Vân Kiều Kiều cứ thế giả bộ lên núi hái thuốc, sau đó mang theo một nam nhân lạ mặt trở về nhà. Thôn Sơn Khê, như tên gọi, tọa lạc nơi ven núi kề sông, phong thổ thuận hòa, thôn dân phần lớn chất phác thật thà. Thấy Vân Kiều Kiều mang theo giỏ thuốc vội vã ra ngoài, lúc về lại dẫn theo một nam nhân dáng vẻ chật vật, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Vân Kiều Kiều đành phải mở miệng giải thích, rằng là trên đường hái thuốc gặp được người này, thấy hắn đáng thương nên mới động lòng thu nhận.
“Kiều Kiều thật là một cô nương nhân hậu,” có người thuận miệng khen một câu.
Bất quá trong thôn ai chẳng biết chuyện Vân gia vì nuôi một người đọc sách mà sắp sửa đói đến độ không còn gì để ăn. Thế nên có người đề nghị, chẳng bằng đưa nam nhân kia đến nhà thôn trưởng, hoặc sang nhà Chu viên ngoại làm tá điền, bằng không thêm một miệng ăn, Vân gia e khó trụ nổi.
Những lời ấy quá chướng tai, Vân Kiều Kiều vội vàng rảo bước, làm như không nghe thấy. Khi về tới cuối thôn, nàng liền bắt đầu thở dài não nề.
“Cô nương ngươi vì sao lại thở than?” Nam nhân kia nghiêm túc hỏi.
Vân Kiều Kiều chau đôi mày liễu, thở ra một hơi thật dài, rồi nói: “Ta cũng chẳng muốn giấu ngươi.” Sau đó liền kể hết cảnh khổ trong nhà, nói rằng mấy năm nay bà nội thiên vị, cha mẹ thì ngu hiếu, bản thân là con gái mà bị huynh trưởng hà khắc, sống ngày nào là khổ ngày ấy.
Tiêu Hằng tuy mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là ngu dốt, hắn lập tức đối với vị trưởng tôn Vân gia sinh ra ấn tượng không mấy tốt đẹp: Một thiếu niên nếu đã không có tiền đồ trên đường học vấn, vì sao không chịu xuống đồng làm lụng, còn quay ra hà khắc với muội muội?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play