Hướng Phong Ngữ dập máy trước, tiện tay chặn luôn Hướng Thi Lan, cảm giác sảng khoái vô cùng.

“Nhưng mà, Giang Chỉ là ai?” Cô nhíu mày hỏi.

Hệ thống: 【……Bạn học cấp ba mà nguyên chủ thầm mến suốt ba năm. Nhân tiện nói thêm, Hướng Thi Lan cũng biết chuyện này.】

Khóe miệng cô giật giật.

Nguyên chủ mới thật sự là nữ chính trong thế giới này chứ còn ai nữa?

Bị cả nhà chán ghét, tâm huyết bị cướp rồi còn bị vu oan là đạo văn, người thầm mến thì lại có quan hệ với em gái.

Chỉ cần nguyên chủ sống lại, chắc chắn sẽ hô lên câu:

“Lần này, tôi sẽ giành lại tất cả những gì vốn thuộc về tôi!”

【Nhưng Hướng Thi Lan tự nhiên nhắc đến Giang Chỉ làm gì?】

Với tính cách của cô ta, nếu muốn khoe khoang thì đã múa may trước mặt mình từ lâu rồi.

Nghĩ đến đây, cô lôi điện thoại ra – chiếc vẫn luôn để chế độ im lặng.

Kết quả suýt bị đống tin nhắn chất cao làm lóa cả mắt.

Cô quả thực đã đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của cái tên “Dạ Thính Phong Vũ”.

— “Lại ai chọc cô ta rồi à…”

— “Chị gái này tinh thần không có vấn đề gì chứ?”

— “Có phải thấy Lan Lan nhà chúng ta tham dự đại hội tác giả nên bị kích thích không, đồ đạo văn?”

— “Trời ơi, cái meme này sống lại rồi.”

— “Cười chết, lưu lại cái đã, không vì gì hết, chỉ muốn xem chị đại này có thể viết ra thứ gì từ combo ‘Phật tử Kinh Thành x Ni cô Thượng Hải’.”

Bình luận đã hoàn toàn biến thành chiến trường.

Mấy bình luận bị đẩy lên đầu đều là từ những tác giả có tiếng, chính là nhóm chị em tốt của Hướng Thi Lan trong giới văn học mạng.

Hướng Phong Ngữ nhìn những câu chữ đầy ẩn ý, cảm thấy nực cười.

Cô thản nhiên dùng luôn cái tên “Dạ Thính Phong Vũ” để lập tài khoản Weibo, đăng một dòng:

“Tân văn 《Mộc Ngư》, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”

Sau đó tiện tay chia sẻ lại vài bài chửi mình, kèm một dòng:

“Cảm ơn đã tuyên truyền.”

Cả mạng xã hội đều bị độ trơ mặt này làm cho chấn động.

Mấy người đang chửi đó! Là chửi!

Ai ngờ cô lại cảm ơn!?

Thế là chiến sự càng lúc càng căng.

Nhờ ơn “mấy người bạn thân”, tin tức Dạ Thính Phong Vũ ra truyện mới nhanh chóng lan khắp mạng.

Nhìn số lượng người theo dõi và lượt đặt sách tăng vọt, Hướng Phong Ngữ cười đến nỗi mắt híp cả lại:

“Nguyện vọng của tôi rất nhỏ… chỉ năm chữ thôi——ngồi mát ăn bát vàng.”

Câu tổng kết vừa dứt, cô liền cười không nổi nữa.

Vì——cô đói rồi.

Nghĩ đến đĩa thịt gà hầm mà một miếng da gà cũng chưa kịp ăn, bụng Hướng Phong Ngữ đói đến mức đít gà cũng thấy ngon lành.

Cô ôm bụng, mở vali nguyên chủ ra lục tìm ——

“Sao cái gì cũng không có??”

Lục tung hành lý một lượt, ngoài cái laptop và mấy bộ quần áo ra thì chẳng còn gì cả.

Thanh đạm đến mức hoàn toàn không giống người bước ra từ hào môn, mà là —— bị hào môn đá ra ngoài thì đúng hơn.

Hướng Phong Ngữ bất lực đứng dậy, giọng ủ rũ.

Hệ thống vang lên tiếng tinh:

【Cô định đi kiếm đồ ăn à?】

【Tôi không tin cái tên bệnh tật kia có thể ăn hết cả con gà】

Chắc chắn vẫn còn thừa!!

Kiếp trước, ở giai đoạn cuối của cuộc đời, cô chỉ có thể sống nhờ thức ăn lỏng, đã không biết bao lâu chưa được ăn thịt tươi rồi. Từ khi xuyên sách đến giờ, cô chưa ăn nổi một miếng nào.

“Không chịu nổi nữa rồi…”

Vì muốn tiết kiệm điện, trong căn biệt thự rộng lớn không bật đèn, Hướng Phong Ngữ đành phải vừa bật đèn pin, vừa rón rén lần mò.

Dựa theo trí nhớ, cô xuống hai tầng lầu, rẽ năm lần mới đến được gần nhà bếp.

Cho đến khi——

Cô nhìn thấy một người đang đứng chéo bên đối diện, gần như hòa làm một với bóng tối.

Bóng người đứng yên lặng ở đó, nếu không có ánh trăng dìu dịu rọi vào, thật sự rất khó để nhận ra.

Ngay sau tiếng “bụp” vang lên, tiếng nước chảy róc rách phá tan sự yên tĩnh.

Tiếng thét nghẹn ở cổ họng Hướng Phong Ngữ bị cô nuốt trở vào.

Nhìn người đang rửa tay từng ngón một kia, Hướng Phong Ngữ khẽ cử động đôi chân đang run rẩy, cố gắng tìm lại tiếng nói của mình, khó khăn cất giọng chào hỏi:

“Tiểu tiện dính tay à, rửa kỹ thế.”

Động tác của Yên Hành Nguyệt khựng lại, khẽ nhắm mắt.

Nếu không phải vì còn chút tò mò với cô, cái người tự xưng là “Từ Tuấn Đại” này đã chết từ lâu rồi.

“Muộn thế này, cô có chuyện gì sao?”

Cảm thấy sau gáy bỗng lạnh toát, Hướng Phong Ngữ lập tức cảnh giác:

“Không có gì, em chỉ muốn xuống chúc anh ngủ ngon thôi.”

Yên Hành Nguyệt vẩy tay, nước bắn ra, trượt theo khuôn mặt tái nhợt của anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Tôi ở tầng trên.”

Hàm ý: Tôi ở tầng trên, cô xuống tận tầng này chỉ để chúc ngủ ngon?

Hướng Phong Ngữ bĩu môi.

“Được rồi, em nói thật…”

Yên Hành Nguyệt hơi điều chỉnh tư thế, có vẻ hứng thú với cái gọi là “lời thật” của cô.

“Em xuống tìm sợi dây thừng.”

Yên Hành Nguyệt khựng lại.

“Dây thừng?”

Hướng Phong Ngữ nở một nụ cười nguy hiểm đầy mê hoặc.

“Trên đó còn lưu lại mùi của anh.”

“Không chỉ là sợi dây thừng, cả túi nilon anh chạm vào hôm nay, gia vị anh tự tay mua, cả cái đĩa anh đã dùng, em cũng phải mang về sưu tầm…”

“Chậm——rãi——thưởng——thức——”

Một thứ gì đó âm thầm sụp đổ.

Chính là tam quan của Yên Hành Nguyệt đã hình thành suốt hai mươi năm qua.

Nhìn bóng lưng Hướng Phong Ngữ rời đi, ngón tay anh co lại, khẽ lẩm bẩm như nói với chính mình:

“Con ma kỳ quái…”

Rõ ràng biết có áo dính máu dưới gầm giường, lại làm như không có chuyện gì, thậm chí còn gọi điện cầu cứu rồi lại không rời đi, còn bảo anh mua thêm gia vị, nấu ăn, cứ như chuẩn bị sống lâu dài ở đây.

Sớm biết chỉ cần làm biến thái là có thể thuận lợi vào bếp, lúc đĩa gà bị bưng đi, cô có nói gì anh cũng nên giữ lại mới phải.

Hướng Phong Ngữ sung sướng vứt đèn pin sang một bên, mở tủ lạnh ra.

Sau đó đối diện với một đôi mắt đầy hoảng sợ.

Hướng Phong Ngữ thu lại nụ cười, khẽ đóng cánh cửa tủ lạnh.

【Vừa rồi mình hoa mắt à?】

Cô lại mở tủ ra lần nữa.

Người bị trói chặt toàn thân, miệng bị bịt kín ra sức giãy giụa, gân xanh nổi trên trán, ánh mắt cầu cứu tha thiết nhìn cô chằm chằm.

【Nếu nhớ không nhầm, đây chính là tên trộm bị Yên Hành Nguyệt từng nhát từng nhát cắt thịt】

Mở đầu của cuốn tiểu thuyết này chính là cảnh Hướng Phong Ngữ phát hiện áo dính máu dưới gầm giường, sau đó là phân đoạn Yên Hành Nguyệt tàn nhẫn tra tấn kẻ trộm.

Có vẻ để làm nổi bật hình tượng nhân vật nam chính, tác giả không chỉ một lần mô tả tỉ mỉ rằng Yên Hành Nguyệt là một “ác ma máu lạnh với gương mặt xinh đẹp”.

Hướng Phong Ngữ, một công dân tuân thủ pháp luật, đến viết truyện cũng không dám viết cảnh 18+, chỉ biết lặng thinh.

Trong căn nhà này chỉ có hai người, nếu cô thả tên trộm ra, chắc chắn sẽ trở thành nghi phạm hàng đầu.

Thấy ánh mắt Hướng Phong Ngữ có phần do dự, tên trộm dường như hiểu ra điều gì, ánh mắt liên tục liếc xuống phía dưới.

Theo tầm mắt của anh ta nhìn xuống túi áo, Hướng Phong Ngữ đưa tay lấy ra ví tiền.

“Muốn tôi giúp anh?”

Tên trộm gật đầu lia lịa.

“Nếu tôi giúp, thì tiền trong ví này là của tôi hết nhé?”

Tên trộm: “……”

Không, tôi không có ý đó…

Hướng Phong Ngữ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Thôi được, vậy thì tôi cố gắng giúp thử xem sao.”

Túi áo khoác của cô nông và chỉ có một cái, vừa đủ để nhét điện thoại. Nhìn tới nhìn lui, cô đành kẹp ví tiền vào thắt lưng, lấy áo khoác che lại.

Dọc đường không gặp phải Yên Hành Nguyệt – người luôn xuất hiện bất thình lình, điều đó khiến Hướng Phong Ngữ đang thấp thỏm cũng yên tâm phần nào.

Cô mở cửa phòng mình, vừa định thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu—— Liền thấy người đang ngồi bên mép giường, cúi đầu đọc sách.

Người kia nghe thấy tiếng động, động tác lật trang sách khựng lại, đôi mắt đen sâu không thấy đáy chậm rãi ngước nhìn sang.

“Không tìm thấy dây thừng à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play