“Cho mấy con mọt sách tụt hậu với thế giới mạng một cú sốc văn học nho nhỏ thôi.”
Nhưng Hướng Phong Ngữ hoàn toàn đánh giá thấp độ nổi tiếng của cái tên “Dạ Thính Phong Vũ”. Vừa mới tung ra tên truyện và thiết lập nhân vật xong cô đã tiện tay quăng luôn chuyện đó ra sau đầu.
Lúc này, Yên Hành Nguyệt — người ngoan ngoãn cầm một trăm tệ đi mua đồ cũng đã quay về.
“Ái chà, Nguyệt Nguyệt về rồi à~ Có mệt không đó~ Trên đường có gặp Maserati hay Rolls-Royce đâm không~”
Yên Hành Nguyệt xách theo một túi mua sắm đầy ắp, tay còn lại cầm một xấp tiền lẻ.
Đang định đưa lại cho Hướng Phong Ngữ thì bị ánh đèn flash chớp một cái làm hắn hơi nheo mắt.
Rõ ràng là không ngờ điện thoại của Hướng Phong Ngữ lại bật đèn flash, cô nàng cũng cứng người trong thoáng chốc.
Em chỉ là một bé gái nhỏ muốn chụp lén rồi in ra dán đầu giường, ngày ngày tự nhủ phải cố gắng thôi… tại sao lại đối xử với em như vậy chứ…
Đối mặt với ánh mắt chất vấn không lời của Yên Hành Nguyệt, Hướng Phong Ngữ nghiêm trang đáp:
“Đẹp trai thế này, em chụp cái ảnh thì sao chứ. Tối về có ngắm cũng đâu phải làm gì xấu.”
Yên Hành Nguyệt: “…”
Trong khoảnh khắc ấy, hắn thật sự nghi ngờ linh hồn đang trú ngụ trong cơ thể cô có phải là một… tên đàn ông hôi hám nào đó không.
“…Tiền thừa.”
Hắn đặt xấp tiền lên bàn, khẽ ho một tiếng, lướt qua người cô, hơi lạnh lan ra, khiến người ta rùng mình.
Hướng Phong Ngữ lúc này mới chú ý, trời thu đã lạnh, vậy mà hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Da trắng tái, vóc người gầy gò nhưng cao ráo, đẹp đến mức không giống người thường, tựa như pho tượng tuyết mà kiếp trước cô từng thấy ở vùng băng giá, được điêu khắc tỉ mỉ bởi nghệ nhân bản địa trong đêm đông giá buốt.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng là loại không thể tùy tiện trêu ghẹo — bên ngoài mềm mại, bên trong toàn gai nhọn, một tên bệnh thần kinh khó lường.
Dù trong lòng không hề động lòng, ánh mắt của Hướng Phong Ngữ lại ngày càng cháy bỏng, như thể chẳng hề biết hắn là dạng người nào.
Yên Hành Nguyệt siết nhẹ ngón tay, đặt túi đồ lên bàn, giọng khàn khàn: “Có thể nấu rồi.”
Hướng Phong Ngữ vẫn giữ nguyên phong cách nhân vật của mình, hóa thân thành một “Thái tử gia phong lưu” bước ra từ văn học đỏ mắt:
“Ồ? Vậy… nấu kiểu gì?”
Yên Hành Nguyệt từng gặp qua đủ loại phụ nữ, duy chỉ chưa từng gặp kiểu biến thái như thế này.
Không trách được một kẻ thần kinh lạnh lùng như hắn phải đơ người, vì cái “kẻ biến thái này” tán tỉnh đến mức mất kiểm soát.
Sắc mặt hắn lạnh hẳn, Hướng Phong Ngữ biết dừng đúng lúc.
“Đùa thôi mà~ Nguyệt Nguyệt sẽ không tưởng thật chứ? Hahahaha…”
Cô cười khan một tiếng rồi vội vã mở túi đồ ra kiểm tra.
Yên Hành Nguyệt ngồi ở quầy bar, im lặng nhìn cô bận rộn.
Nếu là người ngoài nhìn vào, e rằng sẽ phải khen một câu:
“Bầu không khí thật ấm áp.”
Hướng Phong Ngữ vừa hầm gà vừa ngẫm nghĩ về cốt truyện gốc.
Nói ra cũng kỳ lạ, trong nguyên tác chưa bao giờ nhắc đến động cơ giết người của nam chính. Hắn sống một mình trong căn biệt thự vừa lộng lẫy vừa hoang tàn này, đối tượng ra tay nhiều nhất lại toàn là hạng đại gian đại ác. Y như một NPC thần bí trong game, dựa vào gương mặt mà thu hút cả đống fan trung thành, rồi dùng mọi chiêu trò dụ dỗ đối phương ra tay giết người chơi.
Dù có là một tên “tiểu bệnh hoạn” thì cũng không tài nào tìm ra bất kỳ sơ hở hay nhược điểm nào của hắn. Kiểu người như vậy làm sao để hắn tin tưởng mình đây?
【Quả nhiên chỉ làm một kẻ biến thái thôi là chưa đủ.】
Hệ thống: 【Cuối cùng cô cũng nhận ra phương pháp của mình có vấn đề rồi à.】
【Tôi phải trở thành một đại·biến thái khiến hắn vừa nhìn thấy là cảm giác như bị tình yêu mãnh liệt bủa vây!】
Hệ thống: 【……】Con mụ điên thật.
Hướng Phong Ngữ mở nắp nồi, hương gà tươi thơm ngào ngạt bị làn hơi nóng cuốn lên, tràn ngập khắp căn bếp.
Cô lấy một chiếc đĩa sạch bày gà ra, ngẩng đầu, trong vô thức quay sang đối mặt với Yên Hành Nguyệt đang ngồi yên tĩnh một bên.
Khóe môi cong lên một nụ cười biến thái, ánh mắt tham lam như muốn xuyên thấu chiếc cổ áo len hơi lỏng lẻo kia của hắn.
Yên Hành Nguyệt im lặng đưa tay kéo cổ áo lên, khẽ siết lại.
“Làm xong rồi, hơi nóng đấy.”
Hướng Phong Ngữ đặt đĩa lên quầy bar, ánh mắt dừng lại trên người hắn, nụ cười rạng rỡ như nắng sớm:
“Anh ăn trước đi, không ăn hết thì để em ăn nốt cũng được.”
Ngập ngừng vài giây, cô cuối cùng vẫn không nói ra câu:
“Em thích ăn đồ anh ăn thừa, cảm giác cứ như hôn gián tiếp ấy~”
…Bởi cô sợ câu đó vừa thốt ra, bữa ăn sẽ lập tức biến thành bữa cuối đời.
Nhưng không ngờ —
Yên Hành Nguyệt thậm chí không có ý định để lại miếng cơm thừa nào cho cô, trực tiếp bưng cả đĩa gà rời đi… rời đi luôn rồi…
Hướng Phong Ngữ: ???
Nghĩ đến việc bản thân đã tốn bao nhiêu công sức, cặm cụi nấu nướng suốt nửa ngày trời, vậy mà đến một miếng cũng chưa kịp nếm, trong lòng cô lập tức nổi giận—
…giận được một chút rồi thôi.
…
Yên Hành Nguyệt bưng đĩa gà vừa ra lò, lặng lẽ bước lên lầu, vào thẳng phòng mình.
Hắn đặt đĩa lên bàn.
Hắn cụp mắt nhìn đĩa gà trước mặt một lúc, sau đó mới chậm rãi đưa ngón tay lạnh như băng chạm vào viền sứ, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại.
Yên Hành Nguyệt gần như đã quên mất lần cuối cùng mình được ăn một bữa cơm đúng nghĩa là khi nào.
Dưới gầm bàn, bất chợt vươn ra một bàn tay gầy trơ xương, định với lấy bát canh.
Hắn lập tức nắm lấy bàn tay đó, động tác nhanh gọn nhưng rất nhẹ, giọng nói khẽ khàng:
“Ngươi không được ăn.”
Nói rồi, hắn gắp một miếng thịt mềm nhừ bỏ vào miệng mình. Động tác nhai trông máy móc như người chưa từng ăn uống.
Thức ăn trượt qua cổ họng xuống dạ dày, chưa đầy bao lâu sau, từng cơn đau quặn thắt điên cuồng ập đến.
Yên Hành Nguyệt phun ra một ngụm máu, cúi đầu nhìn vào bóng người dưới gầm bàn. Cơn đau dữ dội như sóng lớn tràn qua từng tấc da thịt, từng khớp xương. Thế nhưng gương mặt hắn vẫn không hề thay đổi sắc thái.
“…Mẹ, đưa giải dược cho con.”
Một lát sau, bàn tay gầy guộc ấy lại đưa lên một lọ sứ nhỏ. Yên Hành Nguyệt không chớp mắt, đổ ra một viên thuốc màu đen sẫm rồi nuốt vào.
Chờ đến khi cơn đau dịu xuống, hắn lại tiếp tục cầm đũa, bình thản ăn tiếp phần gà rõ ràng là “có vấn đề”.
Ăn được vài miếng, hắn như đang độc thoại, hoặc cũng có thể đang nói với người nào đó đang nghe:
“Nếu cô ấy là một trong những vong hồn trong căn nhà này, thì sẽ không thể không biết lũ gà kia có độc.”
Gà là do chính hắn nuôi, dùng ngũ cốc tẩm độc đặc chế — ai ăn, người đó chết.
Thế nhưng Hướng Phong Ngữ lại thật sự không biết.
Còn cô nàng vẫn chẳng hay biết gì về việc mình suýt nữa bị đầu độc, lúc này đang nhận được một cuộc gọi.
Màn hình hiện đúng một chữ: Cô ta
Một người khiến nguyên chủ đến tên cũng không muốn lưu — trong ký ức, chỉ có thể là người đó.
“…Alo?”
Hướng Phong Ngữ còn chưa kịp lên tiếng, thì đầu dây bên kia đã nói trước.
Một giọng nữ cố gắng đè nén nhưng vẫn đầy chua ngoa vang lên bên tai cô:
“Giang Chỉ căn bản không thích cô đâu, cô vẫn nên từ bỏ đi thì hơn.”
“Tôi không biết cô đào đâu ra chuyện của tôi với Giang Chỉ, nhưng rõ ràng là lại định moi móc mấy vụ cũ để trả thù tôi. Bao nhiêu năm rồi, chuyện cũng qua rồi, cô lại cố ý khơi lại đúng lúc tôi chuẩn bị tham gia Đại hội Tác giả… Cô thật sự quá ích kỷ.”
“Tôi đã nói với anh trai rồi đấy, cô liệu mà sống cho tốt, đừng có làm trò khỉ nữa.”
Một tràng lời tự biên tự diễn, đầy cảm xúc và thấm đẫm sự cáo buộc khiến Hướng Phong Ngữ nhất thời không bắt kịp trọng tâm.
Nhưng may mà miệng cô nhanh hơn não.
“Đúng vậy, xem ra tôi thật sự quá ích kỷ rồi.”
“Lẽ ra tôi nên cùng lúc đăng luôn vụ cô bị gay lừa cưới, bị lây vi khuẩn HP lên mạng, viết một cuốn ‘Những năm tháng không thể không kể của Hướng Thi Lan và tên gay thối’ mới phải.”
“Nhớ gửi tặng Giang Chỉ một bản miễn phí, đỡ để anh ta đọc bản lậu mà bỏ sót chi tiết quan trọng.”
Giọng rõ ràng, khí thế dồi dào, lời lẽ chấn động truyền qua điện thoại, khiến Hướng Thi Ln đang làm tóc sững người.
Mẹ nó, sao cô ta lại biết chuyện đó!?
Khoan đã, con nhóc Hướng Phong Ngữ ngày xưa nói năng lí nhí như muỗi kêu, không dám phản bác nửa câu đâu rồi!?
“Cô là ai!? Hướng Phong Ngữ đâu rồi!!?”
Hướng Thi Thi bật dậy, hất tay thợ làm tóc, giọng the thé.
“Tôi á?”
“Tôi là Từ Tuấn Đại…(nức nở)"
Hướng Thi Lan: “???”
Hệ thống: 【………Lại một cú bẻ lái thần sầu】