Xuyên sách mà gặp phải nam chính điên cuồng thì phải làm sao?
Không sao cả, cứ cho hắn nếm chút biến thái thật sự là được.
Nhìn Yên Hành Nguyệt rõ ràng ngẩn người trong chốc lát, Hướng Phong Ngữ ngang nhiên đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của hắn bằng ánh mắt nóng bỏng.
Nhưng trong lòng cô thì đang gào thét:
Sợ vãi mồ hôi rồi chứ gì, anh bạn nhỏ.
Yên Hành Nguyệt thì không hề toát mồ hôi.
Ngược lại hắn phun ra một ngụm máu.
Vệt máu đỏ sẫm trượt dọc theo khóe môi hắn, bị những ngón tay thon dài, tái nhợt lau đi.
Môi trong suốt nhuốm màu máu, càng tôn lên ánh mắt sâu thẳm, đen kịt như vực thẳm.
“Cô là ai?”
Yên Hành Nguyệt khẽ ho hai tiếng rồi mở miệng, ánh nhìn dường như có thể xuyên qua da thịt của Hướng Phong Ngữ mà nhìn thẳng vào linh hồn cô.
Năm xưa nhà họ Yên và họ Hướng từng có hôn ước. Phu nhân nhà họ Hướng sinh ba trai một gái, giờ nhà họ Yên gặp chuyện, ai nấy đều tránh xa như tránh tà.
Nhà họ Hướng vì muốn giữ thể diện nên đương nhiên không thể đem con gái cưng gả sang, người được đưa đi chỉ có thể là kẻ không được yêu thương nhất.
Theo như Yên Hành Nguyệt biết, Hướng Phong Ngữ là kết quả của một lần ba cô bị người hãm hại.
Cô thậm chí còn bị coi là nguyên nhân gián tiếp khiến mẹ mình tức chết.
Bị cả nhà ghét bỏ, đến người làm cũng dám tùy tiện trút giận lên đầu cô.
Trong hoàn cảnh ấy, Hướng Phong Ngữ hẳn là người nhút nhát, u ám, thậm chí có thể gọi là nhu nhược.
Tóm lại tuyệt đối không thể là “tên biến thái mắt sáng rực” đang nhìn chằm chằm vào hắn trước mặt.
Điều quan trọng nhất là:
Hắn chính mắt nhìn thấy Hướng Phong Ngữ trút hơi thở cuối cùng…
“Cô không phải Hướng Phong Ngữ.”
Giọng nói Yên Hành Nguyệt nhẹ nhàng, nhưng vô cùng chắc chắn.
Âm thanh khàn khàn dễ nghe, nhưng trong đôi mắt đen lại bắt đầu tích tụ sát khí.
Hướng Phong Ngữ không ngờ hắn lại nhạy bén đến vậy.
“Đúng là tôi không phải Hướng Phong Ngữ…”
Ánh mắt Yên Hành Nguyệt khẽ động.
“…Tôi là, Từ Tuấn Đại (nức nở).”
Yên Hành Nguyệt: …Nghe không hiểu sưm-ni-ta.
Tên điên nhỏ kia không phản ứng gì rõ ràng, sát khí bao quanh vẫn chưa giảm bớt.
Hướng Phong Ngữ lạnh toát sống lưng, nhưng gương mặt lại nở nụ cười ngại ngùng, ánh mắt nhìn hắn như thể yêu đến cuồng si:
“Em có thể vì anh mà làm bất cứ điều gì.”
Nên anh đừng giết tôi nha đại ca…
Cô không tin mình đã liều đến mức này rồi mà tên bệnh yếu này còn nỡ ra tay giết cô.
Yên Hành Nguyệt ho mấy tiếng, yếu ớt tựa vào cột giường bên cạnh.
Tuy gương mặt hiện vẻ mệt mỏi, nhưng lưng hắn lại căng chặt như một thanh kiếm đã gãy, đang chực bung ra lần cuối.
“Cô Hướng có thể làm gì cho tôi?”
Hắn cười nhạt, không mấy để tâm.
Một kẻ bệnh nặng sắp chết, trong một gia đình phá sản. Cô có thể làm được gì chứ?
Hướng Phong Ngữ tiến lên một bước, mạnh dạn đỡ lấy hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu không đáy ấy, kiên định nói:
“Em nghe nói anh không có khả năng sinh con.”
“Vậy thì em có thể hiến tử * cho anh.”
Yên Hành Nguyệt: “……”
Trong khoảnh khắc đó, hắn nghi ngờ thính giác của mình đã hỏng mất rồi.
Một lúc lâu sau, Yên Hành Nguyệt hé môi, còn chưa kịp nói gì đã phun ra một ngụm máu.
Hướng Phong Ngữ lập tức kêu lên một cách đau lòng:
“Bảo bối! Anh sao thế hả bảo bối của em! Em biết anh vui, nhưng đừng có vui quá sớm, mình còn phải đi làm xét nghiệm phù hợp để ghép cơ mà bảo bối!”
Vừa nói, một tay cô vòng ra sau lưng hắn, cổ tay âm thầm dùng lực, “bốp bốp” vỗ mấy cái lên lưng hắn.
Không rõ là do những cú đánh đó hay do mấy tiếng “bảo bối” ngọt sến như mía lùi, mà mắt Yên Hành Nguyệt bỗng tối sầm lại.
Dù muốn ra tay, hắn giờ cũng bất lực.
Mà trớ trêu thay, tên đầu sỏ gây họa kia lại làm bộ mặt đầy lo lắng, như thể chỉ thiếu nước đòi chết thay hắn.
Hướng Phong Ngữ cố nhịn cười, nhanh nhẹn đỡ lấy eo bệnh nhân nhà mình, nhẹ nhàng đặt hắn lại lên giường, thậm chí còn không quên nhéo một cái vào mông hắn.
“Bảo bối à, nhìn anh thế này em xót quá, để em đi sắc thuốc cho anh, anh nhớ đợi em nha~”
Nói xong cô quay người bước ra ngoài, lúc khép cửa còn không quên hít sâu một hơi mùi hương từ chiếc áo ngủ của Yên Hành Nguyệt, vẻ biến thái thể hiện không sót chút nào.
Yên Hành Nguyệt khẽ nhắm mắt lại.
Kết quả là vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu Yên Hành Nguyệt toàn là hình ảnh Hướng Phong Ngữ ôm lấy áo ngủ của hắn mà hít hà say mê.
Linh hồn xa lạ kia rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là oan hồn của kẻ nào đó năm xưa bị hắn giết, giờ mượn xác hoàn hồn đến báo thù?
…
Ôm theo áo ngủ của Yên Hành Nguyệt, Hướng Phong Ngữ chạy thẳng mấy tầng lầu, theo sự chỉ dẫn của hệ thống trở lại căn phòng thuộc về mình. Ngay khi khép cửa lại, cô liền khuỵu gối ngồi sụp xuống đất, mặt mũi đầy vẻ hoảng hồn, vỗ ngực thở phào.
“Quả thực là một màn trình diễn sảng khoái thỏa mãn…”
Hệ thống: 【………】
Cô ta trông có vẻ còn rất thích thú?
Phải ngồi thở một lúc lâu, Hướng Phong Ngữ mới gắng gượng đứng dậy nổi.
Không thể phủ nhận, cảm giác khi ở cạnh nam chính quá mức kích thích, kích thích đến mức giống như giây tiếp theo sẽ bị cắt cổ tại chỗ.
【Bây giờ cậu nên giải thích cho tôi biết, tại sao tôi chưa chết mà lại xuyên đến đây đi chứ】
Qua khung cửa sổ mờ mịt, cô nhìn thấy từng hàng cây xếp ngay ngắn. Nghĩ tới lời miêu tả trong nguyên tác: “mỗi một gốc cây tượng trưng cho một thi thể”, cô lạnh cả sống lưng, lập tức kéo kín hết màn cửa.
Hệ thống giải thích một cách đơn giản:
【Bởi vì cô tên là Hướng Phong Ngữ】
【Người có cùng họ tên với thân xác này sẽ có độ tương thích cao nhất. Cô là ‘Hướng Phong Ngữ’ thứ 100 mà tôi tìm được】
Hướng Phong Ngữ lập tức nhạy bén bắt lấy chi tiết:
【Thứ 100? Khoan đã, vậy chín mươi chín người ‘Hướng Phong Ngữ’ trước tôi thì sao rồi?】
Hệ thống im lặng.
Hướng Phong Ngữ cũng đã hiểu.
Đáp án rất đơn giản.
Tất cả đều chết rồi.
Bị nam chính giết cả rồi.
【Cậu tìm nhiều Hướng Phong Ngữ như vậy là để làm gì? Cảm hóa nam chính à?】
Không tiếp tục dây dưa với vấn đề khiến người ta càng nghĩ càng rùng mình đó, Hướng Phong Ngữ hít sâu một hơi, đổi sang một chủ đề khác.
Lần này hệ thống trả lời rất nhanh:
【Cảm hóa nam chính là việc của nữ chính, nhiệm vụ của cô chỉ là sống sót】
Hướng Phong Ngữ: …Quả là một nhiệm vụ đơn giản đến mộc mạc.
Người khác xuyên sách: Cứu nam chính, cứu phản diện, cứu thế giới.
Hướng Phong Ngữ xuyên sách: Sống sót.
【Tất nhiên, với điều kiện là cô không được tổn hại đến nữ chính và nam chính của thế giới này】
【Còn lại thì tùy tôi xử lý, ý là như vậy đúng không?】
Hệ thống “ừ” một tiếng.
Hướng Phong Ngữ không nói hai lời, lập tức tìm điện thoại của nguyên chủ, bấm một dãy số.
Ở một nơi xa, Hướng Đông Thần vừa kết thúc công việc thì trợ lý đi đến đưa điện thoại:
“Tiểu Hướng tổng, có cuộc gọi của ngài.”
Tên người gọi hiển thị là: Hướng Phong Ngữ.
Trong đôi mắt sắc lạnh lóe lên sự chán ghét không hề che giấu, Hướng Đông Thần không nghe máy. Trợ lý hiểu ý, thu điện thoại về, làm như chưa từng thấy cuộc gọi.
Hướng Phong Ngữ sau khi bị ngắt máy, thao tác rất thuần thục lập tức chuyển sang gọi người kế tiếp.
Người anh ba nhỏ tuổi nhất đang trong quân đội, e là không thể nhận cuộc gọi, nên sau khi bị từ chối, Hướng Phong Ngữ lập tức gọi cho người anh hai—Hướng Hạ, kẻ đang lăn lộn trong giới giải trí, rảnh rỗi không việc gì làm.
“Vẫn còn sống à…”
Nhìn thấy tên người gọi, đôi mắt quyến rũ của người đàn ông hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại không giấu được sự châm chọc.
“Đồ tạp chủng, có việc gì?”
Lời gọi khó nghe vang lên bên tai, Hướng Phong Ngữ tự động bỏ qua, vừa mở miệng đã là:
“Anh yêu dấu của em ơi!”
Hướng Hạ rút lại nụ cười chế giễu.
“Hướng Phong Ngữ đâu rồi, mày giết nó rồi hả?”
Hướng Phong Ngữ: “…Là em đây, Hướng Phong Ngữ, sưm-ni-ta.”
“Em gọi điện chỉ vì một chuyện, đó là—”
Chưa kịp mở miệng bảo đối phương đưa mình về nhà họ Hướng, sau lưng bỗng vươn ra một bàn tay lạnh như sứ, trắng bệch, lấy mất điện thoại của cô.
Một luồng lạnh buốt rợn người từ gan bàn chân thốc lên đến đỉnh đầu, Hướng Phong Ngữ ngây dại quay đầu lại, đối diện thẳng với đôi mắt đen kịt như màn đêm, hoàn toàn vô hồn.
Lời định nói lập tức rẽ ngoặt, Hướng Phong Ngữ gần như sụp đổ hét lên:
“Anh đừng có khuyên em nữa! Em tuyệt đối không thể quay về nhà họ Hướng! Em, Hướng Phong Ngữ, kiếp này cho dù có chết! Cũng phải chết vì SM với Yên Hành Nguyệt!”
Giọng nói quen thuộc nhưng cách nói thì hoàn toàn khác khiến Hướng Hạ nhíu chặt đôi mày đẹp.
“Cô nhìn trúng cái thằng bệnh hoạn đó ở điểm nào vậy?”
Giọng nghi ngờ vang lên từ chiếc điện thoại đang bật loa ngoài.
Hướng Phong Ngữ hít hít mũi, ánh mắt nhìn sang Yên Hành Nguyệt trước mặt, giọng chắc như đinh đóng cột:
“Yên Hành Nguyệt mông to, đẻ được con trai.”