Yên Hành Nguyệt: “……”
Hướng Hạ: “……”
Đồ trời đánh Hướng Phong Ngữ, mày dám giỡn mặt với ông!?
Khóe môi mím chặt bật ra một tiếng cười lạnh, rõ ràng không nghe thấy tiếng van nài trong lòng của Hướng Phong Ngữ, Nhị thiếu nhà họ Hướng dứt khoát cúp máy, để lại những tiếng tút tút đầy tức giận.
“SM?”
Yên Hành Nguyệt lịch sự trả điện thoại lại, nghiêng đầu nhìn Hướng Phong Ngữ, ngập ngừng đọc hai chữ cái một cách xa lạ.
“Là anh Sleep rồi tôi ăn trộm Money của anh — viết tắt là SM.”
Hướng Phong Ngữ cười giả tạo đến mức khóe miệng sắp rách ra đến nơi.
Liếc thấy cánh cửa rõ ràng đã bị mình đóng lại mà giờ lại mở toang, cô gào khóc trong lòng:
【Sao không nhắc tôi!?】
Giọng hệ thống vẫn lạnh lùng như cũ:
【Tôi đã nhắc rồi, khi cô đang dâm đãng gọi ‘anh ơi~’ với người ta đấy.】
Hướng Phong Ngữ trong khoảnh khắc hoàn toàn thấu hiểu tại sao Yên Hành Nguyệt lại giết người.
“Anh sao lại đến đây?”
Cô vội vàng ngừng lảm nhảm, gom hết cảm xúc nhìn về phía Yên Hành Nguyệt, chưa kịp để hắn lên tiếng, đã nhanh tay ôm chặt lấy chiếc áo ngủ vừa nãy mình tiện tay vứt sang một bên, mặt mày cảnh giác:
“Cái này không trả được đâu, em còn phải ôm nó đi ngủ đấy!”
Dù cho Yên Hành Nguyệt có đâm chết cô lúc nửa đêm, cô cũng phải ôm chặt chiếc áo này làm bằng chứng.
Yên Hành Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt rõ ràng đã quyết định làm ngơ trước sự tồn tại của cái áo ngủ đó.
“Không phải nói đi sắc thuốc à?”
Hắn khẽ hỏi, như thể việc rời khỏi giường, lặn lội đến tận đây, chỉ là để hỏi câu này.
Hướng Phong Ngữ quả thực đã đánh giá thấp khả năng hồi phục của hắn, rõ ràng mới vừa phun máu như sắp chết đến nơi, vậy mà lại khỏe nhanh đến đáng sợ.
Nghĩ cũng phải, giai đoạn này “tiểu bệnh hoạn” còn chưa âm thầm khỏe lại, thân thể vẫn thật sự yếu ớt.
“À phải, sắc thuốc, sắc thuốc, em đi ngay đây, anh chờ nhé ha!”
Hướng Phong Ngữ thản nhiên đặt chiếc áo ngủ lên giường mình ngay trước mặt hắn, sau đó cúi đầu hít mạnh vài hơi lên đó, vẻ mặt say mê như thể sắp chia ly cả đời, mãi mới chịu xoay người rời đi.
Mí mắt Yên Hành Nguyệt khẽ run, ánh mắt cụp xuống, trông như không nỡ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nghe theo chỉ dẫn của hệ thống, Hướng Phong Ngữ đi về phía bếp, quay đầu lại không thấy Yên Hành Nguyệt đâu mới nhẹ nhàng thở phào.
Chắc vừa rồi lừa qua được rồi nhỉ?
Trong khi cô gái trong bếp đang vùi đầu nghiên cứu cách sắc thuốc, Yên Hành Nguyệt lặng lẽ đứng trong bóng tối, đôi mắt đen sâu thẳm khó dò ánh lên tia cảm xúc không rõ ràng.
Người hôm qua còn bị ép đưa đến đây, trừ phòng của mình ra thì chưa từng bước chân ra khỏi cửa, vậy mà hôm nay lại dễ dàng tìm được đường đến nhà bếp như thể đã quá quen thuộc.
Cô ấy trông rất quen thuộc với nơi này.
Những ngón tay tái nhợt đang mân mê lưỡi dao sắc bén trong lòng bàn tay, Yên Hành Nguyệt thì thầm bằng giọng chỉ mình hắn nghe được:
“Chẳng lẽ là oan hồn vất vưởng trong căn biệt thự này?”
Lúc này, Hướng Phong Ngữ đang chăm chú nghiên cứu tờ giấy ghi lượng thuốc dán trên tường, bỗng dưng cảm thấy sau lưng lạnh toát. Cô quay phắt người lại nhưng chẳng thấy ai cả.
【Hệ thống, Yên Hành Nguyệt đang ở đây à?】
【Không có】.
Hướng Phong Ngữ thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng giám sát, Yên Hành Nguyệt ngồi xuống trước bàn, khởi động chiếc máy tính duy nhất còn kết nối với nguồn điện. Động tác chậm rãi, hắn mở ra thư mục ghi hình của phòng ngủ mình cách đây một giờ.
Còn Hướng Phong Ngữ, vẫn chưa biết mình sắp bị bóc trần, lúc này đang vò đầu bứt tai lo lắng.
Lượng dược liệu thì cô đã nhìn hiểu, cách sắc thuốc cũng đã nghiên cứu xong xuôi.
Chỉ là——
Hết thuốc rồi!
Không chỉ hết thuốc, nhìn vào chiếc tủ lạnh trống rỗng trước mặt, trong đó chỉ còn duy nhất một quả trứng gà, Hướng Phong Ngữ suýt nữa thì xỉu tại chỗ.
【Ít ra còn có một quả trứng】
Hệ thống an ủi.
Hướng Phong Ngữ nở một nụ cười giả tạo:
“Không sao cả.”
“Phụ nữ tốt chí tại bốn phương, có gió Tây Bắc uống thay nước cũng không than vãn.”
Cô lục tìm chiếc điện thoại của nguyên chủ, vừa định mở máy thì bất chợt nhớ đến cảnh Yên Hành Nguyệt cầm nó ban nãy, một cái điện thoại to vật vã mà bị hắn nắm trong tay như món đồ chơi.
Hướng Phong Ngữ nâng điện thoại lên đặt trước mũi ngửi một cái, nhắm mắt lại, lắc đầu cảm thán:
“Wow~ mùi của Yên Hành Nguyệt~”
Vừa mới bước vào, Yên Hành Nguyệt: “……”
Đủ rồi, tôi nói là đủ rồi.
Chỉ trong một thoáng ngừng lại, Hướng Phong Ngữ lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cô mở mắt quay đầu nhìn sang thì thấy Yên Hành Nguyệt đã đứng đó từ bao giờ, im lặng như u linh, tay còn cầm một sợi dây thừng…
Xong rồi, đến lượt mình rồi!
Trong đầu cô tức khắc hiện lên cảnh trong nguyên tác. Yên Hành Nguyệt trói gô tên trộm xui xẻo đột nhập vào nhà, sau đó từng nhát từng nhát lóc thịt…
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Yên Hành Nguyệt, cô gái vừa nãy còn ngập tràn thưởng thức mùi hương từ điện thoại lập tức biến sắc, một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi lăn xuống trán.
Bộ dạng hoảng hốt này dường như lại khiến Yên Hành Nguyệt cảm thấy thú vị. Thiếu niên cả ngày bị tra tấn bởi những lời như “em chỉ là kẻ mê mùi cơ thể anh”, “em muốn cấy tử * cho anh”, “bảo bối ơi~” khẽ cong môi, như thể cuối cùng cũng thấy được một chút kết quả.
Cuối cùng cũng biết sợ rồi sao?
“Thì ra Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta thích chơi kiểu trói buộc hả!”
“Thật sự có thể sao? Em hơi… hơi ấy rồi nha~”
Trông như xấu hổ đến mức tai đỏ mặt hồng, Hướng Phong Ngữ lập tức ngồi xuống, chắp hai tay đưa ra trước mặt, ánh mắt sáng rực như đèn pha.
“Hoặc em trói anh cũng được! Nguyệt Nguyệt thích kiểu nào? Buộc kiểu mai rùa? Trói ngực trước? Hay buộc mông?”
Yên Hành Nguyệt: “……”
Đầu tiên là——Nguyệt Nguyệt cái gì chứ.
Hướng Phong Ngữ trợn mắt nhìn hắn, gồng mình đấu ánh mắt với bệnh nhân nhỏ yếu kia, nhưng trong lòng thì điên tiết đến muốn chửi người:
Tên bệnh ốm yếu này, tôi đến sắc thuốc cho anb mà anh còn muốn trói tôi?! Anh cũng quá không có võ đức rồi đấy!
Đang lẩm bẩm trong đầu, Yên Hành Nguyệt bất ngờ hành động. Tay cầm dây thừng, hắn từng bước tiến về phía Hướng Phong Ngữ.
Hướng Phong Ngữ vẫn giữ nguyên biểu cảm háo hức, nhưng trong lòng thì vang lên một tiếng nổ chói tai:
【Hắn… hắn… hắn đang tới!!】
Không khí dường như đột nhiên nặng nề hẳn lên, đè đến mức cô chẳng dám thở mạnh.
Cô đang tính toán xem thể lực mình có thể cầm cự được bao lâu để bỏ chạy, thì Yên Hành Nguyệt đã đứng ngay trước mặt.
Hướng Phong Ngữ ngón tay run nhẹ, vừa định chủ động ra tay, định… nắm lấy “tiểu Yên đệ đệ” làm con tin——
Yên Hành Nguyệt lại chẳng thèm dừng lại lấy một giây, cứ thế đi thẳng lướt qua cô.
Hướng Phong Ngữ ngơ ngác.
Không phải nhắm vào mình?
Hắn đẩy cửa sau của nhà bếp, nơi ánh sáng chiếu vào nhàn nhạt, và trong khoảnh khắc đó, qua khoé mắt, hắn nhìn thấy dáng vẻ mơ màng, hai tay vẫn duỗi ra trong trạng thái sẵn sàng nhận trói của cô gái kia — Hướng Phong Ngữ.
Yên Hành Nguyệt cong nhẹ môi, đôi mắt đen sâu như vực lặng lẽ gợn lên một chút cảm xúc, nhưng rồi nhanh chóng lặng xuống.
Hướng Phong Ngữ bừng tỉnh, vội vàng lật đật đuổi theo và rồi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt:
Thiếu niên gầy gò, cả người lạnh nhạt như nước tuyết, đang vung vẩy sợi dây thừng trong tay——
Đuổi bắt gà.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hướng Phong Ngữ là:
Tui lạy, dậy sớm quá hoá lú rồi!
Cô đứng nhìn đám gà bị hù cho chạy loạn tứ tung, một lúc sau mới tiêu hóa được việc trong nhà này thật sự có sinh vật sống khác ngoài người, rồi tiện tay lôi cái ghế gỗ nhỏ bên cạnh ra ngồi xuống.
Ngồi ngẩn ngơ được một lúc, cô chợt nhận ra — đây là cơ hội tốt!
Len lén rút điện thoại, cô định tìm cách liên lạc lại với Hướng Hạ, bằng mọi giá phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Lần trước mở app quá vội, lần này cô giả vờ nghịch điện thoại ngay dưới mắt Yên Hành Nguyệt, động tác cố tình chậm rãi.
Kiếp trước cô là một con sâu viết truyện, lẽ ra phải chú ý đến mấy app mạng xã hội, nhưng lần này vừa thấy biểu tượng một phần mềm đọc truyện quen thuộc — ánh mắt cô lập tức dán chặt không rời.
【Nguyên chủ cũng đọc truyện? Hay là viết truyện luôn?】
Hướng Phong Ngữ hơi do dự, cuối cùng vẫn chọn mở ứng dụng đó ra.
Ngay sau đó, một loạt thông báo nhảy ra sáng choang cả màn hình, suýt làm cô mù mắt.
【Động tĩnh này… nguyên chủ thật sự viết truyện à】
Hướng Phong Ngữ có chút mừng rỡ, lập tức mở giao diện quản lý tài khoản.
Chỉ là——
“Đạo văn cả nhà S đi luôn, cừu nhân bản sống được mấy năm không tự biết à?”
“Cái loại văn bút nát thế này mà cũng dám mơ bám lấy chị Lan nhà chúng tôi, buồn nôn ai đấy?”
“Không biết chọn ai mà đạo à? Trước khi đạo văn không tra xem Lan Lan là ai à?”
“Cô nên đi khám tâm thần đi, bao nhiêu năm rồi còn chưa chịu xoá tài khoản, bị chửi nghiện rồi à?”
Vô số tin nhắn riêng nhảy ra, đập vào mắt toàn là lời lẽ thô tục và độc địa, khiến Hướng Phong Ngữ nhướn mày.
Đây là chuyện gì vậy?