Vân Tang rời khỏi nhà từ sớm, cậu đã ăn sáng ở Giang gia rồi. Nhưng để thể hiện mình đã chấp nhận sự quy phục này, cậu quyết định ăn thêm một phần nữa.
Thấy Vân Tang dùng đôi đũa dùng một lần, ăn hết tô mì hành thái sa tế, Tống Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đoán đúng rồi — Vân Tang đến từ một tỉnh cao nguyên, nơi đó khí hậu ẩm, người dân chuộng vị cay; mà việc Vân Tang không từ chối bữa sáng hôm nay, ngoài lý do không muốn lãng phí thì rất có thể còn vì cậu không nỡ khiến bọn họ khó xử. Chính vì thế Tống Dương mới nhẹ nhõm cả người.
Hắn bưng phần bữa sáng còn lại ra khỏi lớp, chia cho mấy tên tiểu đệ.
Các tiểu đệ ăn như hùm như sói, còn Tống Dương thì cầm thêm một phần mì khác, tổng cộng hắn đã mua hai phần. Lúc này, Giang Thính đuổi tới, chặn lại:
“Ê Tống Dương, cậu làm cái gì thế? Vân Tang rốt cuộc cũng là em tôi, cậu làm như vậy trước mặt tất cả bạn học, định bày ra âm mưu gì, muốn đối phó nó à?”
Giang Thính nói với giọng như đang bênh vực Vân Tang, nhưng thực chất từng chữ đều mang ý mỉa mai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT