rệt, trực giác mách bảo rằng đây là bàn tay quen việc nhà nông. Nhưng cậu biết rõ, tay cậu vốn không thô ráp như vậy. Tay cậu nên cầm kiếm, là ba thước thanh phong chém xuống những bất công trên cõi đời này.

Trong đầu chợt vụt qua bóng dáng một người mặc áo trắng tóc đen, đầu cậu lập tức đau như muốn vỡ ra, cậu đành gạt đi, không nghĩ tiếp nữa.

Điều kỳ lạ là, cậu lại không hề cảm thấy xa lạ với cuộc sống hiện đại này. Lục lọi trong ngăn kéo một lát, cậu nhanh chóng tìm được một ít giấy tờ và thông tin, cũng khôi phục được chút ít ký ức. Chủ nhân của thân thể này hoàn cảnh rất khó khăn, mới mười sáu tuổi, ông bà nội nuôi cậu lớn đã qua đời từ năm ngoái, cậu sống một mình. Vì không xoay xở nổi học phí, nên đã nghỉ học giữa chừng từ năm lớp chín.

Đây là một vùng núi hẻo lánh thuộc cao nguyên phía Tây, giao thông vô cùng bất tiện, dưới chân núi là một thị trấn hỗn loạn, đủ hạng người chen chúc: trộm cắp, lưu manh, bảo kê… chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng ngôi làng này lại quá nghèo, chẳng có lấy một món đồ đáng giá, đến cả bọn trộm cũng chẳng buồn ghé qua.

Còn về độ liều lĩnh của lũ trộm ở đây, năm xưa có chương trình truyền hình “Biến Hình Kế” từng định đưa thiếu niên thành thị về đây trải nghiệm cuộc sống dân tộc thiểu số. Kết quả, ngay tối hôm đó, chiếc xe minibus của tổ tiết mục bị trộm sạch. Báo công an cũng vô ích, lần mò thế nào cũng không ra manh mối. Khi tìm lại được xe, nó đã bị “lột xác” hoàn toàn, qua tay mấy kẻ khác nhau.

Thủ đoạn cực kỳ chuyên nghiệp.

Cuối cùng, dĩ nhiên, vụ việc chẳng đi đến đâu.

Vân Tang ra khỏi nhà rửa mặt, trên đường thấy một nhóc con gùi bó củi cao quá nửa người vừa quay về, nhìn thấy cậu liền lễ phép chào: “Chào Vân Tang ca.” Nói rồi cúi đầu đi thẳng, chẳng hé thêm một lời.

Nhìn bộ dạng lem nhem, quần áo rách nát của đứa trẻ ấy, Vân Tang mới nhận ra, ngôi làng này còn nghèo hơn cậu tưởng rất nhiều. Có lẽ trong mắt người khác, cậu cũng chỉ là một phần trong bức tranh tiêu điều ấy mà thôi.

Cậu tiếp tục rửa mặt, đúng lúc ấy, cậu chợt nghe thấy gì đó — tiếng khóc khẽ của một người phụ nữ, kèm theo tiếng va đập của gỗ. Âm thanh không gần lắm, nhưng lặp lại vài lần, cậu đã có thể nghe rất rõ.

Lần theo hướng phát ra âm thanh, cậu đến gần một căn nhà ngói bỏ hoang bên cạnh, ở mé cửa có hai chữ “Cứu mạng” được viết nguệch ngoạc trên cát.

Cửa nhà khóa chặt, rõ ràng rất bất thường. Cửa sổ khép hờ, để lộ một khe hở bằng đốt ngón tay. Qua khe hở, Vân Tang thấy bên trong có một người phụ nữ, ánh mắt cô tràn ngập bất lực và cầu cứu, miệng bị dán băng keo, tay chân bị trói ra sau lưng, chỉ có vài đầu ngón tay còn cử động được.

Tiếng đập gỗ cũng chính là phát ra từ phía sau cô ấy. Nhìn thấy Vân Tang lại gần, cô vội hé cửa sổ, ánh mắt sáng bừng lên, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Nhưng Vân Tang lại lạnh lùng quay người bỏ chạy, để lại gương mặt cô đóng băng trong hoảng loạn.

À mà cậu quên nói — ở cái nơi trị an hỗn loạn này, chuyện buôn người không hề hiếm. Chủ nhân trước của thân thể này chính là một trong số những đứa trẻ từng bị bán về vùng núi này. Khi vẫn còn nằm tã lót, cậu đã bị một cặp vợ chồng già, vì không có con, bỏ ra mười nghìn tệ để mua về nuôi. Cậu lớn lên ở thôn này, chuyện đó còn chẳng ai giấu giếm.

Chủ nhân căn nhà ngói bên cạnh cũng chỉ có chút quan hệ họ hàng xa với đôi vợ chồng kia.

Nhưng Vân Tang là ai chứ?

Vì sao cậu phải câm lặng trước loại chuyện này? Dù bây giờ trong tay cậu chưa có kiếm, nhưng cậu thề — dù chỉ tay không, cậu cũng sẽ xóa sạch những bất công trên cõi đời này!


Sở cảnh sát thành phố A.

Bầu không khí căng như dây đàn. Trong căn phòng giám sát, hàng loạt cảnh sát mặc sắc phục đang nín thở nghe lén cuộc gọi. Một lát sau, một cảnh sát trầm giọng nói: “Bọn bắt cóc dùng thiết bị thay đổi giọng nói, điện thoại thì là hàng không đăng ký từ nhiều năm trước. Lần trước chúng xuất hiện ở Kinh Thị, lần này thì lần theo dấu vết chỉ đến được một vùng cao nguyên phía Tây. Nhìn thủ đoạn có thể khẳng định, ít nhất ba người phối hợp, và rất chuyên nghiệp.”

“Chúng đòi hai mươi triệu, còn uy hiếp nếu dám báo cảnh sát sẽ giết con tin. Trong ba ngày không chuyển tiền, sẽ gửi… một ngón tay đầu tiên.”

Trước kiểu đe dọa tàn nhẫn như vậy, có cha mẹ nào mà tâm lý không bị đánh gục? Ngoan ngoãn trả tiền chỉ là bước đầu tiên — nhưng ai dám chắc, sau khi nhận được tiền, chúng sẽ không ra tay giết người?

Cảnh sát chỉ còn cách lập tức triển khai hành động.

Trên tường vẫn còn dán một tờ thông báo tìm người — là ảnh một nữ sinh tươi cười rạng rỡ. Cô gái tên Du Tinh này đã mất tích được một thời gian, hơn 72 tiếng trôi qua vẫn chưa có tung tích. Bố mẹ cô là công chức, mỗi ngày đều đến sở cảnh sát hỏi thăm tin tức. Nhưng khi đứng trước một vụ án bắt cóc đòi tiền chuộc với số tiền lên đến hàng chục triệu, lực lượng cảnh sát đành tạm thời chuyển trọng tâm.

Không ai ngờ được, hai vụ án tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau, cuối cùng lại bị cuốn vào nhau theo cách quái dị, rồi cùng nhau mở ra bước ngoặt phá án.

Tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên nền nhà, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa sở cảnh sát liền vang lên tiếng la hét hỗn loạn. Một cặp vợ chồng đang giằng co dữ dội, người phụ nữ trông như phát điên, gào lên:

“Anh báo cảnh sát làm gì?! Hai mươi triệu chúng ta đâu phải không trả nổi! Anh báo cảnh sát, lỡ bọn chúng biết thì sao?! Anh có biết như vậy sẽ hại chết Trần Trần không?!”

“Trần Trần mới có mười hai tuổi! Nếu… nếu chúng thực sự gửi tới một ngón tay đầy máu…” Nghĩ đến cảnh tượng đó, người phụ nữ rùng mình, sắc mặt tái nhợt, loạng choạng suýt ngất đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play