Hướng Phong Ngữ: “…”

Trời đất quỷ thần ơi, não tôi sao như bị táo đỏ nhồi vậy…

Anh là gián hả, nhà to vậy mà anh chui khắp nơi?

“Không tìm thấy dây thừng… Nguyệt Nguyệt, sao anh lại tới đây rồi?”

Hướng Phong Ngữ nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ vui mừng hớn hở.

Ánh mắt đen láy của Yên Hành Nguyệt lướt qua phần eo cô một cách kín đáo, sau đó anh khép sách lại, chỉ vào bộ đồ ngủ mà Hướng Phong Ngữ để trên giường.

“Đồ ngủ của tôi ở đây.”

Hướng Phong Ngữ lập tức như gặp đại địch: “Không phải anh nói tặng em rồi à?”

“Tôi chưa từng nói vậy.”

“Vậy em biết làm sao đây?”

Hướng Phong Ngữ bày ra biểu cảm như thể trời sắp sập đến nơi.

Giây tiếp theo…

Tiểu bệnh hoạn lại đứng dậy, nhưng không như Hướng Phong Ngữ tưởng là sẽ rời đi, mà ngược lại — anh khoanh tay nắm lấy vạt áo, bắt đầu kéo lên.

Hướng Phong Ngữ theo phản xạ quay ngoắt đầu đi, trong lòng như bị đánh một nhịp “thình thịch”, nhưng rất nhanh đã ép mình quay đầu lại.

Chân lý của đại biến thái là càng phải đối mặt.

Yên Hành Nguyệt bắt được khoảnh khắc cô né tránh, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong rất nhạt. Đến khi Hướng Phong Ngữ quay đầu lại, nụ cười ấy đã biến mất không dấu vết.

“Nguyệt Nguyệt, anh… đang làm gì vậy…”

Yên Hành Nguyệt bình thản nói:

“Nếu cô không trả lại đồ ngủ, vậy tôi chỉ có thể ngủ ở đây thôi.”

Hắn nói câu đó hết sức thản nhiên, không đợi Hướng Phong Ngữ phản ứng đã thong thả bổ sung thêm một câu:

“Vợ chưa cưới.”

Cách xưng hô thân mật ấy, rơi vào tai Hướng Phong Ngữ lại như một lời cảnh cáo.

Hướng Phong Ngữ rùng mình một cái.

Nhắc lại lần nữa: biến thái thực thụ là phải can đảm đối đầu!

“Được chứ, sao lại không được!”

Hướng Phong Ngữ chủ động bước tới, một tay nắm lấy áo len của Yên Hành Nguyệt, tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai mà giúp hắn cởi áo.

Cuối cùng, cô còn mỉm cười lười biếng nói một câu: “Dáng người Nguyệt Nguyệt…”

Rồi phát hiện bên trong còn mặc đúng một cái áo len giống hệt.

“Lông xuề xòa dữ ha…”

Hướng Phong Ngữ: chẳng trách sao hắn không thấy lạnh.

Yên Hành Nguyệt chỉ vừa bị cởi mất một lớp áo – nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào cổ tay cô, Hướng Phong Ngữ vừa cảm nhận được chút lành lạnh thì hắn đã thu tay lại.

“Cô không cởi à?”

Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc áo khoác len dài đến đầu gối của cô, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Hướng Phong Ngữ đối diện với đôi mắt đen thẳm không chút gợn sóng cảm xúc ấy, luôn có cảm giác hắn dường như biết điều gì đó. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy không thể nào.

“Em không cởi đâu.”

Cô kéo chặt áo khoác ngoài, trưng ra dáng vẻ sống chết cũng không chịu cởi.

Nhìn thế nào cũng khả nghi.

Ánh mắt Yên Hành Nguyệt khẽ dao động: “Tại sao không cởi?”

Ánh mắt Hướng Phong Ngữ chợt né tránh.

“Em không dám cởi…”

“Vì sao lại không dám cởi?”

Yên Hành Nguyệt từng bước ép sát, không để cô có chút cơ hội thở dốc. Đôi mắt vốn luôn bình lặng lúc này như dã thú dưới vực sâu lộ ra nanh vuốt, ánh đỏ thoáng lóe qua, dữ tợn mà lạnh lẽo.

Bị chất vấn dồn ép, Hướng Phong Ngữ như buông bỏ tất cả, vừa xấu hổ vừa giận dữ bật thốt lên:

“Vì áo thu đông của em bị xù lông rồi!”

Yên Hành Nguyệt: “……”

Hướng Phong Ngữ nhân cơ hội trút giận đầy ai oán:

“Anh hài lòng chưa, đồ người lạnh lùng vô tình.”

“Anh biết rõ em yêu anh đến si mê, sao có thể để mình lộ ra bộ dạng nhếch nhác như vậy trước mặt anh được.”

Nói xong, cô cảm thấy mất hết mặt mũi, quay người đóng cửa bỏ đi.

Yên Hành Nguyệt khẽ cuộn nhẹ các ngón tay, hơi ấm còn sót lại từ lần chạm vừa rồi đã lạnh dần.

Con “quỷ” này, nhìn thế nào cũng là một cô gái…

Hướng Phong Ngữ nhân cơ hội trốn thoát trong cơn thẹn quá hoá giận, mở cửa sổ để gió lạnh lùa vào làm đầu óc tỉnh táo hơn.

【Trời đất quỷ thần ơi, dọa chết tôi rồi】

Cảm giác như chỉ một giây sau là bị cắt cổ đến nơi…

Hệ thống: 【Tại sao cô không rời đi?】

Hướng Phong Ngữ nằm bò trên bệ cửa sổ, hít một hơi khí lạnh thật sâu.

【Tôi có thể đi đâu được chứ, người nhà họ Hướng ước gì tôi chết, trên người lại không có một xu dính túi…】

Đây đâu phải thế giới trước kia của cô. Khi nữ chính còn chưa trưởng thành, cảnh sát mục nát chẳng ra gì, tội phạm thì hoành hành thành thói, nếu cô thực sự rơi vào cảnh lang thang đầu đường xó chợ, thì chẳng bị bán cũng sẽ bị giết.

Hệ thống trầm mặc một lúc, quyết định đổi chủ đề: 【Cô định giúp tên trộm đó sao?】

Hướng Phong Ngữ chớp chớp mắt: 【Tôi nói là sẽ giúp hắn lúc nào?】

Hệ thống: ?

Sờ nhẹ ví tiền cài ở thắt lưng, Hướng Phong Ngữ cười khẽ: 【Biết cụm từ “nhặt được của rơi trả người đánh mất” không?】

Hệ thống đáp khẽ: Ừm.

【Giờ thì quên nó đi】

Hệ thống: 【………】

Ngay từ đầu, Hướng Phong Ngữ chưa từng định giúp tên đó. Không chỉ vì muốn lấy lòng và gây dựng niềm tin với nam chính, mà còn vì vấn đề nguyên tắc.

Trong nguyên tác viết rất rõ: tên trộm này vì chán ghét sự quản thúc của ba mẹ mà bỏ nhà đi bụi, vơ vét hết tiền bạc trong nhà, rồi ra ngoài hành hạ dân lành—đốt, giết, cướp, không gì là không dám làm. Thậm chí còn cướp tiền cứu mạng của một bà cụ trước cổng bệnh viện, khiến ông lão vốn có thể được cứu mất mạng, bà cụ vì đau buồn quá độ cũng qua đời theo.

Ở thế giới hỗn loạn này, loại người như vậy không hiếm, và chết cũng đáng.

Hướng Phong Ngữ lôi ví ra, lòng thầm nghĩ không biết trong này có đủ để đổi lấy một chiếc bàn phím cơ không.

Bên trong chỉ có một chiếc thẻ. Cô còn chưa kịp nở nụ cười, thì vừa nhìn rõ dòng chữ in trên thẻ—

Một người đàn ông uốn éo tạo dáng bên cạnh dòng chữ in rõ ràng: “Dịch vụ tận nơi ~ Cho bạn trải nghiệm đỉnh cao của dục vọng ^_^”

Hướng Phong Ngữ nhắm mắt lại.

Khai hỏa.

Cô phải điều hòa hơi thở rất lâu mới bình tĩnh lại được. Nghiến răng nghiến lợi, Hướng Phong Ngữ giơ tay định đóng cửa sổ. Ngón tay vừa chạm vào tay nắm— một bàn tay khô gầy, chỉ còn da bọc xương đột ngột túm chặt lấy cổ tay cô —

Điện thoại reo gần mười giây, Yên Hành Nguyệt mới bắt máy.

“Tiểu tạp chủng đó là chuyện gì vậy?”

Giọng đàn ông trầm thấp, quyến rũ, đi kèm với một gương mặt gần như hoàn mỹ.

Áo choàng tắm rộng mở, cơ bắp không quá phô trương nhưng rắn chắc, đường nét cơ thể rõ ràng — từ đường cơ bụng săn chắc đến đường nhân ngư quyến rũ.

Nếu để fan nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận la hét điên cuồng.

Là main vocal sở hữu nhan sắc thần thánh của một nhóm nhạc nổi đình đám, Hướng Hạ lúc này không còn nụ cười thường thấy trước ống kính.

Trong đôi mắt đẹp ấy chỉ còn lại sự châm chọc.

“Tôi không nhớ ra cái đứa tạp chủng đó lại mồm mép lanh lợi đến thế.”

Yên Hành Nguyệt thì đang xoay một con dao bướm giữa những ngón tay.

Lưỡi dao sắc lẹm phản chiếu ánh sáng lạnh buốt, nhanh như chớp mà để lại từng tia sáng lạnh lẽo.

“Cô ta bị đập hỏng não rồi.”

Đối phương nhướng mày cao: “Não hỏng á?”

Nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại khi nãy, cùng với chuyện lúc nãy Thi Lan vừa kể, Hướng Hạ bán tín bán nghi.

Không hỏng não thì ai lại đi viết ra mấy thứ như thế chứ.

Ngay từ lúc đầu cô ta đạo văn, Hướng Hạ đã biết đây là một người nhân phẩm thấp kém, bụng dạ hẹp hòi.

Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, cô ta vẫn còn bám riết lấy chuyện đó mà làm rùm beng.

Chẳng lẽ bị anh cả dạy dỗ như thế còn chưa đủ sao?

“Phật tử với ni cô”, vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được.

Đạo đức đã thế, thứ cô ta viết ra chỉ e cũng chẳng ra gì.

“Ra tay đi. Chết rồi, thứ anh muốn ngày mai sẽ có.”

Nói xong, Hướng Hạ lập tức cúp máy.

Nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp chung với em gái trên màn hình điện thoại, đôi mắt vừa rồi còn lạnh lẽo vô tình của Hướng Hạ dần dần dịu lại.

Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ năm đó, bụng mang dạ chửa mà còn ngạo mạn tới cửa ép mẹ anh sinh non, lòng hận thù trong ngực anh lại điên cuồng bùng lên.

Anh vĩnh viễn không thể quên đêm mưa gió sấm chớp năm đó – cái đêm đã cướp đi mẹ anh.

“Mẹ à, ngần ấy năm trôi qua rồi, hai mẹ con họ cũng nên xuống đó bầu bạn với mẹ rồi.”

Tùy ý vứt điện thoại sang bên, Yên Hành Nguyệt có vẻ chẳng mảy may để tâm đến thứ mà Hướng Hạ vừa nhắc tới.

Hắn thu dao, đứng dậy.

Nói thật, mấy đứa con nhà họ Hướng đứa nào cũng có ngoại hình nổi bật, vậy mà cô tiểu thư được mấy người anh trai họ Hướng nâng như nâng trứng lại có vẻ tầm thường hơn cả.

So với cô ta, Hướng Phong Ngữ – người mang danh con riêng thậm chí còn giống con cháu chính thất của nhà họ Hướng hơn.

Nghĩ đến Hướng Phong Ngữ, trên gương mặt Yên Hành Nguyệt thoáng qua chút tiếc nuối, đến bản thân hắn cũng không phát hiện ra.

Chỉ có thể nói rằng hồn ma ấy đã chọn sai cơ thể để nhập.

Nếu còn có kiếp sau, hy vọng cô có thể đầu thai thành người sống lâu một chút.

Cũng đừng gặp lại hắn nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play