“Công chúa, mời xuyên thư.”

Tiếng “tít tít” vang lên từ máy móc – đó là câu nói cuối cùng Hướng Phong Ngữ nghe thấy trước khi kết thúc sinh mệnh.

Khi mở mắt ra lần nữa, cả người cô đang quỳ ngồi trên mặt đất, đầu óc như có cả trăm con chó Teddy đang cãi nhau, ong ong loạn xạ.

Một loạt ký ức xa lạ ùn ùn kéo đến, khiến Hướng Phong Ngữ nhíu chặt mày.

“Vocal… xuyên rồi…”

Tin tốt: Thân thể khỏe mạnh.

Tin xấu: Là vị hôn thê yểu mệnh của nam chính điên loạn.

【Còn có một tin xấu hơn nữa】

Giọng máy móc vô cảm đột ngột vang lên trong đầu.

Hướng Phong Ngữ theo phản xạ hỏi: “Cái gì?”

【Nam chính điên loạn đang ở ngay dưới mông cô】

Hướng Phong Ngữ lập tức hét lên một tiếng chói tai, bật dậy như lò xo — quả nhiên, ngay chỗ cô vừa ngồi, có một “thi thể” nằm đó.

Thiếu niên co mình nằm dưới đất, thân hình cao gầy không hề có chút động tĩnh.

Tóc hắn tối đến mức không chút ánh sáng, làn da trắng bệch đến bệnh hoạn, nhưng lại mang một khuôn mặt tinh xảo khiến Hướng Phong Ngữ không thể rời mắt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông đẹp đến vậy.

Chỉ nhìn bề ngoài, có thể nói là vô hại như thú cưng, nhưng trong mắt Hướng Phong Ngữ, kẻ vừa bị cô ngồi đè lên này chẳng khác gì ác ma.

“Trời ơi tổ sư nhà nó, gặp nam chính còn sống rồi.”

Thu nhận toàn bộ ký ức của thân thể này, Hướng Phong Ngữ hiểu rõ mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà mấy hôm trước vừa đọc — trở thành nữ phụ cùng tên với mình, người không được ba yêu, ba người anh chẳng đoái hoài, thay em gái xuất giá rồi lại bị chính vị hôn phu sát hại thê thảm.

Mà người đang nằm dưới đất kia chính là nam chính điên loạn trong nguyên tác, lấy thân phận bệnh tật làm vỏ bọc, thực chất lại giết người không chớp mắt.

Yên Hành Nguyệt.

Cũng là vị hôn phu của thân thể này.

Cảnh tượng nữ chính trong truyện ngỡ rằng mình đã cảm hóa được hắn, cuối cùng lại bị một nhát dao cắt cổ vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.

Ngón tay Hướng Phong Ngữ khẽ run lên, giọng nói trong đầu vừa định lên tiếng an ủi vì thấy cô sợ hãi, thì giây tiếp theo liền chứng kiến cô lại một lần nữa ngồi xuống bằng cả mông.

【Cô đang làm gì vậy…】

Hướng Phong Ngữ còn cúi thấp người hơn.

“Tôi đang thử xem là mông tôi cứng, hay mạng hắn dai hơn.”

【………】

Ngồi ngay trên cổ nam chính điên loạn, Hướng Phong Ngữ — nguyên là tác giả đã viết truyện suốt mười năm rất nhanh chấp nhận thực tại mình đã xuyên thư, giọng điệu tự nhiên hỏi:

【Cậu là hệ thống đúng không? Bây giờ cốt truyện tiến triển tới đâu rồi?】

Trong nguyên tác, nguyên chủ bị người anh tệ bạc ép gả đến đây, vô tình bước vào phòng ngủ của nam chính, phát hiện ra bộ đồ dính máu hắn chưa kịp giấu nên bị giết người diệt khẩu.

Còn lý do nam chính biết chuyện…

Hướng Phong Ngữ sờ lên cổ, động tác khựng lại.

“Nguyên chủ từng vào phòng ngủ của Yên Hành Nguyệt rồi sao?”

Giọng cô bỗng trở nên nghiêm túc.

Khi đó nguyên chủ sợ đến mức tay chân mềm nhũn, bỏ chạy mà làm rơi dây chuyền trong phòng, nam chính sau khi quay lại mới phát hiện ra.

Mà giờ đây, cổ cô hoàn toàn trống trơn, điều đó có nghĩa là…

Nguyên chủ đã phát hiện bộ đồ dính máu chưa kịp giấu và làm rơi dây chuyền tại đó.

Liếc xuống “cục bệnh yếu ớt” dưới mông đang thoi thóp thở, Hướng Phong Ngữ nói:

【Tranh thủ lúc hắn chưa tỉnh, tôi phải quay lại lấy dây chuyền. Có thế Yên Hành Nguyệt mới không phát hiện tôi đã nhìn thấy bí mật của hắn, và sẽ không giết tôi.】

【Đúng.】

Vẻ mặt Hướng Phong Ngữ thoáng giằng co trong chốc lát.

【Cô đang do dự cái gì? Không còn nhiều thời gian đâu】

【Tôi thật sự không thể ra tay trước, dùng mông ngồi chết hắn luôn được à?】

Hệ thống: 【……Cô cũng là tác giả tiểu thuyết, lẽ ra phải hiểu rõ tầm quan trọng của nam chính đối với cả thế giới này chứ】

Hướng Phong Ngữ tiếc nuối đứng dậy.

【Thời gian gấp rồi, nếu cô còn không chạy, hắn sẽ tỉnh lại ngay đấy】

Hướng Phong Ngữ xoay người vận động thử cơ thể khỏe mạnh này, rồi lao ra ngoài chạy bộ — điều mà đã lâu cô chưa từng làm.

Căn nhà này giống hệt như mô tả trong nguyên tác.

Xa hoa nhưng không giấu nổi vẻ hoang tàn và u ám, đúng chuẩn hình ảnh nhà họ Yên đã phá sản, người thừa kế duy nhất lại còn ốm yếu bệnh tật.

Tất nhiên, nếu nơi này thật sự tốt đẹp gì thì nguyên chủ đã không bị nhà họ Hướng — những người chán ghét cô đến tận xương tủy đẩy sang đây thay em gái gả đi.

Điện đã bị cắt từ lâu, thang máy không thể dùng, Hướng Phong Ngữ chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi.

Kiếp trước nằm liệt giường, đi lại cũng là vấn đề, không ngờ sau khi xuyên thư lại có thể sở hữu một thân thể khỏe mạnh như thế này.

Khoảnh khắc này, khao khát được sống của Hướng Phong Ngữ lên đến đỉnh điểm.

Phòng ngủ của Yên Hành Nguyệt rất dễ tìm. Căn duy nhất còn có đồ đạc chính là nó.

“Không chỉ là một con bệnh yếu ớt, còn là một thằng nghèo rớt mồng tơi…”

Ngoài gương mặt kia ra, nếu bắt buộc phải nói có ưu điểm gì — nghĩ đến độ cong tròn dưới cái vòng eo gầy ấy…

Mông cũng khá cong đấy, Hướng Phong Ngữ vừa lắc đầu vừa cảm khái.

Phòng của Yên Hành Nguyệt rất sạch sẽ.

Chỉ có một chiếc giường, một bàn học và một tủ quần áo. Ngoài ra chẳng còn gì khác. Không có mùi thuốc đắng hay mùi máu như cô từng tưởng tượng.

Nhìn lướt qua một lượt, Hướng Phong Ngữ cúi đầu tìm sợi dây chuyền mà nguyên chủ đánh rơi.

Khóe mắt cô lóe lên tia sáng. Thấy thứ gì đó lấp lánh, ánh mắt cô lập tức quét về phía ấy.

Quả nhiên, ở ngay bên giường có sợi dây chuyền.

Cô bước tới nhặt lên, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhặt được rồi, vậy thì tên “tiểu bệnh nhân” kia sẽ không phát hiện cô từng vào phòng.

Khóe mắt lại vô tình liếc thấy dưới gầm giường có một mảnh vải màu đỏ sẫm, đầy vẻ nguy hiểm, như đang dụ dỗ người ta đến gần khám phá.

Hướng Phong Ngữ dời mắt đi, đứng thẳng dậy, vừa định xoay người.

“Cô đang làm gì vậy?”

Một giọng nói khàn khàn, thấp trầm như lời tình tự khe khẽ vang lên sau lưng.

Nhưng rơi vào tai Hướng Phong Ngữ lại chẳng khác nào âm hồn tới đòi mạng.

【Sao ngươi không nhắc tôi!?】

Giọng hệ thống lạnh băng vang lên trong đầu:

【Tôi nhắc rồi, ngay lúc cô đang mơ mộng về cái mông của nam chính.】

Hướng Phong Ngữ: “………”

Tiếng bước chân phía sau chậm rãi tiến gần, bước đi rất nhẹ, như thể một thợ săn đã xác nhận con mồi đã rơi vào lưới, thong thả mà đầy tự tin.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như loãng hẳn đi. Người phía sau cô tựa như một mãnh thú đang chăm chăm nhìn chằm chằm, sẵn sàng nhe nanh xé xác cô bất cứ lúc nào.

Hệ thống lặng lẽ thở dài.

Xem ra lại thất bại rồi.

Quả nhiên không có ký chủ nào có thể sống sót dưới tay Yên Hành Nguyệt sao?

Đôi mắt đen tuyền không chút ánh sáng của Yên Hành Nguyệt dán chặt vào vị hôn thê trước mặt, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên một đường cong mơ hồ.

Nhưng nụ cười ấy, lại hoàn toàn vô nghĩa.

Đáng tiếc thật… hiếm khi có người tự nguyện đến căn biệt thự này…

Hàng mi dài như lông quạ khẽ cụp xuống, ánh nhìn thấp thoáng vẻ thương xót tan vỡ.

Lưỡi dao sắc bén trượt từ trong tay áo vào lòng bàn tay, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.

Ngay khoảnh khắc Yên Hành Nguyệt chuẩn bị ra tay. Thiếu nữ nãy giờ vẫn luôn quay lưng về phía hắn đột nhiên cử động.

Hướng Phong Ngữ xoay người lại, thấy rõ người trước mắt thì lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cụp mắt xuống, lướt qua một tia… thẹn thùng?

Yên Hành Nguyệt thoáng sững người trước biểu cảm kỳ quái ấy, còn đang nghi hoặc thì chợt nghe cô cất lời:

“Đã bị anh phát hiện rồi thì…”

Sát ý lướt qua đáy mắt Yên Hành Nguyệt như nước lặng gợn sóng.

Ngay khoảnh khắc ấy, Hướng Phong Ngữ bất ngờ vươn tay chộp lấy chiếc áo ngủ rõ ràng là của Yên Hành Nguyệt đặt trên giường, đưa lên sát mũi hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ say mê bệnh hoạn.

Giọng cô điên cuồng, bất chấp tất cả:

“Đúng! Em chính là đến để trộm ngửi mùi cơ thể anh đấy, thì sao nào!?”

“Anh thơm quá! Sao anh lại thơm như vậy hả a a a a a!! Thơm thế này thì sao lại không cho người ta ngửi chứ!? Dựa vào đâu mà không cho!? Em yêu anh đến thế cơ mà! Từ bỏ thân phận bạch phú mỹ để đến đây làm vị hôn thê của anh! Chỉ lén ngửi chút mùi của anh thôi, anh có ý kiến gì à!? Không có mùi của anh thì cuộc đời em coi như chấm hết rồi, anh có biết không hả!!!!”

Vừa nói, Hướng Phong Ngữ vừa hít một hơi thật sâu vào chiếc áo, hét lên đầy phấn khích.

Nhìn thiếu nữ trước mặt đang ôm quần áo mình, trên gương mặt là vẻ điên loạn kỳ dị…

Tên điên máu lạnh nhuốm đầy tội ác kia đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Tôi đâu biết đâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play