Ngoại trừ những ký ức cơ bản, Hướng Phong Ngữ không hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, mà giống như dữ liệu lưu trữ trong máy tính, khi cần biết chuyện gì, cô có thể truy xuất theo yêu cầu.
Dưới sự nhắc nhở của hệ thống, Hướng Phong Ngữ lập tức tiếp nhận một đoạn ký ức nhỏ.
Nguyên chủ không chỉ trùng tên với cô, mà còn có cùng sở thích — viết truyện.
Chỉ khác là, Hướng Phong Ngữ viết vì tiền, còn nguyên chủ đơn thuần là vì yêu thích.
Sống trong một môi trường bị mọi người chán ghét, chẳng ai trò chuyện, bên cạnh cô gái chỉ có con chữ. Đọc nhiều, tự nhiên nảy sinh niềm đam mê viết lách, và cô ấy thực sự có thiên phú.
Mười sáu tuổi, quyển truyện đầu tiên vừa phát hành đã nhanh chóng nổi tiếng, trở thành “ánh trăng sáng” trong lòng vô số người đọc, bản quyền các kiểu cũng được bán hết, đúng chuẩn thiên tài trời ban.
Tác giả là cô ấy, người tạo ra nhân vật cũng là cô ấy nhưng những lời khen, vinh quang ấy lại chẳng hề liên quan gì đến cô.
【Quả thật là chuyện hoang đường đến cực điểm】
Ánh mắt Hướng Phong Ngữ lạnh dần.
Tác phẩm là do nguyên chủ viết từng chữ một, nhưng sau khi hoàn thành bản thảo tay, nó lại biến mất.
Nguyên chủ nghĩ mình bất cẩn làm mất, đau lòng một thời gian rồi tự vực dậy tinh thần, lấy bút danh “Dạ Thính Phong Vũ” đăng lại bản chỉnh sửa trên mạng.
Cô ấy chỉ vùi đầu viết, không biết rằng tâm huyết ngày đêm ấy sớm đã bị người khác đăng lên trước, và cô trở thành kẻ đạo văn.
Giữa làn sóng công kích dữ dội, nguyên chủ từng ra sức phản bác rằng mình không đạo văn, nhưng chỉ càng bị chửi bới tệ hơn.
Khi cô kiên trì giải thích từng tin nhắn, từng bình luận rằng mình mới là người sáng tác, thì danh tính nạn nhân bị đạo văn lại được công khai.
Chính là đứa con gái được nhà họ Hướng yêu chiều nhất — Hướng Thi Lan.
Bút danh: Diệp Lan.
Xuất thân tốt, xinh đẹp, lại thêm danh tiếng thiên tài sáng tác, Hướng Thi Lan nhanh chóng trở thành hình mẫu mọi cô gái đều muốn sống giống. Tác phẩm sau này dù không vượt qua được cuốn đầu, nhưng với lượng fan trung thành cao, doanh số vẫn cực kỳ tốt.
Còn nguyên chủ, thì bị đóng đinh trên cột nhục nhã vì cái mác kẻ đạo văn.
Mỗi lần giới mạng có drama đạo văn, “Dạ Thính Phong Vũ” đều bị lôi ra làm bao cát, đến mức người ngoài giới cũng thuộc nằm lòng cái tên này.
【Thì ra là vậy —— nguyên chủ viết bản thảo tay, bị Hướng Thi Lan lấy mất, sau đó đổi tên nhân vật, lấy danh nghĩa của mình công khai phát hành, còn ký tên là Diệp Lan】
Không biết có phải thân xác này còn lưu lại chút ý thức hay không, Hướng Phong Ngữ cảm giác máu mình sôi trào, toàn thân run rẩy, hốc mắt đỏ ngầu.
Đó là lần đầu tiên nguyên chủ lấy hết can đảm đi tìm người em gái được yêu thương nhất để đối chất.
Nhưng khi thấy ba người anh trai đều đứng về phía Hướng Thi Lan, ánh mắt tràn đầy chán ghét, ngọn lửa hy vọng trong cô bỗng vụt tắt.
Không một ai tin mình.
Đó là ý nghĩ duy nhất khi ấy của nguyên chủ.
Hướng Phong Ngữ khóc đến run người, cũng hiểu rõ bản thân muốn tìm Hướng Hạ cầu cứu là chuyện vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.
Trong làn nước mắt mông lung, cô bất ngờ đối mặt với ánh mắt của Yên Hành Nguyệt — người đang thản nhiên làm thịt gà.
Trên tay anh đầy máu, máu chảy dọc theo làn da trắng bệch, nhỏ giọt xuống đất, nhưng anh chẳng mấy quan tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn gương mặt Hướng Phong Ngữ vừa biến hóa liên tục trong vài phút đồng hồ.
Tiếng nức nở trong cổ họng cô chợt nghẹn lại.
Sau đó, giọng khàn khàn gào lên:
“Nguyệt Nguyệt, anh thà trói gà cũng không trói em ——”
“Rốt cuộc là vì sao chứ——!”
“Thật là lạnh lẽo đến mức tử * em co lại rồi, sau này sao còn ghép cho anh được nữa hả!”
Hướng Phong Ngữ như hóa thân thành Chân Hoàn nghe tin Hoán Bích chết, cuối cùng cũng tìm được lý do để òa khóc thành tiếng.
Yên Hành Nguyệt: “……”
Có cảm giác bất lực như thái giám đi dạo thanh lâu.
Xách theo con gà, Yên Hành Nguyệt hoàn toàn phớt lờ tiếng gào khóc chất vấn “vì sao không trói em” của Hướng Phong Ngữ, đi thẳng vào bếp.
“Haiz, người quyến rũ như mình, thật sự không thể nhìn mấy cảnh đó nổi.”
Ổn định lại cảm xúc, Hướng Phong Ngữ nhấn thoát khỏi ứng dụng kia, lau nước mắt cho tâm hồn yên tĩnh lại.
Kết quả vừa quay người lại, đã thấy tiểu bệnh hoạn Yên đang rửa tay xong, trực tiếp thả con gà còn chưa chết hẳn vào nồi định luộc luôn.
Hướng Phong Ngữ lại bật khóc.
Các đồng chí à, ban ngày ban mặt thế này, cô gặp phải Diêm Vương sống rồi.
“Con chịu thua ba luôn, cái này đâu phải nấu kiểu vậy chứ.”
Khóe mắt còn vương nước mắt, Hướng Phong Ngữ cũng quên luôn việc người trước mặt là một tên điên giết người không chớp mắt, liền nhào tới cứu con gà vẫn còn thoi thóp, máu chảy đầm đìa ra khỏi nồi.
Yên Hành Nguyệt đứng bên cạnh nhìn cô không nói gì, trong đôi mắt đen thẳm dường như mang theo chút nghi hoặc.
Đối với hắn, thức ăn chỉ cần nấu chín là được, mùi vị chẳng quan trọng.
Nghĩ đến việc nhà họ Yên đã phá sản nhiều năm, tiểu bệnh hoạn Yên xưa nay chỉ còn một thân một mình có thể sống sót đã là không dễ, Hướng Phong Ngữ không khỏi thở dài một hơi.
“Cái này cho anh chơi, ngoan ngoãn đứng qua một bên đi.”
Cô rút một cọng lông gà nhét vào tay hắn, rồi hông hạ thấp, mông hất mạnh một cái đẩy Yên Hành Nguyệt sang bên cạnh.
Yên Hành Nguyệt cúi đầu nhìn cọng lông gà trong tay, trên gương mặt tuấn tú hiếm hoi xuất hiện vẻ ngơ ngác.
Hắn đây là…
Bị ghét bỏ rồi sao?
Tuy Yên Hành Nguyệt thường tự giễu mình là một kẻ ốm yếu, nhưng trong lòng lại rất kiêu ngạo, chưa từng cho phép bản thân yếu đuối trước mặt người khác, lại càng không muốn bị coi là phế nhân thực sự.
Không biết đang nghĩ gì, hắn vậy mà thật sự ngoan ngoãn đứng yên một bên, lặng lẽ nghịch ngợm cọng lông gà trong tay.
Hướng Phong Ngữ từ nhỏ theo bà ngoại sống trong núi, xử lý gia cầm vốn là sở trường của cô, chẳng mấy chốc đã xử lý xong con gà.
Nhìn nhà bếp trống huơ trống hoác, dù sao cũng là đồ mình sẽ ăn, Hướng Phong Ngữ cắn răng rút ra tờ một trăm tệ – tài sản duy nhất còn sót lại của nguyên chủ đưa đến trước mặt Yên Hành Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt à, đi mua ít hành, gừng, tỏi, rượu nấu, xì dầu, giấm với muối nhé. Nhớ chọn loại rẻ mà mua.”
“Đi đứng thì chú ý xe cộ, nếu có xe nào lao đến thì nằm xuống đất phun tí máu, lừa được dăm ba ngàn là vừa.”
Yên Hành Nguyệt: “……”
Trong ký ức hắn, khi nhà họ Yên còn chưa phá sản, bản thân gần như bị người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Không ai dám nói chữ “bệnh” trước mặt hắn, đi đâu cũng có người theo sát bảo hộ.
Hướng Phong Ngữ thì ngược lại, vừa biến thái si mê, ánh mắt lại chẳng có chút thương cảm nào, thậm chí còn sai hắn đi chạy việc, không hề kiêng nể.
Chốc lát sau, Yên Hành Nguyệt nhận lấy tờ tiền giấy, xoay người rời đi.
Hướng Phong Ngữ vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị từ chối, thấy hắn thật sự đi rồi thì thoáng sững người.
Thực ra cô hoàn toàn không nghĩ nhiều đến thế. Cô vốn chẳng quen thuộc gì với nơi này, cũng không biết siêu thị ở đâu, nếu tự tiện nói ra sẽ khiến hắn nghi ngờ là cô muốn bỏ trốn, vậy thì bao nhiêu công sức diễn vai biến thái trước đó chẳng phải uổng phí hết sao.
Hệ thống: 【Gì cơ? Cô đang diễn kịch!?】
Yên Hành Nguyệt đi rồi, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình cô, vậy mà Hướng Phong Ngữ lại không vội trốn.
Từ sau khi xem xong đoạn ký ức kia, cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nguyên chủ không có bạn bè, người nhà thì bán đứng cô, cho dù có trốn về, rất có thể cũng sẽ bị đưa trở lại đây. Nam chính chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người có thể biết bí mật của hắn.
Hệ thống: 【Vậy phải làm sao?】
Hướng Phong Ngữ thở dài: 【Trước mắt cứ nghĩ cách sống sót đã, sau đó mới tính đến chuyện kiếm tiền.】
Trong nguyên tác, nam chính vốn không phải kẻ giết người bừa bãi, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách lấy được lòng tin của hắn.
Còn chuyện kiếm tiền… cô chỉ biết viết truyện, kiếp này e rằng cũng chỉ có thể tiếp tục dựa vào nghề cũ.
Hệ thống: 【Cô không thể dùng căn cước của mình được. Thành tựu của Hướng Thi Lan rất khó mới đạt được, nhà họ Hướng chắc chắn sẽ không cho phép cô dùng tài khoản nhỏ viết truyện làm ảnh hưởng đến tương lai của cô ta.】
Hướng Phong Ngữ khẽ cong môi cười: “Ai nói tôi muốn dùng tài khoản nhỏ?”
“Hắc hồng cũng là hồng. Nhiêu đây lưu lượng mà không lợi dụng thì đúng là đồ ngốc.”
Huống hồ cô đã xem qua quy trình đăng ký trên trang web, ký hợp đồng không dễ, tốn thời gian. So với việc bắt đầu lại từ đầu thì dùng tài khoản mang sẵn tiếng xấu của nguyên chủ có vẻ hiệu quả hơn nhiều.
Hướng Phong Ngữ liếc nhìn bảng xếp hạng một lượt, quan sát xu hướng nhân vật hot hiện tại.
Đập vào mắt toàn là kiểu ‘Phật tử giới Kinh Thành X Mỹ nhân biết câu dẫn’.
Cô nhếch môi, trong lòng đã có tính toán, ngón tay thoăn thoắt gõ trên màn hình.
Một giờ sau, toàn bộ giới văn học mạng bùng nổ.
Kẻ bị cả giới mắng chửi suốt nhiều năm, cái tên mang danh xấu “đạo văn” lại ra truyện mới!?
Khi dân mạng mang theo tâm thế hóng drama, mắng chửi, sẵn sàng ném đá lao đến đọc thì hầu như ai cũng sững sờ ngay từ những dòng đầu tiên:
《Mộc Ngư》
Nhân vật: Phật tử giới Kinh Thành × Ni cô Thượng Hải
Tóm tắt: Cả hai cùng hoàn tục