Tần Kỳ một đường thong dong tiến vào Ngự Thư Phòng. Thái giám canh cửa vừa thấy hắn, chưa kịp mở miệng đã lập tức quỳ rạp xuống, không dám ngăn trở nửa phần, lập tức để hắn trực tiếp đi vào.
Trong thư phòng, trên giường nệm phía sau bình phong, lão Hoàng thượng áo mũ xộc xệch, đang ôm một cung nữ mà đùa giỡn. Bàn tay lão vuốt ve khắp chốn, khiến tiểu cung nữ kia không ngừng phát ra tiếng nũng nịu e thẹn.
Tần Kỳ thẳng lưng bước vào, bước chân vừa chạm tới giường liền dừng lại. Ánh mắt hắn mang theo vài phần trào phúng, lãnh đạm nhìn lão Hoàng thượng.
Tiểu cung nữ hoảng hốt thét lên một tiếng, thân thể run rẩy lăn xuống đất, quỳ rạp: “Điện hạ… nô tỳ…”
Lời còn chưa dứt, Tần Kỳ đã thuận tay rút thanh bội đao từ hông thị vệ bên cạnh, một đao chém xuống, máu tươi văng lên áo bào lão Hoàng. Sắc mặt lão tái nhợt, lắp bắp: “Ngươi… ngươi…!”
Tần Kỳ vứt đao trả lại cho thị vệ, khóe môi cong lên cười nhạt: “La hét thật chói tai. Phụ hoàng chẳng lẽ không cảm thấy nàng ồn ào đến phiền sao?”
Lão Hoàng thượng môi run rẩy, không thốt nổi lời nào. Tần Kỳ lại bước lên một bước, khiến thân già lão như rụng rời, lùi về phía sau té từ giường xuống, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu.
“Nghịch tử! Ngươi muốn làm gì?!”
“Làm gì ư?” – Tần Kỳ vẫn giữ ngữ khí bình thản, chậm rãi đáp – “Phụ hoàng an ổn làm bù nhìn cũng tốt. Sao cứ phải rước lấy phiền toái vào mình?”
Lời ấy rơi vào tai lão Hoàng thượng chẳng khác nào tiếng gõ mõ gọi hồn. Tần Kỳ càng bước gần, lão càng rụt lui, cuối cùng như muốn bò xuống gầm giường trốn chạy.
Tần Kỳ khịt mũi khinh thường, phất tay sai người kéo lão ra ngoài, đưa tới thiên điện — nơi hắn đã cẩn thận chuẩn bị “lễ vật”.
Sau đó hắn đi đến bên án thư, ra hiệu thái giám trải giấy thánh chỉ, tự mình nghiền mực đề bút, viết xong còn tự tay đóng ngọc tỷ, giao cho thái giám tuyên đọc. Không chậm trễ, một đường phi ngựa hướng thẳng phủ Thừa tướng.
Tin vừa đến, Giang Bình dẫn theo phu nhân cùng Giang Như chạy vội tới chính sảnh nghênh chỉ. Mà bên này, Giang Miên vẫn còn ngủ say như chết, chưa hay biết chuyện gì.
Thái giám tuyên chỉ đứng giữa sảnh, thanh âm the thé vang vọng: “Người đâu, đã đến đủ chưa? Lập tức tuyên chỉ!”
Giang Bình quỳ xuống, lòng lo lắng bất an. Mọi người đều rõ, Thái tử Tần Kỳ kia chính là một tên điên khùng nổi tiếng triều đình.
Giang Bình ghé tai phu nhân: “Đã đủ chưa?”
Giang phu nhân đưa mắt nhìn quanh, sắc mặt khẽ biến: “Giang Miên không có mặt!”
“Vậy còn không mau cho người đi gọi?!”
Giang phu nhân vội vàng cho hạ nhân chạy tới tiểu viện gọi Giang Miên. Nhưng chưa kịp bước đi đã bị một tiếng nói trầm thấp cản lại — chính là Thái tử Tần Kỳ.
“Không cần gọi. Thánh chỉ cứ tuyên, bản cung đích thân đi gặp Thái tử phi.”
Thái giám không dám cãi, bèn nâng chỉ vàng lên cao, lớn tiếng tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng:
Nghe nói Thừa tướng Giang Bình chi nữ, Giang thị Miên Miên, đoan trang hiền hậu, dung mạo xuất chúng, phẩm hạnh đoan nghiêm, thật là mẫu nghi chi tài. Nay ban chỉ, phong Giang thị Miên Miên làm đương triều Thái tử phi, chọn ngày lành thành hôn. Khâm thử!”
Bên dưới, cả Giang phủ ngây dại. Giang phu nhân mở to mắt không dám tin, Giang Như thì hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào thịt đến bật máu. Một chữ “Miên” như đinh thép đóng vào lòng nàng.
Lại là Giang Miên! Vì cớ gì luôn là nàng ta?!
Mà Tần Kỳ, sau khi thánh chỉ tuyên xong, thẳng một đường đi tới tiểu viện. Đào hoa trong viện rực rỡ như thêu, hương thơm ngào ngạt, khiến lòng hắn mềm mại không nói nên lời.
Hạ Trúc đứng canh ở cửa, thấy Tần Kỳ bước tới liền hành lễ rồi định chạy vào báo tin cho cô nương nhà mình, nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.
“Điện hạ, khuê phòng nữ tử không thể tùy tiện xông vào… điều đó… là bất hợp lễ nghi!”
Tần Kỳ cười khẽ, ánh mắt trầm lạnh: “Bản cung tới tìm Thái tử phi của mình, ngươi dám nói là bất hợp lễ nghi?”
Hạ Trúc cứng họng.
Tần Kỳ chẳng buồn để ý, trực tiếp bước vào phòng. Trước mặt hắn, tầng tầng màn lụa lay động, Giang Miên vẫn đang say giấc trong chăn, tóc rối nhẹ che ngang gò má, dáng vẻ ngủ say khiến lòng người mềm nhũn.
Hắn vén màn, nhẹ nhàng lên giường, kéo chăn ra, ôm nàng trọn vào lòng.
Giang Miên lẩm bẩm vài tiếng, cảm giác ôm chăn đột ngột mất đi khiến nàng trở mình. Nhưng rất nhanh lại có một thân thể ấm áp thay thế, bản năng khiến nàng cọ cọ vào ngực Tần Kỳ, tìm một góc ấm áp ngủ tiếp.
Tần Kỳ si mê nhìn nàng, không nỡ rời mắt.
Tới khi chiều tà, Giang Miên chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy có gì đó đang quệt nhẹ qua mặt mình. Nàng nhăn mày, đưa tay đẩy, ai ngờ một cái bốp giòn giã vang lên — bàn tay trực tiếp vỗ thẳng lên mặt Tần Kỳ.
Cả hai đều sững sờ.
Giang Miên tròn mắt hét lên, định lùi lại nhưng thân thể đã bị khóa chặt trong lòng hắn.
“Miên Miên, nhìn thấy bản cung, sao kinh ngạc đến thế?” – Tần Kỳ nhướng mày, đưa tay cạo cạo mũi nàng.
Giang Miên cố quay đầu đi, tránh né. Nhưng hắn nhanh tay bóp cằm nàng, cúi đầu khẽ thì thầm: “Trên người nàng có thứ gì mà khiến ta ngày đêm nhung nhớ như vậy? Một hai phải cưới nàng về mới thỏa tâm.”
“Miên Miên, nàng cũng nhớ ta, phải không? Ta nhớ nàng, nàng cũng nên nhớ ta… đúng không?”
Giang Miên trong lòng gào thét: Nhớ cái búa! Ta chỉ muốn lấy cái búa đập ngươi một phát cho tỉnh!
“Thái tử điện hạ, người rốt cuộc muốn làm gì? Thần nữ chẳng nhớ đã đắc tội gì với người!”
Tần Kỳ cúi đầu, giọng trầm thấp: “Hư… Gọi tên ta, Miên Miên.”
Giang Miên giương mắt nhìn trần nhà, mặt không cảm xúc, trong lòng lặng lẽ đếm ngược kiếp nạn.