“Công trình xử lý nước cảnh quan lần này có tổng báo giá là 146.277 tệ, sai số thực tế không được vượt quá 5% so với giá trong hợp đồng. Chất lượng thi công chỉ được nghiệm thu sau khi bên A ký xác nhận, các trường hợp đặc biệt không tính vào đó…”
So sánh phương án và báo giá của hai công ty xử lý nước cảnh quan, cuối cùng Diệp Hàm quyết định chọn bên thứ nhất và đặt cọc trước 10%. Hiện tại chỉ đợi thiết bị được vận chuyển đến.
Cùng lúc ấy, việc tuyển người cuối cùng cũng có tiến triển.
Cô đã liên hệ với một loạt ứng viên nộp hồ sơ hai hôm trước.
Quả đúng như dự đoán, nhiều người vừa nghe đến địa điểm làm việc liền từ chối thẳng thừng. Cũng có người hỏi đông hỏi tây, sợ cô là kẻ lừa đảo, dù sao cái tên “Vườn thực vật Nam Sơn” phần lớn người chưa từng nghe qua, lại nằm ở nơi hẻo lánh, có lo ngại cũng dễ hiểu.
Hai ngày trời, Diệp Hàm chỉ tuyển được ba người.
Hai trong số đó là công nhân nông thôn hơn năm mươi tuổi, tạm thời chưa tìm được việc phù hợp nên định đến thử xem sao. Người còn lại là sinh viên thực tập năm ba, hẹn mai đến báo danh.
Cả ba đều không có kinh nghiệm liên quan, cần được đào tạo rồi mới có thể bắt đầu làm việc.
Hiện tại đã năm ngày trôi qua kể từ khi hệ thống đưa ra nhiệm vụ, Diệp Hàm nghĩ: Không thể chậm trễ thêm được nữa.
Khi cô đang chuẩn bị tăng mức lương để thu hút thêm người, một công ty chuyên về nhân sự đã chủ động liên hệ.
Loại công ty này có kênh nhân lực riêng, thường xuyên tuyển dụng công nhân dây chuyền cho các nhà máy lớn hoặc lao động thời vụ, mỗi lần có thể cung cấp hàng chục đến hàng trăm người, hiệu suất rất cao.
Qua điện thoại, phía bên kia đang xác nhận nhu cầu với cô:
“Cần tuyển 15 công nhân làm vườn bán thời gian, độ tuổi từ 18 đến 60, ưu tiên người có kinh nghiệm, thời hạn nhận việc trong vòng 3 ngày, còn yêu cầu nào khác không ạ?”
Diệp Hàm nghĩ đến việc sau khi thay đất xong còn phải tỉa cành cây khô, về sau các loại thực vật trong vườn cũng cần được chăm sóc thường xuyên, liền nói:
“Ngoài nhân viên bán thời gian, cần thêm hai công nhân làm vườn toàn thời gian.
Yêu cầu có kinh nghiệm hai năm trở lên trong lĩnh vực lâm viên, biết trồng cây, ươm giống, phòng trừ sâu bệnh, cắt tỉa… Lương tháng 4.000 tệ, có bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế, bao ba bữa ăn, sau này sẽ cung cấp chỗ ở.”
Phía sau rừng trúc có một toà nhà hai tầng, vốn là ký túc xá cho nhân viên.
Mỗi phòng có giường tầng bốn người, có nhà vệ sinh riêng, chỉ là hiện tại hơi bẩn thỉu, phải quét vôi lại tường và sửa sang chút ít mới có thể ở được.
“Được, không vấn đề gì.”
Cô HR tên Hứa Lệ lập tức đồng ý.
Trong các đơn hàng tuyển dụng cô từng nhận, mức đãi ngộ lần này hoàn toàn có tính cạnh tranh. Dù là lương theo giờ hay phúc lợi đều cao hơn thị trường.
Vườn thực vật không cần tăng ca, không áp chỉ tiêu hay KPI, công việc nhàn nhã, bao ăn bao ở, lương chỉ cần 3.000 đã có người làm rồi.
Hứa Lệ đã tính toán sẵn: đơn hàng này cô sẽ không phân xuống cấp dưới, quyết tâm tự mình làm để ăn trọn.
“Phí bên tôi tính theo đầu người, công nhân thời vụ là 150 tệ/người, toàn thời gian 300 tệ/người. Nếu nghỉ việc trong ba ngày đầu sẽ bù lại người mới miễn phí, không tính thêm phí nào khác.
Về công nhân thời vụ, chúng tôi sẽ chia làm hai đợt. Đợt đầu nhận việc trong vòng hai ngày, đợt hai sẽ bù đủ số còn lại nếu có ai bỏ giữa chừng, đảm bảo một tuần giao đủ người. Phương án này chị thấy có ổn không?”
“Được.”
“Tổng phí là 2.850 tệ, tôi sẽ gửi hợp đồng để chị xác nhận.”
Thế là, vấn đề nhân lực cũng được giải quyết.
Quả không hổ danh là công ty nhân sự chuyên nghiệp, hiệu suất làm việc cực cao.
Chiều hôm sau đã có bảy người tới nhận việc, bốn nam ba nữ, độ tuổi phần lớn từ 40 đến 50. Cộng thêm ba người Diệp Hàm tự tuyển, tổng cộng là mười người.
Ngoài ra, Diệp Hàm còn nhận được một bản lý lịch mà bên nhân sự gửi đến.
Vương Hồng Niên, nam, 47 tuổi, trình độ cao đẳng. Thâm niên hơn hai mươi năm, từng tham gia thi công nhiều công trình lâm viên và cây xanh đô thị ở khu vực XX, kinh nghiệm phong phú.
Lý do nghỉ việc: hết hạn hợp đồng, trong thời gian làm việc không có bất kỳ biểu hiện tiêu cực nào.
Hiện nay kinh tế khó khăn, nhiều công ty cắt giảm nhân sự, những lao động hợp đồng không có biên chế chính thức ở doanh nghiệp nhà nước không được ký tiếp hợp đồng cũng là điều thường gặp.
Hồ sơ này hoàn toàn đáp ứng yêu cầu, thậm chí còn vượt mong đợi.
Không nên chần chừ, Diệp Hàm lập tức liên hệ với đối phương, hẹn buổi chiều đến làm việc.
Vậy là, cô có thể tiết kiệm thời gian đào tạo và xử lý được các vấn đề khác kịp thời.
“…Khi xới đất, nhổ cỏ phải cẩn thận, tránh làm tổn thương rễ, vỏ cây và cành non. Cỏ phải nhổ sạch, đất đá phải nhặt sạch, gốc cây cần được vun thêm một lớp đất tơi.
Loại đất bị nén chặt như thế này thì phải xới sâu, ít nhất là 10cm. Tôi sẽ làm mẫu cho mọi người xem trước.”
Khi Diệp Hàm xách mấy chai nước khoáng đi đến, từ xa đã nghe thấy giọng của Vương Hồng Niên.
Ông có khuôn mặt chữ điền, nước da đen sạm do thường xuyên làm việc ngoài trời, mặc bộ đồ công nhân màu xám, vóc dáng gầy gò, toát lên vẻ thật thà, nghiêm túc, đây chính là chuẩn hình mẫu của một người lao động chăm chỉ.
Ông đang hướng dẫn mọi người cách xới đất, làm cỏ. Các công nhân vây quanh đều rất kính phục, chăm chú lắng nghe.
Chờ ông giảng xong, Diệp Hàm mới xách nước đi tới.
“Chào cô Diệp!”
“Chào cô viện trưởng.”
Thấy Diệp Hàm đến gần, mọi người tuy đã gặp qua một lần, nhưng lần nữa trông thấy vẫn không khỏi sững người.
Cô thật sự quá trẻ, cũng quá xinh đẹp. Khó mà tưởng tượng được cô là viện trưởng của vườn thực vật này đồng thời cũng là người thuê họ.
Hôm nay Diệp Hàm ăn mặc rất giản dị, áo thun trắng kết hợp với quần đen lửng, giày vải bố, tóc buộc gọn thành búi phía sau, cả người trông sạch sẽ, mát mẻ, khiến người khác khó mà rời mắt.
Cậu sinh viên thực tập mặt liền đỏ bừng, cuống quýt buông tay áo đang xắn lên, còn vội vàng vuốt lại chỗ nhăn trên vạt áo, sợ để lại ấn tượng xấu.
“Vất vả cho mọi người rồi. Trời hơi nóng, nước đã được ướp lạnh, tôi để ở đây, ai khát thì cứ lấy nhé.”
Diệp Hàm đôi mắt sáng cong cong mang theo ý cười, sau đó nhìn sang Vương Hồng Niên: “Nhờ chú Vương giúp tôi hướng dẫn mọi người nhé.”
Vương Hồng Niên vội xua tay: “Không phiền không phiền đâu.”
Từ khi nghỉ việc đến nay, ông đã đi phỏng vấn nhiều nơi, mới phát hiện tìm việc thời buổi này thật sự không dễ.
Tuổi không còn trẻ, lại không giỏi ăn nói, ngoài nghề cũ ra thì chẳng biết làm gì khác, chỉ có thể vừa làm tạm việc vừa tìm cơ hội. Chỗ này đãi ngộ tốt, công việc lại quen thuộc với ông, ông thấy rất hài lòng, chắc chắn sẽ cố gắng hết mình.
Bữa cơm hôm ấy cũng khiến mọi người bất ngờ...
Suất ăn tiêu chuẩn gồm hai món mặn, một món rau, khác hẳn những nhà hàng chỉ toàn thịt mỡ bóng nhẫy khiến người ta ngán tận cổ.
Ở đây là thịt ba rọi nạc mỡ xen kẽ và sườn non kho, thịt mềm rục, nước sốt sánh đậm. cơm thì đầy hộp, dùng gạo mới thu hoạch trong năm, thơm dẻo, ăn rất vào miệng. Ngoài ra còn kèm theo món dưa chua chống ngán và đồ uống mát lạnh, uống vào giữa trời nắng oi ả đúng là sảng khoái vô cùng.
Ai ăn khỏe cũng chẳng phải lo, vì có cơm canh dự trữ dư ra, tuyệt đối đủ no.
Tổng cộng 11 người, Diệp Hàm đặt 15 phần cơm hộp, cuối cùng gần như ăn sạch trơn.
Cơm nước no nê, mọi người lại càng có tinh thần, hiệu suất làm việc cũng nhờ đó mà nâng cao không ít.
***
Sau khi kết thúc ngày làm việc đầu tiên, Diệp Hàm lập tức phát lương tại chỗ, ai nấy đều nhận được từng tờ tiền trăm mới toanh.
Tờ giấy bạc dày cộp cầm trong tay mang lại cảm giác thỏa mãn trực tiếp từ lao động, cũng khiến những người vốn còn lo lắng phần nào yên tâm hơn.
Ba ngày sau, công ty nhân sự gửi đến đợt nhân lực thứ hai, còn nhóm đầu tiên không một ai rời việc, tất cả đều ở lại.
Ngoài ra, nhân viên toàn thời gian thứ hai cũng đã đến nhận việc.
Lưu Xuân Linh, nữ, 43 tuổi, có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực lâm viên cây cảnh, sau khi nghỉ việc chuyển sang làm thu ngân siêu thị, lương thực lãnh chưa đến hai ngàn, lại thường xuyên tăng ca đến tận mười giờ đêm.
Tìm được công việc này, Lưu Xuân Linh cũng vô cùng hài lòng.
Không chỉ đãi ngộ tốt hơn trước, mà sau khi mọi việc đi vào quỹ đạo, một năm chỉ có bốn, năm tháng là bận rộn, còn lại việc đều nhẹ nhàng.
Tính đến nay, đã có đủ 2 nhân viên toàn thời gian và 18 nhân viên bán thời gian.
Nhờ sự góp sức của mọi người, các loại cây cối vốn héo úa trong vườn sau khi được nhổ cỏ, xới đất, tưới tiêu, bón phân, đã dần dần khởi sắc. Tuy chưa mọc ra lá mới, nhưng lá vàng và cành khô không còn tăng thêm nữa, nghĩa là đã bắt đầu hồi phục.
Cùng lúc đó, công việc xử lý hồ nhân tạo cũng đang được tiến hành suôn sẻ.
Rác rưới, chất thải lớn trong hồ đều đã được vớt sạch, cửa thoát nước cũng được thông suốt, giúp hồ nhân tạo vốn là dòng nước lưu động khôi phục lại chức năng tuần hoàn tự nhiên, đang dần dần tự chữa lành.
Mùi hôi cũng tản bớt đáng kể, tuy nhiên nhìn từ xa, trong hồ vẫn còn nổi nhiều tảo, độ trong thấp.
Máy cấp oxy, thiết bị thu gom rác nổi, máy bơm nước, bình hòa tan oxy hiệu suất cao… từng cái đang được lắp đặt. Chờ khi lượng oxy trong hồ đủ, tảo lục và tảo lam sẽ bị các vi sinh vật xử lý sạch sẽ, lúc đó hồ nước sẽ trở lại vẻ đẹp nguyên sơ.
***
Trong thời gian này, Diệp Hàm cũng không hề rảnh tay.
Cô vừa phải chăm sóc cây trồng mới chuyển tới, vừa đi mua phân hữu cơ, thuốc diệt cỏ, dụng cụ làm vườn, liên hệ đội sửa chữa để sơn lại ký túc xá, chọn mua nội thất; đồng thời còn phải giám sát việc thi công hồ nước và nghiệm thu từng hạng mục, bận tối mặt tối mũi.
Cứ thế, hơn hai mươi ngày trôi qua, toàn bộ đất trong vườn đã được cải tạo lại một lượt, cỏ dại nhổ sạch, cành cây xum xuê được cắt tỉa gọn gàng. Từ xa nhìn lại, cảnh quan đã có dáng dấp của một khu vườn thực vật, khác biệt hoàn toàn so với vẻ hoang phế ban đầu.
Bể nước ở cổng sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, thác nước cũng chảy lại róc rách; rác thải, lá rụng bên đường được quét sạch, lối đi lát gỗ được tu sửa, cả ký túc xá nhân viên cũng được trang hoàng lại, phô bày diện mạo hoàn toàn mới.
Hồ nhân tạo chẳng còn là cái ao nước hôi thối, mà đã trong vắt trở lại, mặt nước lấp lánh, từng mảng lá sen lớn nổi bồng bềnh bên trên.
Đáng tiếc là, một số lá sen không thể cứu sống nữa.
Chúng đã khô héo từ trước khi chất lượng nước kịp hồi phục, rốt cuộc vẫn không thể qua khỏi, đành lặng lẽ rơi rụng ngay trước thềm ánh sáng.
Còn những cây sống sót, thì dù phải chống chọi trong nước ô nhiễm, vẫn cố sống cố chết bám trụ. Khi môi trường dần cải thiện, chúng gắng sức hút lấy nước sạch và chất dinh dưỡng mới được bổ sung, nhờ vào ánh nắng và nguồn dinh dưỡng, cuối cùng ngoi lên khỏi mặt nước.
Điều khiến Diệp Hàm bất ngờ là vài khóm sen khỏe mạnh hơn đã nhú lên nụ hoa màu hồng nhạt.
Nụ hoa tuy nhỏ xíu, trông mỏng manh yếu ớt, nhưng lại tượng trưng cho sức sống kiên cường và không chịu khuất phục.
Với sự chăm bón kỹ lưỡng, Diệp Hàm tin rằng rồi sẽ đến ngày những đóa sen ấy bung nở rực rỡ như câu thơ:
“Liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.”
(Lá sen liền nhau xanh bát ngát, hoa sen đỏ rực giữa ánh dương.)
Ngoài ra còn có một tin vui khác.
Do nước đã trong trở lại, các loài thực vật thủy sinh cũng lộ rõ dấu vết. Trong lúc đi tuần tra, Diệp Hàm bất ngờ phát hiện một loài thực vật nước nhiệt đới vô cùng nổi tiếng.
Dù lúc này tán lá của nó vẫn còn co rút lại dưới đáy hồ, đầy gai nhọn, chưa mở ra được vẻ oai phong vốn có, nhưng Diệp Hàm vẫn nhận ra đó chính là sen vua loài được mệnh danh là "vua của các loài hoa thủy sinh".
Sen vua có nguồn gốc từ vùng nhiệt đới Nam Mỹ, sau đó được nhập về nước làm cây cảnh thủy sinh, nổi tiếng nhờ kích thước khổng lồ.
Khi xòe lá hết cỡ, đường kính có thể lên đến hơn 2 mét, rìa lá cong lên như những cái mâm nổi trên mặt nước, lá có màu xanh biếc và thậm chí đủ sức nâng đỡ trọng lượng của một người lớn, đúng là bá chủ trong nước.
Diệp Hàm từng thấy loại cây này nhưng là ở nơi khác.
Những tán lá tròn to như cái bàn trải rộng khắp hồ, tựa như những chiếc thuyền xanh nhỏ trôi nổi, liên kết lại bằng bộ rễ cực kỳ phát triển dưới nước, tạo thành một sinh thể khổng lồ. Có đứa trẻ được nhân viên đỡ lên ngồi trên lá sen vua, nặng mấy chục ký mà lá vẫn nổi bồng bềnh, hiệu ứng thị giác vô cùng ngoạn mục.
Theo như cô biết, toàn thành phố W chỉ có một khu công viên đất ngập nước cách đây hơn 60km là có trồng sen vua khổng lồ, còn lại thì không nơi nào nhập giống này. Nếu trồng được thành công, chắc chắn sẽ trở thành một cảnh sắc độc đáo.
Nghĩ tới đây, Diệp Hàm càng thêm kỳ vọng vào việc tái thiết vườn thực vật.
(Hết chương 5)
Chú thích:
Sen vua Victoria amazonica