Nói là đến thăm nom, Giang Thính thực chất chỉ ghé bệnh viện vài lần, mang theo tiền sinh hoạt phí của mình để lo thuốc men cho đám người kia, mua mấy bó hoa cùng ít trái cây, thực phẩm dinh dưỡng để làm quà, sau một lần chi mạnh đến “rụng máu”, thì hoàn toàn không bước chân vào bệnh viện đó thêm lần nào nữa.
Số lần hắn đến ngày càng ít đi, lý do đưa ra thì rất đàng hoàng, không ai bắt bẻ được.
Bởi vì kỳ khảo sát hàng tháng đang đến gần, mà với thầy cô thì hắn là niềm kiêu hãnh, với bạn học thì là học bá, là con nuôi của nhà họ Giang, nên hắn cần thời gian ôn tập.
Trường trung học Nam Thành nổi tiếng nghiêm khắc, mỗi kỳ khảo sát hàng tháng đều công bố bảng xếp hạng toàn khối, thậm chí chia làm bảng đỏ và bảng trắng: top 100 sẽ được lên bảng vàng, còn cuối 100 sẽ “vinh dự” có mặt ở bảng trắng, vị trí đứng đầu thì ganh đua cam go khốc liệt, bị mọi ánh mắt dõi theo; còn nhóm đội sổ thì chẳng khác nào bị đem ra xử tội công khai.
Để giữ được thứ hạng trong bảng vàng và tiếp tục hưởng ánh nhìn ngưỡng mộ từ mọi người, Giang Thính quả thật cần dốc toàn lực chiến đấu cho kỳ khảo sát lần này. Hắn muốn tiếp tục mang vầng hào quang học sinh xuất sắc, muốn mỗi khi ai đó nhắc đến Giang Yến Hoài thì sẽ thở dài, còn nhắc đến hắn thì giơ ngón tay cái tán thưởng. Hắn muốn để Phó Mỹ Hà tiếp tục mắng Giang Yến Hoài: “Con sao không học theo em con một chút?” Bây giờ Vân Tang đã trở về, dù cậu là thiếu gia thật sự của nhà họ Giang thì sao chứ? Hắn muốn giẫm Vân Tang dưới chân mình.
Hắn thật sự rất coi trọng thành tích, ai cũng biết điều đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT