Sau khi quyết định trở về thành phố, Vân Tang bắt đầu thu dọn hành lý. Cậu cẩn thận gỡ tấm ảnh chụp của hai vị trưởng bối nhà họ Vân trên tường xuống, gói kỹ lại rồi để vào túi. Những thứ còn lại là cờ thưởng và phần thưởng vừa nhận được, kể cả rau dưa từ mảnh ruộng mới thu hoạch, Vân Tang cũng gom sạch, không để sót một thứ nào, toàn bộ mang đi.
Phó Mỹ Hà rất nhiệt tình giúp cậu thu dọn, còn Giang Bác Hàm thì gọi tài xế lên núi chuyển đồ xuống.
Hành động của cậu rơi vào mắt Giang Yến Hoài, người sau không khỏi cười giễu: “Đồ nhà quê.” Giọng hắn không hề nhỏ, vang rõ vào tai Giang Thính, người nọ vẫn chỉ cúi đầu, khẽ bật cười.
Không rõ vì sao cái biệt danh này lại lan truyền nhanh đến vậy, còn chưa nhập học, cái tên Vân Tang đã nổi như cồn khắp các khối lớp của Nhất Trung.
Cả nhóm xuống núi, đi ngang qua bảng khẩu hiệu to đùng “Trước giàu kéo sau giàu, cả thôn sớm muộn cùng nhau phát đạt”, đường đi gồ ghề lầy lội. Trước đây từng có không ít người rời khỏi dãy núi lớn này, nhưng dù có đi nhanh đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật là chẳng ai quay lại xây dựng quê hương. Những người chỉ học hết phổ cập rồi bỏ học tha phương lập nghiệp lại càng nhiều vô số kể. Nếu linh hồn Vân Tang không thức tỉnh, rất có thể cậu cũng sẽ là một trong số đó.
Khi siêu xe sắp nổ máy, Vân Tang đột nhiên quay đầu nhìn về phía đỉnh núi nơi có căn nhà ngói từng che mưa chắn gió cho cậu. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu lóe lên, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cậu quyết định, chờ đến khi kiếm được tiền, nhất định sẽ quay lại xây dựng ngôi làng nghèo này: trồng cây, làm đường, dựng trường tiểu học. Nhưng cụ thể phải kiếm tiền thế nào thì hiện tại Vân Tang vẫn chưa có đầu mối, chỉ là, cậu dường như có rất nhiều kinh nghiệm với chuyện này. Ký ức trong thân thể nguyên chủ mách bảo rằng kiếm tiền… không phải chuyện gì quá khó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT