“Xem gì thế, cười toe toét vậy? Là cô nàng nào đấy?”
Trong căn phòng dán đầy poster ngôi sao bóng rổ, một nam sinh cao lớn bước tới, trêu chọc rồi vỗ vai cậu bạn đang dán mắt vào màn hình máy tính nhắn tin không rời.
“À… là đàn chị khóa trên mà tao từng kể với mày đó, người ta đang năm tư sắp tốt nghiệp rồi.”
Hành động đột ngột của cậu ta làm Hạ Tuấn giật mình, nhưng không ngoảnh lại, vẫn chăm chú gõ chữ trên bàn phím, khuôn mặt hơi ngốc nghếch thấp thoáng sau cặp kính dày lộ rõ vẻ phấn khích.
“À, hình như tao có nghe mày nhắc rồi… Tên gì nhỉ, Diệp Hàm đúng không? Trông thế nào, cho tao xem ảnh cái coi.”
“Đợi đã, để tao nhắn nốt cái đã.”
“Ừm.” Từ phía sau, Từ Hạo Viễn vòng tay khoác vai bạn thân, cúi xuống nhìn thì thấy đối phương đang nhận được vài bức ảnh.
Không rõ chụp ở công viên nào, nước hồ đục ngầu, cảnh quan tiêu điều, rõ ràng là nơi vắng bóng người lui tới.
Tiếp theo là loạt thuật ngữ cậu không hiểu mấy: nào là “xử lý nước cảnh quan”, “hiện tượng phú dưỡng nước”, “phương pháp khí nổi sinh hóa”…
…Chán thật đấy.
Con gái bây giờ đều thích mấy chủ đề chuyên ngành kiểu này à?
Từ Hạo Viễn chẳng có hứng thú, đứng dậy kéo ghế ra ngồi, hai chân dài duỗi thẳng, mấy ngón tay thon dài thành thạo xoay quả bóng rổ mấy vòng.
Bắp tay cậu nổi rõ cơ bắp, đường nét rắn chắc, vừa nhìn đã biết kiểu nam sinh thể thao rất được lòng các cô gái.
Mười mấy phút sau, Hạ Tuấn cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi trạng thái “sấm sét ngoài trời chẳng động gì tôi”.
Từ Hạo Viễn tiện tay để quả bóng sang bên, nâng mí mắt nhìn bạn: “Xong chưa?”
“Ừm.” Hạ Tuấn cười lúng túng kiểu dân kỹ thuật, nói: “Chị ấy hỏi tao vài câu về xử lý nước, còn nói muốn mời tao ăn cơm.”
“Cơ hội tốt thế còn gì, mày đồng ý chưa?”
“Chưa…”
Nghe vậy, Từ Hạo Viễn liền nhíu mày, giọng tiếc rẻ: “Mày có bị ngu không đấy, cơ hội tốt thế mà.”
Hạ Tuấn đẩy lại kính, có phần ngượng ngùng: “Trước đây có một đàn anh con nhà giàu, đẹp trai lắm theo đuổi chị ấy mà còn bị từ chối. Tao… tao không dám mơ đâu.”
“Mày nói như thể chị ấy là tiên nữ vậy. Đưa tao coi ảnh xem nào.” Giọng điệu của Từ Hạo Viễn có phần thờ ơ nhưng cũng không giấu nổi tò mò.
Cậu vốn là thành viên đội bóng rổ của trường, cao 1m89, người chuẩn dáng, mặt mũi sáng sủa, từ cấp hai thư tình đã đầy bàn. Từ Hạo Viễn thật sự muốn biết xem nữ thần mà bạn thân tung hô tận mây xanh là người như thế nào.
“Chị ấy không chỉ xinh mà học còn siêu giỏi, từng giành giải thưởng quốc gia đó.”
“Ồ?” Từ Hạo Viễn ngày càng tò mò, thấy Hạ Tuấn mở album ảnh, cậu lập tức giật lấy điện thoại: “Đưa đây.”
Và rồi khựng lại.
Trong ảnh, cô gái mặc váy dài kiểu Pháp chấm bi, dây váy mảnh vắt qua vai để lộ chiếc cổ thiên nga mảnh mai.
Góc nghiêng gương mặt cô rất thanh tú, nhưng thứ khiến người ta khó rời mắt chính là khí chất thanh nhã như lan giữa khe núi, dịu dàng như gió hè, trong sự nhẹ nhàng còn pha lẫn chút lãnh đạm, chỉ cần liếc qua đã đủ khiến người ta ấn tượng khó phai.
Từ Hạo Viễn nhìn đờ người mất mấy giây, rồi nhanh tay gửi ảnh vào WeChat của mình, sau đó ôm cổ bạn thân cười toe: “Tuấn ca này, chị ấy có bạn trai chưa thế?
Thôi khỏi, đưa số liên lạc cho tao đi, để tao ra tay.”
Bị siết cổ, mặt Hạ Tuấn đỏ bừng: “... Đừng có mơ!”
Bên này.
Diệp Hàm vừa nói “Cảm ơn thầy” xong thì cúp máy. Kết hợp với nội dung trò chuyện ban nãy, trong đầu cô đã có hướng xử lý sơ bộ.
Chuyên ngành của cô là thực vật học nhưng chưa từng tiếp xúc đến mảng xử lý nước cảnh quan. Để tránh bị qua mặt, cô đã dành cả buổi sáng tra cứu và xin tư vấn, cuối cùng cũng nắm được một số manh mối.
Trong vòng một tháng, nếu định lắp đặt thiết bị lọc quy mô lớn trong hồ thì chắc chắn không kịp nên cô cần có một phương án xử lý nhanh và hiệu quả hơn bất chấp kết quả không hoàn hảo.
Nhưng nếu có thiết bị lọc nước do hệ thống cấp thì mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay.
Nghĩ vậy, cô bắt đầu liên hệ với công ty xử lý nước cảnh quan trong khu vực. Vừa gửi thông tin đi, bên kia đã gọi lại ngay lập tức. Người nghe máy là nhân viên bán hàng dày dạn kinh nghiệm, nghe ra giọng bên kia là nữ sinh còn trẻ thì lập tức thong thả bắt đầu chém gió:
“…Công ty bọn tôi mạnh lắm, chị chọn bên tôi là yên tâm… Nhưng mà hồ lớn thế này thì phải thiết kế bộ lọc công suất lớn, hệ thống bơm tuần hoàn, xây phòng máy, lắp đường ống cấp thoát nước… riêng phần này đã mất hơn một tháng, có khi phải hai tháng.”
“Cộng thêm chi phí thiết bị cố định, nhân công, vớt rác, làm sạch, tàu bè, tiền điện, tiền dầu… giá chắc chắn không thấp đâu. Tôi có khách hàng cũng gặp vấn đề giống chị, để tôi gửi phương án cho chị tham khảo.”
Anh ta vừa thổi phồng năng lực công ty, vừa nhấn mạnh độ khó thi công, nói khô cả miệng, phải uống liền hai cốc nước lớn.
Diệp Hàm thì chỉ im lặng nghe hết, cuối cùng lạnh nhạt trả lời đúng ba chữ: “Không phù hợp.”
Người bên kia suýt sặc nước, giọng nghẹt mũi: “Khụ khụ… chỗ nào không phù hợp ạ? Chị thấy giá cao quá đúng không? Đừng lo, đây chỉ là báo giá sơ bộ, thực tế làm xong sẽ điều chỉnh lại.”
“Cứ chốt phương án cái đã, sau đó giảm giá cũng được. Mấy cái lặt vặt này xóa bỏ cũng không ảnh hưởng gì.”
Diệp Hàm nghe thông tin báo giá hơn bốn trăm triệu, giọng điệu vẫn lạnh tanh: “Không phù hợp về thời gian, quá rườm rà. Tôi đề xuất là: làm sạch các cửa xả và chất thải lớn trong hồ trước, sau đó sục khí bổ sung oxy, kết hợp thả vi sinh để xử lý tảo và chất hữu cơ… Bên anh làm được không? Không thì tôi tìm bên khác.”
Giọng nói lạnh lùng khiến bên kia rùng mình, lập tức hiểu ra đối phương không phải dạng tay mơ, nhanh chóng đổi giọng: “Làm được, làm được chứ ạ. Có điều cách đó hiệu quả không toàn diện, hay là vẫn dùng…”
“Ờ, nhưng điều kiện tiên quyết là đảm bảo được chu trình tuần hoàn. Tối thiểu phải hoàn tất một vòng trong 48 tiếng, nếu không thì lọc cũng vô ích.”
“…Vâng, đúng ạ, chị nói rất đúng.” Nhân viên bán hàng im bặt, hai bên hẹn sáng mai sẽ đến Nam Sơn thực địa khảo sát.
Chi tiết phương án sẽ đưa ra sau khi khảo sát xong.
Cúp máy, nhân viên bán hàng bực bội không thôi.
Tưởng đâu kiếm được khách hàng non tay dễ dụ, ai dè gặp phải dân chuyên. Hơn nữa lại là giọng nữ trẻ tuổi.
Cậu ta thật không ngờ lại có cô gái nào hiểu kỹ đến thế.
Xác định được phương hướng rồi, Diệp Hàm liên hệ thêm một công ty xử lý nước nữa, hẹn khảo sát vào chiều mai.
Tiền vốn rất hạn hẹp, nên muốn tối ưu chi tiêu thì phải so sánh kỹ càng.
Cuối cùng, cô sẽ chọn đơn vị có giá cả hợp lý và đảm bảo chất lượng thi công.
Chỉ việc liên hệ công ty xử lý nước đã tốn gần cả buổi chiều. Sau khi đánh dấu hoàn thành mục tiêu này trong danh sách việc cần làm, Diệp Hàm chuyển sang bước tiếp theo: xử lý đất.
Đây cũng là một phần rất quan trọng.
Khu vực cần thi công chủ yếu bao gồm: rừng hỗn giao cây lá rộng, cây rụng lá hai bên đường, bụi cây, vườn hoa, khu bonsai, bãi cỏ xung quanh… tổng cộng khoảng 80 mẫu.
Vì cây trồng khá dày đặc, không thể sử dụng máy xới lớn, chỉ có thể dùng thiết bị nhỏ hoặc làm thủ công.
Việc cấp bách là tuyển người. Và cần phải tuyển gấp, cô nhanh chóng bắt tay vào làm.
Hiện tại đang tháng 6, buổi trưa trời nóng, nắng gắt.
Ngoài trừ việc nhổ cỏ có thể làm suốt ngày, các việc như tưới nước, xới đất, bón phân nên bố trí vào sáng sớm hoặc chiều tối, như vậy sẽ cần thêm nhiều người, ít nhất cũng phải mười hai, mười ba người.
Tính cả số người bỏ việc giữa chừng thì ít nhất phải tuyển hai mươi người.
Ngoài ra, các dụng cụ làm vườn cần thiết để cải tạo đất như đất hữu cơ, phân bón hỗn hợp, thuốc diệt cỏ… cũng phải chuẩn bị sẵn từ trước.
Nhiều việc phức tạp như vậy dồn dập tới, từng việc nối tiếp nhau, đối với một sinh viên đại học chưa có tí kinh nghiệm nào mà nói, quả thực chẳng khác nào leo lên trời.
Ngay cả một người đi làm đã có nhiều năm kinh nghiệm, rơi vào tình cảnh này cũng sẽ phải ôm đầu than trời.
Thế nhưng lúc này, Diệp Hàm lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Trên người cô, rất hiếm khi thấy vẻ ngây thơ hay khờ khạo thường thấy ở những sinh viên mới ra trường. Những người như thế là vì họ luôn được bảo vệ rất tốt, còn Diệp Hàm thì đã mất đặc quyền đó từ lâu rồi.
Cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Hàm lên các trang tuyển dụng phổ biến, đăng tin như sau:
Tuyển gấp nhân viên làm vườn bán thời gian.
Công việc gồm xới đất, nhổ cỏ, bón phân, v.v…
Yêu cầu:
Nam nữ tuổi từ 18–60, sức khỏe tốt, siêng năng chịu khó, ưu tiên người có kinh nghiệm làm vườn.
Thời gian làm việc: Từ 17 giờ đến 21 giờ.
Lương: 25 tệ/giờ, bao một bữa ăn, tính lương ngày: 100 tệ/ngày.
Địa điểm: Vườn thực vật Nam Sơn, đường XX, khu XX.
Sau đó, cô lại chia sẻ thông tin lên vòng bạn bè và các nhóm làm thêm.
Để tránh bị đuổi khỏi nhóm, Diệp Hàm còn gửi thêm phong bao lì xì nho nhỏ, dù không lớn nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý.
Tại thành phố W, mức lương làm thêm phổ biến thường chỉ từ 18–20 tệ/giờ, nên giá 25 tệ/giờ mà Diệp Hàm đưa ra thật sự rất hấp dẫn.
Quả nhiên, mới đăng lên chưa bao lâu, cô đã nhận được hàng loạt lời mời kết bạn.
Nhưng khi gửi vị trí cụ thể đi, số người phản hồi tích cực lại tụt hẳn xuống.
“Xin lỗi nha, nãy không để ý địa điểm, thôi không làm đâu.”
“Xa quá, nhà tôi đi tới đấy không tiện.”
Thực ra, vị trí của Vườn thực vật Nam Sơn đúng là hơi hẻo lánh. Sau khi xuống xe buýt còn phải đi bộ hơn 1,2km. Nếu đi taxi từ trung tâm thành phố, tiền hai chiều có khi lên đến cả trăm tệ.
Vì vậy, không ít người từ chối ngay khi thấy địa điểm.
Cũng có người chỉ hỏi vu vơ cho có, nói được vài câu rồi im re.
Trả lời hơn trăm tin nhắn liên tiếp, sự kiên nhẫn của Diệp Hàm dần cạn kiệt. Cô bắt đầu mặc kệ những lời mời kết bạn chưa rõ ý định, chỉ để lại lời nhắn: “Tra trước địa chỉ, thấy phù hợp thì hãy nói chuyện tiếp.”
Chẳng bao lâu, chiếc điện thoại đang reo inh ỏi cũng dần yên ắng trở lại.
Tựa như một bữa tiệc đông vui bỗng dưng tan rã, chỉ còn lại bầu không khí lặng lẽ và vắng lặng.
Diệp Hàm ngửa người ngã xuống giường, mái tóc dài suôn mượt xõa ra, phủ kín cả gối. Cô lơ đãng trả lời vài tin nhắn, đầu óc vẫn không ngừng nghĩ cách giải quyết.
“Thử cách này trước vài hôm, nếu không tuyển được người thì tăng tiền công lên.”
“Hoặc là thuê xe đưa đón từ trung tâm thành phố, hai chiếc xe van chắc là đủ chở?”
Đúng lúc đó, bụng cô bỗng réo lên một tiếng rõ to.
Mở điện thoại xem giờ, đã chín giờ đêm, vậy mà cô vẫn chưa ăn tối. Thời gian trôi thật nhanh.
Diệp Hàm ngồi dậy, nhanh chóng nấu nước, pha mì ăn liền, mất đúng mười phút để giải quyết bữa tối.
Trước khi ngủ, cô lại đăng nhập vào trang tuyển dụng một lần nữa, thấy phía sau hiện lên: đã nhận được hơn ba mươi bản hồ sơ.
Nhìn thì nhiều, nhưng thật ra có bao nhiêu người sẽ đến thật?
Đa phần chắc chỉ là rải CV bừa, còn chưa đọc kỹ nội dung công việc.
Đôi mắt đã nhòe đi vì nhìn màn hình lâu, Diệp Hàm chớp chớp mấy cái, rồi đặt điện thoại sang bên, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ.
***
Khi đồng hồ báo thức vang lên, mới là 5 giờ rưỡi sáng.
Diệp Hàm mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, bị nước lạnh tạt vào mặt, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, tỉnh táo hoàn toàn.
Ăn qua loa vài miếng, cô vội vàng bắt chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày.
Chiếc ba lô sau lưng cô căng phồng, bên trong là bình xịt, kéo cắt cành, xẻng… những dụng cụ cô lấy từ ký túc xá.
Diệp Hàm dự định tận dụng lúc sáng sớm nắng chưa gắt, sẽ dời mấy khóm cây cảnh còn sống sót trong khu hoa vào chậu để chăm sóc.
Đến nơi, việc đầu tiên là vào kho lấy hai chậu hoa lớn, sau đó đi thẳng đến góc vườn mẫu đơn, nơi có mấy cây tiên hạc bạch đang nấp.
Từ lần nhổ sạch cỏ dại quanh khu này, điều kiện sống của chúng đã được cải thiện rõ rệt. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, chúng cần được chăm sóc kỹ lưỡng hơn.
Không chần chừ, Diệp Hàm đeo găng tay vào, dùng xẻng cẩn thận xới lớp đất đã đóng váng, cố gắng không làm tổn thương rễ mẫu đơn, cuối cùng cũng nhẹ nhàng moi được cả cụm cây lên.
Cô đập nhỏ lớp đất cũ, cho vào đáy chậu làm lớp nền, rồi trộn thêm đất rừng phân hủy từ lá thông và lá mục và đất nông nghiệp, tạo thành hỗn hợp giàu dinh dưỡng và hữu cơ, sau đó mới tỉa rễ rồi trồng cây vào.
Từng lớp đất được nén nhẹ, tạo thành nền đất hơi chua, tơi xốp, vô cùng thích hợp cho mẫu đơn phát triển.
Sau khi trồng xong, vì không thể tưới nhiều nước nên cô dùng bình xịt làm ẩm bề mặt đất, giữ độ ẩm nhẹ. Những lá héo ở phía trên được cắt bỏ, để dưỡng chất tập trung nuôi phần gốc.
Lúc này, tiên hạc bạch không còn một chút khí thế rực rỡ nào như khi đang nở rộ, đầu cụp xuống, lá rơi rụng, trông như thể chán đời đến cực điểm.
Diệp Hàm tháo găng tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mấy chiếc lá còn sót lại, giọng dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, giờ nhìn cũng đẹp lắm rồi. Phải cố sống cho thật tốt, mới có thể nở ra những bông hoa đẹp được.”
Cô còn thì thầm thêm vài câu khích lệ nữa, rồi mỉm cười mang chậu cây ra chỗ râm mát đặt xuống.
Nói chuyện với cây, với người khác có thể là chuyện quái dị, nhưng với Diệp Hàm thì đó là điều vô cùng bình thường.
Khi còn nhỏ, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, cô bé Diệp Hàm lại nằm bò bên cửa sổ thì thầm tâm sự với cây xương rồng trước mặt, cái cây chi chít gai kia đã trở thành người bạn thân thiết nhất của cô trong thời thơ ấu, lâu ngày thành thói quen.
Sau này khi học thêm kiến thức chuyên ngành, cô càng nhận ra kiểu “giao tiếp” này thực sự cần thiết. Nhiều nghiên cứu đã chứng minh rằng, thực vật cũng có khả năng cảm nhận và phản ứng khá nhạy bén.
Ví dụ như việc bật nhạc nhẹ sẽ khiến cây sinh trưởng nhanh hơn, còn bật tiếng ồn có thể làm cây héo và chết.
Nhìn khóm tiên hạc bạch trước mặt, Diệp Hàm bất giác có một loại trực giác kỳ lạ: nó cần được khen ngợi. Đó là cảm giác không có lý do, giống như một dạng “giác quan thứ sáu”.
Đáng nói là, mỗi lần cô trồng cây thí nghiệm, kết quả đều tốt hơn hẳn các bạn học khác, khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Điều đó từ một khía cạnh nào đó cũng chứng minh trực giác của cô không sai.
Có lẽ là do ám thị tâm lý, Diệp Hàm cảm thấy tiên hạc bạch trước mặt như cũng đang từ từ ngẩng đầu lên, không còn vẻ rũ rượi như trước nữa.
Cô mong rằng chúng sẽ sớm khỏe lại.
(Hết chương 3)