“Ê, Hàn Hàn, tao thấy mày đăng trên vòng bạn bè rồi, tuyển công nhân làm vườn là sao? Với lại á cái địa chỉ mày đưa tao tra thử rồi, chỗ đó heo hút quá, mày không phải bị lừa rồi đấy chớ?”

Vừa thay đất cho mấy chậu trúc văn trong khu bonsai xong, tiếng chuông điện thoại lại vang lên dai dẳng, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sớm.

Diệp Hàm không vội không vàng, nhẹ nhàng đặt xẻng xuống, tháo găng tay rồi cầm điện thoại lên bắt máy.

Chưa kịp kề sát tai, một giọng nữ sốt sắng đã dội thẳng vào màng nhĩ, khiến cô phải nhích điện thoại ra xa mới thoát khỏi "đòn công phá" không thương tiếc ấy.

Người gọi đến là Trình Mộng Đình bạn cùng phòng đại học kiêm chị em thân thiết của Diệp Hàm.

Trình Mộng Đình là người bản xứ ở thành phố W, ba làm ở công ty thương mại, mẹ là giám đốc cấp cao của một công ty niêm yết, nhà giàu nứt vách, mỗi tháng tiền tiêu vặt thôi cũng đủ bằng nửa năm lương của người bình thường.

Cô nàng lại còn rất sành điệu, thường xuyên đăng bài phối đồ, trang điểm lên mạng xã hội, thu hút không ít người theo dõi. Gặp lúc tâm trạng vui vẻ còn nhận booking kiếm thêm thu nhập, cuộc sống đúng nghĩa “mây bay nước chảy”.

Nhưng điều đặc biệt là dù nhà có tiền, Trình Mộng Đình lại không hề kênh kiệu tiểu thư, ngược lại còn thẳng tính, ghét ai hay thích ai là nói thẳng, không hề vòng vo.

Theo như lời cô ấy thì: “Cái loại choá má đó là cái thá gì? Bổn cô nương lười giả bộ trước mặt nó!”

Mấy anti dám cà khịa trên mạng thì bị block nguyên chuỗi combo, nếu vẫn chưa hả giận thì thuê luôn đội seeding đánh ngược lại đến khi bên kia xóa nick nghỉ chơi.

Dẫu vậy, Trình Mộng Đình vẫn thường xuyên tức đến phát điên: “Thời buổi này lắm đứa đầu đất quá, chửi cũng chửi không xuể!”

Những lúc ấy, cô nàng đặc biệt nể cái kiểu “bình tĩnh như tượng đá” của Diệp Hàm. Trừ khi đụng tới mấy thứ cô thật sự đam mê, còn lại chẳng gì có thể khiến Diệp Hàm bận tâm.

Chỉ cần nhìn thấy cô, Trình Mộng Đình đang sốt ruột bao nhiêu cũng như được dội nước lạnh, lửa cháy tới đâu cũng "xèo" một cái tắt ngúm.

Từ cái duyên tính cách ấy, hai người nhanh chóng trở thành bạn thân và giữ mối quan hệ cho đến tận bây giờ.

Giữa lúc sinh viên cả nước đang bận rộn đi tìm việc, Trình Mộng Đình lại đang vi vu nước ngoài, sống đời tự do tự tại. Dù sao khi tốt nghiệp cô ấy cũng về làm công ty ở nhà, chức vụ sắp đặt sẵn, khỏi cần lo lắng chi hết.

Điều này, chỉ có thể khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị.

Diệp Hàm bật loa ngoài, để điện thoại một bên vừa tưới cây vừa đáp lời:
“Không có bị lừa đâu, chuyện dài lắm…”

Cô lược bỏ những chi tiết như hệ thống với các tình tiết kỳ quặc khác, chỉ nói đơn giản: “Là vậy nè, tao được một vườn thực vật tư nhân nhận vào làm, giờ đang cố gắng khôi phục hệ sinh thái bên trong để tranh thủ sớm mở cửa lại.”

“Ồ, ra là vậy.” Trình Mộng Đình thở phào, liền phấn khích reo lên, “Vậy thì công việc này quá hợp với định hướng của mày rồi còn gì! Chúc mừng nha! Tao còn tính nếu mày chưa kiếm được chỗ nào thì kéo mày về làm công ty ba tao luôn ấy chứ!”

Tiểu thư nhà giàu nói năng thẳng như ruột ngựa, Diệp Hàm quen rồi, chỉ nhẹ nhàng cong khóe mắt cười:

“Vậy nếu bên này không trụ nổi thì tao qua nhà mày thật đấy.”

“Yên tâm, tao lo hết!” Trình Mộng Đình hào sảng nhận lời, rồi chợt hạ thấp giọng, ấp a ấp úng hỏi.

“À này… Hàn Hàn, Lương Thành quay về rồi.”

“……?”

“Lương Thành đó! Cái tên công tử con nhà giàu từng theo đuổi mày đó. Nhìn thì sáng sủa mà tâm thì thối rữa, tao phì một cái!”

Diệp Hàm cúi đầu trầm ngâm vài giây, mới miễn cưỡng đào lại chút ký ức về nhân vật này.

Hồi mới nhập học, Diệp Hàm đã sớm nổi bật được chú ý bởi dung mạo xuất chúng và khí chất đặc biệt, trên diễn đàn đầy rẫy những bài viết tỏ tình và thảo luận về cô, người theo đuổi cũng không ít.

Trong số đó, nổi bật nhất là Lương Thành của Học viện Quốc tế.

Học viện này của trường S là nơi tụ hội toàn công tử tiểu thư, ai vào nổi chỗ đó đều là dân có điều kiện. Môi trường học ngập tràn xa hoa, hoàn toàn khác biệt với những học viện khác.

Trong số những cậu ấm nhà giàu đó, Lương Thành thuộc hàng đầu bảng.

Không chỉ có tiền, hắn còn có ngoại hình.

Nghe mấy bạn nữ tả thì hắn giống như phiên bản kết hợp giữa một lưu lượng tiểu sinh nào đó và một ảnh đế, thuộc dạng đậm chất nam tính, lúc nào cũng treo nụ cười lười nhác nơi khóe môi, đuôi mắt dài hẹp, ánh mắt liếc qua kiểu gì cũng khiến người ta mềm nhũn đầu gối.

Chính cái kiểu phong lưu ngông nghênh đó lại mê hoặc không biết bao nhiêu cô gái.

Ban đầu hai người chẳng hề có dây mơ rễ má, nhưng một hôm Lương thiếu gia nổi hứng lên thư viện mượn sách, lại tình cờ thấy Diệp Hàm đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Cô cụp mi chăm chú đọc, dáng vẻ trầm tĩnh mà tao nhã, như một bức tranh thủy mặc thanh thuần, khiến người ta không nỡ rời mắt.

Cảm xúc rung động tới đột ngột mà mãnh liệt, từ đó Lương Thành bắt đầu theo đuổi cô ráo riết.

Từ nhỏ tới lớn, Lương Thành yêu đương như cơm bữa, lần nào cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ riêng với Diệp Hàm thì bị đập thẳng mặt. Dùng đủ mọi chiêu trò mà cô vẫn dửng dưng như không.

Lần đầu tiên bị từ chối khiến lòng tự tôn tổn thương, lại càng khơi lên ham muốn chinh phục, hắn quyết tâm phải cưa đổ cho bằng được.

Vô tình, hắn phát hiện Diệp Hàm không quen nhận sự quan tâm vô điều kiện, cái gì cũng mang tâm lý phải đền đáp.

Thế là vị thiếu gia phong lưu quay ngoắt 180 độ, hóa thân thành bạn trai quốc dân dịu dàng ấm áp.

Không chỉ tận tình mang bữa sáng, giành chỗ trong thư viện, ngay cả quà tặng cũng đổi sang cây cảnh và thực vật, những thứ mà cô thích.

Suốt hơn hai tháng bền bỉ như thế, cuối cùng Diệp Hàm cũng chịu thử hẹn hò. Câu chuyện tới đây y như một quyển ngôn tình đẹp đẽ.

Tiếc là, ngay trước hôm công khai mối quan hệ, chuyện động trời đã xảy ra: Lương Thành ngoại tình.

Mà người thứ ba lại chính là Lâm Nguyệt Giai cô bạn rất thân với Diệp Hàm lúc đó, cũng là người từng hết lòng vun vén vào cho hai người họ.

Dù sau đó Lương Thành có ra sức giải thích, nào là hôm đó uống say không biết gì, bị người khác lợi dụng, ân hận không thôi,… thì Diệp Hàm vẫn tỉnh táo đến lạnh lùng: chia tay, ngay và luôn.

Thế là một mối tình mãnh liệt chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, nhanh còn hơn pháo hoa.

Sau đó, Lương Thành ra nước ngoài, Lâm Nguyệt Giai cũng xin nghỉ học, chuyện này coi như khép lại.

Giờ nghĩ lại, Diệp Hàm chỉ thấy lòng rất bình lặng, không phẫn nộ, cũng chẳng thất vọng, thậm chí còn như thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ ngay khoảnh khắc nhận lời quen nhau, cô đã bắt đầu thấy hối hận rồi.

Ngoài số tiền khổng lồ bỏ ra để thiết kế và xây dựng, toàn bộ hệ thống thoát nước, nhiệt độ, độ ẩm và lọc không khí trong căn phòng này đều cần độ nhạy cực cao để đảm bảo môi trường luôn trong trạng thái lý tưởng.

Mỗi sáng đều có vài người làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc kỹ lưỡng: từ phòng chống côn trùng, cắt tỉa cây cối, tưới nước đều do người thật việc thật thực hiện. Từng ấy nhân lực, vật lực, trong toàn thành phố W này, có lẽ chỉ tập đoàn nhà họ Phó mới làm nổi.

Dù đã đến đây không ít lần, mỗi lần bước vào, anh vẫn không khỏi cảm thấy choáng ngợp.

“Phó tổng, ngài đừng mãi làm việc, ăn chút gì đi đã.”

Phan Hằng đặt chiếc hộp cơm lớn lên bàn ăn, mùi thơm lượn lờ đã khiến người khác phải nuốt nước miếng.

Nghe nói Phó tổng hồi nhỏ sức khỏe yếu, nên gia đình vô cùng chú trọng đến ăn uống.

Nguyên liệu phải qua kiểm định nghiêm ngặt mới được đưa vào bếp. Mỗi ngày đều có chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn, đầu bếp khách sạn năm sao đích thân chế biến, đảm bảo giữ được độ tươi ngon tự nhiên, vừa ngon miệng vừa tốt cho sức khỏe. Một bữa thế này đủ khiến người bình thường sống tiết kiệm cả tháng trời.

Chỉ tiếc là, đó là với người bình thường.

“Không muốn ăn.” 

Phó Vân Trạch nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ rung, còn chưa hết cảm giác buồn nôn sau cơn đau đầu.

“Cần gọi bác sĩ Lưu đến châm cứu cho ngài không?”

“Không cần.” 

Hơi thở của anh dần ổn định, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như giấy.

Dù là đàn ông với nhau, Phan Hằng cũng phải thừa nhận, tổng tài nhà mình đúng là hoàn mỹ đến vô lý.

Thạc sĩ Stanford, chỉ trong vòng bốn năm sau khi về nước đã khiến giá trị công ty Future Tech từ 30 tỷ tăng vọt lên cả nghìn tỷ, đúng là thiên tài trong giới công nghệ. Đã tài giỏi, anh còn có gương mặt không thua gì minh tinh.

Không, phải nói khí chất còn hơn cả minh tinh.

Đó là kiểu khí chất được dưỡng thành từ nhỏ trong môi trường giàu có bậc nhất, không thể bắt chước, không thể luyện ra bằng tiền.

Phan Hằng bỗng nhớ đến bài phỏng vấn độc quyền trên một tạp chí tài chính nọ.

Hồi đó, Phó tổng chỉ định nhân tiện giới thiệu sản phẩm AI mới do anh phát minh, ai ngờ tâm điểm sự chú ý cuối cùng lại đổ hết vào chính bản thân anh.

Tạp chí số đó lấy hình anh làm bìa, vừa lên kệ đã cháy hàng, bán được hơn triệu bản, thu hút cả đống fan nhan sắc.

Nhưng Phó Vân Trạch vốn không muốn nổi tiếng kiểu đó, kể từ lần ấy, anh không bao giờ nhận lời xuất hiện trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào nữa.

Những tin tức, hình ảnh liên quan cũng nhờ sức mạnh tư bản mà bị dọn sạch sẽ, chỉ còn sót lại vài dấu vết lẻ tẻ.

Tính đến giờ cũng đã hơn hai năm rồi, chắc không còn ai nhớ nữa đâu nhỉ.

Phan Hằng hoàn hồn, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của tổng tài, bèn dỗ ngon dỗ ngọt: “Phó tổng, hôm nay có canh gà hầm đông trùng hạ thảo với vi cá-”

“Không ăn.” Giọng nói lạnh nhạt, âm điệu nhè nhẹ mà không cho phép cãi lời.

Phan Hằng: “……”

Anh nở nụ cười đúng chuẩn trợ lý chuyên nghiệp, giọng càng nhỏ nhẹ: “Vậy ngài muốn ăn gì ạ? Tôi bảo bếp chuẩn bị riêng cho, rất nhanh thôi.”

Nhưng đối phương chỉ thờ ơ liếc anh một cái, rồi mở máy tính, cúi đầu bắt đầu gõ code.

Phan Hằng: “……”

Anh khổ quá .

Tổng trợ lý Phan cảm thấy mình chẳng khác gì một thái giám bên cạnh hoàng thượng, suốt ngày nịnh nọt, chăm sóc chuyện ăn uống nghỉ ngơi, vừa phục vụ còn vừa canh cánh trong lòng cái kiểu “hoàng thượng không gấp mà thái giám gấp chết đi được”.

Haiz…

Phó Vân Trạch thật ra không phải cố tình khó chịu, chỉ là cơn đau đầu để lại di chứng khiến anh buồn nôn, hoàn toàn không nuốt nổi thứ gì, chỉ còn biết dùng công việc để dời sự chú ý.

Tình trạng này đã kéo dài suốt bảy, tám năm. Không giống các loại đau đầu thần kinh có nguyên nhân rõ ràng, của anh là đến đột ngột, không hề báo trước.

Có chuyên gia thần kinh hàng đầu thế giới từng phỏng đoán rằng có thể do yếu tố di truyền tiềm ẩn nào đó, hiện vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, chưa có kết luận cuối cùng.

Điều tệ nhất là thể chất của anh không hợp uống thuốc, chỉ có thể dùng châm cứu và ăn uống điều dưỡng từ từ mà thôi.

Mà với vai trò vừa là chủ tịch vừa là giám đốc điều hành của tập đoàn Future Tech, chuyện tăng ca gần như là cơm bữa, khiến tình trạng đau đầu của anh càng khó dứt điểm, cứ vài hôm lại hành một lần.

Mỗi khi mất ngủ thì còn nghiêm trọng hơn.

Kết quả là, món súp gà bổ dưỡng quý giá ấy cuối cùng bị các trợ lý của tổng tài xử lý sạch sẽ, còn chính chủ thì chỉ ăn một bát cháo hải sản.

Sau khi no nê, Phan Hằng sờ bụng mình chỗ vốn từng có một múi cơ duy nhất, rồi lại nhìn sang tổng tài nhà mình, cho dù mặc áo sơ mi vẫn không che được những đường nét cơ thể mượt mà săn chắc, nước mắt anh suýt nữa rớt xuống.

Từ ngày đến công ty này, bị đồ ăn ngon cám dỗ, anh đã tăng đúng 10 cân!!

“Không được, mai phải dậy sớm tập gym!"

Tổng trợ lý Phan hít sâu, lần thứ N trong đời tự nhủ như vậy.

(Hết chương 4)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play