Vân Tang là bảo bối trong nhà họ Vân, y phải đọc sách, là nhân tài thanh cao, thanh tịnh, cho nên cả nhà chẳng ai bằng lòng để nam nhân kia cùng y ở chung một gian phòng. Sau này còn phải làm tú tài, làm cử nhân, rồi thành lão gia, lẽ nào để y không được nghỉ ngơi yên ổn? Mọi người trong nhà đều tin tưởng vững chắc rằng Vân Tang có thể thi đậu, vì vậy không ai chịu lưu người ở lại, chuyện này không chỉ là thêm một miệng ăn, mà đến chỗ ngủ cũng chẳng thể sắp xếp nổi.
Vân Kiều Kiều cũng không muốn. Đời trước Tiêu Hằng từng ở chung một gian phòng với huynh trưởng, tình cảm cũng từ đó mà sinh, nay nàng há có thể để chuyện cũ tái diễn?
Nhưng nàng lại biết mình thân là nữ nhi, không thể cưỡng ép Tiêu Hằng ở cùng một phòng với mình, nếu không thì danh tiết chẳng còn gì. Dù trong lòng có khát vọng, thì người nhà họ Vân tuyệt chẳng đời nào cho phép việc ấy xảy ra.
“Kia không bằng để hắn ở cùng tiểu thúc đi!” Nàng còn muốn tranh thủ, mặc kệ tam phòng Vân Đại Hà còn chưa về tới, hấp tấp vội vàng muốn quyết định chuyện này ngay, nào ngờ cổ nhân trọng luân thường đạo lý, tam thúc dù tuổi chẳng lớn hơn bao nhiêu, cũng là trưởng bối, vãn bối sao dám tự tiện định đoạt chuyện người lớn?
“Vậy để hắn nghỉ ở phòng ta đi, lưu lại mấy hôm cũng được. Ta thấy chỗ hổ khẩu trong tay hắn có vết chai dày vì luyện binh khí, chắc hẳn là binh chứ không phải phỉ…” Thời buổi này phỉ tặc vào rừng làm giặc, cũng là vì tham hưởng lạc, ít ai còn siêng năng khổ luyện thân thể như thế.
Vân Tang hình như cũng đã mỏi mệt, y ho khan hai tiếng, khiến mọi người chú ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play