Người thì còn ở nhà họ Yên, nhưng hồn thì đã bị dọa đến tê liệt.
Cả một ngày trải qua đủ loại khiếp sợ, lúc này Hướng Phong Ngữ lại vô cùng bình tĩnh nhìn theo cánh tay vừa túm lấy mình.
Nói đùa à, có con ma nào dọa người bằng Yên Hành Nguyệt đâu?
“Ê?”
Người phụ nữ kia chân trần, tóc dài rũ xuống sau lưng, hình dung tiều tụy, gầy đến kinh người, ánh mắt lại vô hồn, trông có phần ngây dại.
Nhưng bà ấy ăn mặc rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người đang chăm sóc rất cẩn thận.
Hướng Phong Ngữ sững sờ một lúc, dường như không nghĩ rằng sẽ thấy một người sống ở chỗ này.
【Hệ thống, đây là…】
Hệ thống quét qua người phụ nữ kia một lượt, xác nhận thân phận.
【Là mẹ của Yên Hành Nguyệt】
Hướng Phong Ngữ càng thêm bối rối.
Mẹ của Yên Hành Nguyệt?
Trong nguyên tác chưa từng nhắc đến mẹ của Yên Hành Nguyệt vẫn còn sống mà, chẳng phải nói nhà họ Yên chỉ còn lại mình nam chính thôi sao?
Bà ấy trông rõ ràng có vấn đề về thần kinh, chỉ ngơ ngác nắm lấy cổ tay của Hướng Phong Ngữ.
Hệ thống tiếp tục nói:
【Một nửa hồn phách của bà ấy đã không còn, chỉ còn lại một cái xác rỗng, chẳng khác gì cái xác không hồn.】
Hướng Phong Ngữ liếc nhìn đôi chân trần của bà, do dự một chút:
“Dì ơi, ở đây lạnh lắm, chúng ta quay về được không?”
Cô giơ tay đóng lại cánh cửa sổ đang lùa gió lạnh, nhẹ nhàng kéo bà một cái. Người phụ nữ không hề kháng cự, để mặc cô dắt đi.
Đêm đã khuya, trong biệt thự không có lò sưởi, Hướng Phong Ngữ đi dép lông mang từ nhà họ Hướng đến còn cảm thấy lạnh thấu gan bàn chân.
Ngoảnh đầu lại nhìn đôi chân trần của bà, cô nhớ đến người phụ nữ mắc bệnh tâm thần ở phòng bệnh bên cạnh trước kia — người thường hay cho cô kẹo, rồi cúi xuống cõng bà lên lưng.
“Dì ơi, dì bám chắc vào nhé.”
Cô điều chỉnh lại tư thế để người phụ nữ nhẹ bẫng đó ngồi chắc trên lưng mình, rồi cõng bà đi về phía phòng ngủ của mình.
Cô hy vọng lúc này Yên Hành Nguyệt vẫn còn ở trong phòng.
Nhưng hy vọng đó cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Đèn phòng cô vẫn sáng, nhưng Yên Hành Nguyệt thì đã biến mất, bộ đồ ngủ mà cô đặt trên giường cũng không thấy đâu.
Đặt phu nhân họ Yên ngồi xuống giường, Hướng Phong Ngữ xót xa than một câu:
“Ra ngoài mà không chịu tắt đèn, tiền điện mắc lắm đấy.”
Phu nhân họ Yên ngồi yên lặng trên giường, đối với lời cô nói không có chút phản ứng nào, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang nhìn về đâu.
Hướng Phong Ngữ lục trong vali ra một gói khăn ướt, rồi ngồi xuống lau chân cho bà.
Lúc này cô mới phát hiện, trên chân bà có rất nhiều vết thương nhỏ, đều rất mới, có vẻ như là vừa bị trầy xước xong.
“Chào dì, cháu tên là Hướng Phong Ngữ, dạo này cháu tạm thời ở nhờ trong nhà này. Thật xin lỗi vì trước đó không biết dì cũng ở đây, giờ mới đến chào hỏi dì.”
Cô dừng lại một chút, nhưng thấy người phụ nữ vẫn không có phản ứng gì, cô cũng không dừng lại mà tiếp tục nói liền mạch:
“Dì có đói không ạ? Dì có ăn tối chưa? Cháu thì chưa ăn, giờ đói lắm luôn, đặc biệt là thèm khoai nướng ấy…”
Hướng Phong Ngữ vừa lầm bầm vừa tự nói với bản thân, hoàn toàn không chú ý đến cánh cửa vốn đóng chặt từ từ mở ra một khe hẹp không một tiếng động.
Khi Yên Hành Nguyệt nhìn thấy bóng người đang ngồi trên giường kia, đôi mắt đen hiếm khi có dao động cảm xúc bỗng lóe lên ánh sắc lạnh như lưỡi dao.
Như một con thú hoang bị ai đó vô tình chạm phải vảy ngược.
Nhưng khi thấy thiếu nữ đang ngồi xổm dưới đất nhẹ nhàng lau chân cho người kia, ánh mắt hắn thoáng chựng lại, trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc.
Trong phòng, Hướng Phong Ngữ vẫn tiếp tục nói chuyện:
“Dì ơi, khuya rồi, cháu cũng không biết phòng dì ở đâu nữa, hay là tối nay dì cứ tạm nghỉ ở phòng cháu nhé?”
Cô thật sự không đủ can đảm đi tìm Yên Hành Nguyệt.
Đỡ người phụ nữ nằm xuống, Hướng Phong Ngữ cẩn thận đắp chăn cho bà, rồi nói với người vẫn đang ngây ngốc nhìn lên trần nhà:
“Dì ngủ nhé, cháu sẽ cố gắng gõ bàn phím thật nhẹ.”
Nói xong, cô cầm laptop đến bàn học ngồi xuống, không biết đang làm gì.
Yên Hành Nguyệt đứng lặng lẽ ngoài cửa, như một cái bóng. Khi nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, trong mắt hắn hiện lên một tia khó hiểu.
Mẹ lại thích cô ta sao?
Yên Hành Nguyệt cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run, rồi im lặng rời đi.
Khi đứng trước tủ lạnh, động tác hắn hơi khựng lại, sau đó mở cửa tủ ra.
Người bị trói bên trong khi nhìn thấy hắn thì toàn thân run lẩy bẩy không ngừng.
Trong mắt Yên Hành Nguyệt thoáng hiện lên một tia bất ngờ.
Rõ ràng là đã nhìn thấy mà lại vờ như không biết. Phải nói là cô ta lạnh lùng, hay là quá biết điều đây…
Nghĩ tới cuộc gọi của Hướng Hạ, Yên Hành Nguyệt thong thả xoay xoay con dao bướm trong tay, khiến tên trộm sợ đến mức tè ra quần tại chỗ.
— Tên ma quỷ này chắc chắn đang nghĩ xem nên bắt đầu cắt từ chỗ nào trên người mình!
…
Ông Vương xoa xoa tay, thấy giờ này chắc chắn sẽ không còn khách nữa, liền định dọn hàng.
Nhưng đúng lúc đó, bên tai ông vang lên một tiếng “ting”.
Có người quét mã QR thanh toán của ông.
Ông Vương ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải một đôi mắt đen gần như hòa vào màn đêm.
Đó là một thiếu niên rất cao, chỉ mặc một chiếc áo len xám, vóc dáng có phần gầy gò, nhưng gương mặt lại đẹp đến mức khiến khung cảnh tiêu điều ban đêm cũng trở nên sinh động.
Ông Vương sống ngần ấy năm, lần đầu tiên thấy một cậu trai đẹp đến thế.
“Cho một củ khoai nướng.”
Ông nghe thấy người trước mặt khẽ mở miệng.
Giọng có hơi khàn, nhưng không khó nghe, trái lại còn có một nét cuốn hút đặc biệt.
“Ồ… được, có ngay đây!”
Ông Vương hoàn hồn, vừa nhanh nhẹn chọn một củ khoai to vừa lẩm bẩm thấy lạ.
Sao lại có mùi máu tanh thế này, nhà ai giết gia súc à? Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, thật chẳng lành chút nào…
—
Đêm là nàng thơ tuyệt vời nhất của những nhà văn viết truyện.
Ngón tay của Hướng Phong Ngữ gõ phím đến bay cả lên, thế giới vừa nhen nhóm trong đầu dần được cô xây dựng từng chữ từng dòng.
Đang viết đến đoạn cao hứng thì sau lưng bỗng vang lên hai tiếng cốc cốc.
Giữa đêm vắng lặng, âm thanh ấy bất ngờ vang lên khiến Hướng Phong Ngữ giật nảy người.
Quay đầu liếc nhìn người phụ nữ trên giường, không biết từ lúc nào bà đã nhắm mắt ngủ yên, không một tiếng động. Cô đứng dậy mở cửa —
Ngoài cửa lại chẳng có ai.
Đang thấy kỳ lạ thì tầm mắt cô lướt qua, bất chợt nhìn thấy một thứ trên tay nắm cửa.
“Ơ?”
Nhiệt độ ấm áp bao phủ bàn tay đang tê lạnh của cô, mùi thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi, cái bụng vốn bị cô bỏ quên cũng bắt đầu lên tiếng phản đối.
Nhìn củ khoai nướng trong tay, Hướng Phong Ngữ sững người trong chốc lát rồi ngạc nhiên thốt lên:
“Trẫm cứ thế mà tha thứ cho Nguyệt Quý phi liệu có khiến hắn kiêu căng không…”