【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ: Cứu sống cây cối trong vườn.
Thời gian thực hiện: 27 ngày.
Tỷ lệ sống của cây: 88% (vượt mức yêu cầu 80%), đánh giá: đạt.
Vui lòng mở bảng nhiệm vụ để nhận thưởng.】
Vào cuối tháng Sáu, chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn, cuối cùng Diệp Hàm cũng nghe được tin vui hoàn thành nhiệm vụ.
Tựa như tiếng chuông kết thúc một kỳ thi kéo dài vang lên bên tai, dây thần kinh luôn căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng thả lỏng, cô giơ tay che đi ánh nắng chói chang phía trên đỉnh đầu, bất giác cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô vội vàng dựa vào thân cây, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, thở dốc không ngừng, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn.
Dù bình thường có tỏ ra bình tĩnh đến đâu, thì Diệp Hàm cũng chỉ là một sinh viên mới ra trường chưa lâu.
Vườn thực vật Nam Sơn bị bỏ hoang quá lâu, chuyện gì cũng phải lo, việc gì cũng phức tạp, chưa kể còn một đống kỹ thuật chuyên môn phải học hỏi thêm... Ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
Huống hồ, trên đầu cô còn treo một nhiệm vụ 30 ngày như thanh kiếm Damocles, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống.
May mắn thay, sau bao nhiêu ngày vắt chân lên cổ làm việc, cô cuối cùng cũng kịp hoàn thành nhiệm vụ trước giờ G.
Chờ cho nhịp thở dịu xuống, trái tim thôi giãy giụa, Diệp Hàm mới đứng dậy, lặng lẽ nhìn quanh khung cảnh xung quanh.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt hoàn toàn khác hẳn với mảnh đất hoang tàn khi xưa. Đường đi sạch sẽ thẳng tắp, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cây cối đã được cứu sống cũng được cắt tỉa gọn gàng, cả khu vườn như tràn đầy sức sống mới.
Dù quá trình thực hiện có đầy áp lực và khó khăn, nhưng cảm giác khi đạt được mục tiêu lại vô cùng sướng, một loại thoả mãn tinh thần khó tả, như thể máu trong người đều sôi trào vì kích động.
Diệp Hàm chưa từng có khoảnh khắc nào như bây giờ, thực sự cảm nhận được ý nghĩa và giá trị tồn tại của bản thân.
So với người thân ngoài đời, thì chính những cây cối nơi đây mới thật sự cần đến cô.
Cảm giác được “cần đến” ấy, đáng sợ mà cũng đầy mê hoặc.
Nắng xuyên qua tán cây rọi lên người cô, như những vảy vàng lấp lánh nhảy múa. Mắt hạnh ánh lên màu lá cây xanh mướt, trong veo như nước suối; khoé môi nhếch nhẹ, không còn gợn chút u sầu — rực rỡ y như tâm trạng cô lúc này.
Chẳng bao lâu sau, một bảng giao diện bán trong suốt xuất hiện trước mắt:
【Phát hiện nhiệm vụ tân thủ đã hoàn thành. Tiến hành phát thưởng gói quà tân thủ: Dung dịch dinh dưỡng cho cây *1, Thiết bị lọc nước *1】
Diệp Hàm chạm vào hai biểu tượng lấp lánh kia để nhận thưởng, trong lòng không khỏi dâng lên chút háo hức.
Sau khi nhận, trên tảng đá bên cạnh lập tức xuất hiện một cái chai trong suốt và một viên cầu nhỏ xíu.
Chai to cỡ chai nước suối, bên trong là chất lỏng màu xanh nhạt, sánh đặc, dưới ánh nắng nhìn như hổ phách lỏng, đẹp mê mẩn.
Cô đoán chắc đây là dung dịch dinh dưỡng.
Còn viên cầu trắng kia thì chỉ to cỡ đồng xu, trơn bóng, bên ngoài chẳng có gì đặc biệt.
“…Đây là máy lọc nước hả?” Diệp Hàm cầm lên, bán tín bán nghi.
Thứ bé tí này chỉ có chút trọng lượng, lại trơn tuột, nằm trong lòng bàn tay nhỏ gọn đến mức chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể rơi mất.
Nghĩ đến cái hệ thống lọc khí khổng lồ mà công ty xử lý nước mới lắp giữa hồ, rồi nhìn lại viên kẹo mình đang cầm trong tay, Diệp Hàm thật sự nghi ngờ: cái này mà lọc được mấy chục ngàn khối nước á?
Sao nhìn kiểu gì cũng thấy vô lý!
Mang theo nghi ngờ, cô xách nó đi ra hành lang gỗ dẫn ra giữa hồ.
Hàng rào gỗ mới được sửa lại hồi trước, sơn đã khô, mùi sơn cũng gần như tan sạch trong gió nóng của mùa hè, hít kỹ lắm mới thoảng ngửi thấy chút gì đó.
Cúi đầu nhìn xuống, nước hồ giờ dù chưa đạt tiêu chuẩn trong sạch, nhưng ít ra đã không còn đục ngầu, chỉ còn vài mảnh rác nhỏ lơ lửng trôi, chắc vài tháng nữa là sạch hẳn.
Diệp Hàm siết chặt viên cầu trong tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trơn ướt.
Sợ làm rơi mất, cô hít sâu một hơi, giơ nắm tay lên cao khỏi lan can… rồi buông tay.
“Tõm!” một tiếng nước vang nhẹ, làn sóng nhỏ loang ra từng vòng tròn, còn quả cầu trắng thì chìm xuống một đoạn… rồi biến mất.
Diệp Hàm dán mắt vào mặt hồ, nhìn chằm chằm một hồi lâu mà vẫn không thấy nó đâu.
Nó chìm hẳn rồi sao? Hay tan ra thành chất gì đó hoà vào nước? Hoặc bị dòng nước cuốn đi tới nơi nào đó?
Nhưng mà... thứ này không phải chỉ dùng một lần. Cô nhớ rõ ràng thiết bị lọc nước là đồ dùng vĩnh viễn mà.
Khi cô còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì trong tầm mắt bỗng loé lên một bóng mờ.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô như thấy cả mặt hồ được bao trùm bởi một tấm lưới trong suốt khổng lồ. Không chỉ một lớp, mà rất nhiều lớp, chằng chịt nối tiếp nhau, cứ như thiên la địa võng kéo dài mãi đến tận bờ bên kia không sao thấy được điểm cuối.
Cô dụi mắt nhìn lại thì… lưới biến mất. Cứ như vừa nãy là ảo giác vậy.
Diệp Hàm thót tim, mắt không rời mặt hồ, nhìn đến nhức cả mắt, mãi mới thấy cái “lưới ma” kia lại hiện ra dưới ánh phản chiếu của mặt trời.
Tấm lưới ấy đan bằng vô số sợi trong suốt, tầng tầng lớp lớp giao nhau, vừa dày đặc vừa tinh vi, hoà lẫn vào nước đến mức tưởng như nó là một phần của hồ, như thể một con quái vật cổ đại đang ẩn thân dưới đáy, dùng hàng nghìn xúc tu len lỏi khắp nơi.
Nó chẳng có hình thù rõ ràng, nhưng các mắt lưới lại không ngừng thay đổi theo dòng chảy, lúc co lại, lúc nới ra, nó dung hoà hoàn hảo vào môi trường xung quanh, chẳng hề ảnh hưởng tới bất kỳ sinh vật nào.
Hơn thế nữa, nó còn có khả năng lọc và phân giải cực kỳ mạnh mẽ...
Lúc đó, chính mắt Diệp Hàm nhìn thấy một số chất lơ lửng trong nước như "thiêu thân lao vào lửa", lao nhanh về phía trước, nhưng ngay khi vừa chạm vào, lập tức biến mất không dấu vết. Chúng hẳn là đã bị phân giải thành các phân tử nhỏ hơn hoặc hạt vi mô gì đó trong tích tắc hoàn toàn không thể quan sát được bằng mắt thường.
Toàn bộ quá trình cứ như có phép thuật vậy, vừa kỳ ảo lại vừa khiến người ta kinh ngạc.
Từ một quả cầu nhỏ lan rộng thành một tấm “lưới khổng lồ” phủ kín mặt hồ, rồi đến năng lực thanh lọc khó tin kia, mọi thứ đều vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường.
Khi Diệp Hàm vẫn còn đang chìm đắm trong màn “thần tích công nghệ” của tương lai, thì tấm lưới ấy dần dần mờ đi, rồi như ảo ảnh, hoàn toàn tan biến vào hồ, chẳng để lại một dấu vết nào.
Mãi đến lúc này, Diệp Hàm mới chậm chạp hoàn hồn, giơ tay che ánh nắng chói chang, mắt khẽ nhắm lại vì không chịu nổi ánh sáng gắt.
Hàng mi dài khẽ giao nhau khi cô nhắm mắt, rồi lại hé mở. Tầm mắt nổi lên từng đốm đen li ti, có lẽ là hậu quả của việc dán mắt nhìn mặt hồ lấp lánh quá lâu.
Đứng ở đây cả buổi, Diệp Hàm cảm thấy mình sắp bị nắng thiêu thành cá khô đến nơi, cả tóc dường như cũng sắp khét lẹt luôn rồi.
Cô lập tức rảo bước về phía đình nghỉ mát. Mãi đến khi ngồi xuống băng đá mát rượi trong bóng râm, mới cảm nhận được chút mát lành hiếm hoi giữa ngày hè rực lửa.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng:
“Thưa ký chủ, máy lọc nước đã khởi động. Ký chủ có thể kiểm tra tình trạng nước tại giao diện sản phẩm. Hiện đang ở chế độ tự động thanh lọc. Nếu muốn điều chỉnh thủ công, xin vui lòng nhập thông số.”
Diệp Hàm mở màn hình ảo, giao diện hiện lên một mô hình 3D của hồ nước nhân tạo. Chi tiết đến mức chẳng khác gì một phiên bản thu nhỏ ngoài đời thật, từ hành lang trên mặt nước, bố cục cây cối trong hồ, số lượng, tình trạng sinh trưởng, cho đến các thông số về nước, tất cả đều rõ ràng từng li từng tí. Ngay cả tấm “lưới khổng lồ” đã biến mất kia cũng hiện lên rõ ràng trên màn hình, đang trôi nổi theo dòng nước.
Những điểm sáng lấp lánh đại diện cho các vị trí đang được thanh lọc, các chỉ số liên tục thay đổi theo tiến trình hoạt động của thiết bị.
Thông tin hiện tại:
Tên vùng nước: Hồ nhân tạo Vườn Thực Vật Nam Sơn
Diện tích: 83,28 mẫu
Độ pH: 7.46
Chất lơ lửng (SS): 18.20
Oxy hòa tan (DO): 4.31
Nhiệt độ: 25.22℃
Độ đục (NTU): 6.05
Tổng điểm chất lượng nước: 73.9/100
Dự kiến trong vòng 24 giờ sẽ cải thiện hoàn toàn, và sau đó duy trì ổn định ở mức trên 95 điểm.
Dữ liệu này được giám sát theo thời gian thực, độ chính xác cực cao, có thể tính đến tận hàng chục chữ số sau dấu thập phân. Mà tất cả những thao tác lọc, phân tích, giám sát, tính toán... lại chỉ được thực hiện bởi một quả cầu nhỏ xíu. Công nghệ tương lai đúng là khiến người ta phải há hốc mồm.
Diệp Hàm quay đầu nhìn lại hồ nhân tạo, mặt nước vẫn bình lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu không có những con số trên màn hình còn đang nhảy liên tục, hẳn cô đã tưởng mình vừa nằm mơ giữa ban ngày.
Hiệu quả của thiết bị lọc nước cho cô một cái nhìn thoáng qua về độ khủng khiếp của Tập đoàn Ngân Hà. Và lúc này, khi ánh mắt dừng lại trên lọ dinh dưỡng lấp lánh như bảo thạch trên bàn đá, cô càng thêm mong chờ vào “bảo bối” này.
Cô nhớ rất rõ công dụng của dung dịch dinh dưỡng cho cây: kích hoạt tế bào, thúc đẩy sinh trưởng nhanh chóng, giúp cây tràn đầy sức sống.
Đây chẳng khác gì phao cứu sinh cho đám cây vừa được vớt về từ “cõi chết”, đảm bảo tỷ lệ sống cao nhất, đồng thời kéo giãn thời gian, biết đâu còn kịp trổ hoa vào mùa hè năm nay.
Hướng dẫn sử dụng:
Vui lòng pha loãng sản phẩm này với nước theo tỷ lệ không thấp hơn 1:100,000,000. Sau lần đầu sử dụng, có thể giảm dần nồng độ tùy theo nhu cầu của cây để tránh lãng phí.
Diệp Hàm lẩm nhẩm câu này hai lần để chắc chắn đúng là tỷ lệ 1:100 triệu.
Nói cách khác, 1ml dung dịch này phải hòa vào 100 khối nước mới đạt tỉ lệ yêu cầu. Tính sơ sơ cũng đủ tưới cả ngàn cây lớn. Mà cả Vườn Thực Vật Nam Sơn cộng lại còn chưa quy mô đến mức đó.
Diệp Hàm tính nhẩm một lúc, 1ml dung dịch chứa lượng chất dinh dưỡng tương đương 2-3 tấn phân bón tổng hợp, lại còn phải thỏa mãn đủ nhu cầu dinh dưỡng cho các loài cây khác nhau, ở các giai đoạn phát triển khác nhau, với tập tính hoàn toàn khác nhau…
Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Giống như thực tế: cây mọc lá cần đạm (nitơ), ra hoa kết trái thì cần lân (phốt pho), muốn bén rễ thì lại phải dùng kali… Mỗi giai đoạn lại cần loại phân khác nhau, mà mỗi loài cây lại có "gu" riêng, tưới nhầm thì cháy cây như chơi.
Vậy mà dung dịch này chỉ có một lọ duy nhất, thế thì làm sao mà phục vụ đủ các kiểu cây được chứ?
Diệp Hàm nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu xanh nhạt trong tay, nghĩ ngợi vài giây rồi thôi. Nghĩ nhiều vô ích, có tác dụng là được rồi.
Ngón tay trắng nõn nắm chặt lọ sản phẩm công nghệ cao, cô đứng dậy, chuẩn bị đợi đến chiều mát để bắt đầu thử nghiệm đầu tiên.
(Hết chương 6)