Mấy người nói chuyện rôm rả, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng bất kể là mấy đề tài về giới thượng lưu trong các buổi giao tế, các dịch vụ xa hoa ở hội sở, hay du thuyền, siêu xe... Giang Thính vừa mở miệng là toàn mấy thứ Vân Tang hoàn toàn không chen vào được. Cậu chưa từng sống một cuộc đời như thế, thì làm sao nói chuyện cho khớp.
Nhưng có vẻ Vân Tang đã quen rồi, cậu cũng không hứng thú với mấy chủ đề ấy, chỉ chống cằm, lặng lẽ thưởng thức cảnh đêm rực rỡ cùng ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Cả người cậu như hòa vào bóng đêm. Giang Thính thỉnh thoảng liếc mắt sang, trong lòng lại dâng lên một chút thương hại vì vẻ cô tịch của đối phương. Hắn cho rằng sự im lặng của Vân Tang chính là một kiểu trả lời, thở dài trong bụng: Quả nhiên là chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn, tầm nhìn mãi mãi chỉ bé như vậy, sao có thể hòa nhập nổi với mấy đề tài này, càng đừng nói đến một vòng tròn vốn đã bài xích người ngoài lại còn đầy tính kiêu ngạo như thế này.
Hắn không phải cố ý muốn dìm Vân Tang xuống, chỉ là hắn không muốn ba mẹ bị phân tâm. Trong mắt hắn, Vân Tang trầm mặc ít lời, cả ngày chỉ biết làm bạn với ruộng đồng, lại lớn lên ở vùng lạc hậu, thiếu kiến thức, thiếu kinh nghiệm xã hội, không hề có bất kỳ tố chất nào để trở thành một người xuất chúng. Dốc lòng dạy bảo đối phương, với hắn mà nói, chỉ là uổng phí thời gian.
Hắn chỉ đang nghĩ cho thể diện của ba mẹ và nhà họ Giang mà thôi.
Phó Mỹ Hà trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cậu con trai nhỏ, dù đang trò chuyện sôi nổi với người khác, nhưng thấy Vân Tang vẫn không nói một câu, bà lập tức chủ động chuyển đề tài:
“Tiểu Tang, ba mẹ không ở cạnh con, cái tên này chắc là do ông bà nội đặt cho nhỉ? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT