Dưới bầu trời đêm mịt mùng, một vầng huyết nguyệt lặng lẽ treo cao, tỏa ánh đỏ u trầm soi xuống lâu đài cổ xưa ẩn sâu trong bóng tối. Giữa tĩnh lặng nặng nề, từng đợt tiếng nức nở âm u mơ hồ vọng ra, như từ địa ngục truyền đến, ai oán đến rợn người.
Trên chiếc quan tài phủ kín phù văn mạ vàng phức tạp, một nam nhân dung mạo tuấn mỹ đến gần như tà dị, ánh mắt đỏ rực, siết chặt thân ảnh gầy yếu của thiếu nữ trong lòng.
“Miên Miên…”
Thanh âm hắn khàn khàn mang theo cuồng loạn, tựa như một con thú bị thương đang cố níu giữ sinh linh cuối cùng trong thế giới đổ vỡ của mình.
“Rất nhanh thôi… Chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, đời đời kiếp kiếp không rời.”
Giang Miên bị giam cầm dưới thân hắn, phù chú đỏ như máu bò dọc theo thân thể, đau đớn không gì sánh được, khiến nàng thở không ra hơi, ngay cả một câu phản bác hoàn chỉnh cũng không thể thốt nên lời.
Phù văn tà dị chậm rãi lan tràn, từng tia linh lực bị cưỡng ép định trụ, nếu để chúng hoàn toàn bao phủ, nàng sẽ bị giam lỏng linh hồn, từ đó không còn đường thoát – không già đi, không siêu sinh, mãi mãi bị ràng buộc cùng Huyết tộc chi vương điên cuồng trước mắt, đắm chìm trong vĩnh sinh lặng câm không ánh sáng.
Khóe mắt Giang Miên tràn ra giọt lệ tuyệt vọng. Trong lòng nàng điên cuồng gọi tên hệ thống – 001.
Bất ngờ thay, nơi sâu thẳm trong óc, một luồng điện lưu mỏng manh vang lên — thanh âm máy móc quen thuộc tựa như ánh sáng rọi vào bóng tối:
【 Phát hiện ký chủ rơi vào trạng thái hỏng mất nghiêm trọng. Kích hoạt trình tự truyền tống khẩn cấp. Có tiến hành truyền tống không? 】
“… Có…”
Giang Miên dưới tầng lệ mơ hồ, nắm lấy cơ hội sống sót duy nhất, gắng sức thì thào.
Ngay khoảnh khắc nàng gật đầu, truyền tống trình tự bắt đầu khởi động. Hồn thể Giang Miên tách khỏi thân xác, hóa thành từng luồng ánh sáng nhạt, dần mờ dần, rồi hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.
Nam nhân dường như cảm ứng được gì đó, ánh mắt cuồng loạn chợt thâm trầm hơn. Một đạo quang ảnh từ thân thể hắn vọt ra, phóng theo tàn hơi của Giang Miên, truy đuổi không ngừng.
...
Trong không gian trắng xóa thuần tịnh, Giang Miên giật mình tỉnh lại, nơi đáy mắt vẫn còn sót lại khiếp đảm chưa tan.
“001, ngươi đâu rồi?” Nàng khẽ run giọng hỏi, ánh mắt bất định quét nhìn quanh trạm không gian vắng lặng.
Một làn dao động nhẹ dâng lên, thanh âm quen thuộc cuối cùng cũng vang lại: “Miên Miên… Ta ở đây.”
001 vừa rồi bị kẻ mệnh định trong thế giới nhỏ bắt gặp, bị cưỡng ép đẩy ra ngoài cùng nàng. May thay, trước phút cuối vẫn kéo được nàng một phen, bằng không… giờ phút này nàng e rằng đã hoàn toàn chìm đắm trong ác mộng.
Song, 001 cũng bị thương tổn nặng nề, bước vào trạng thái ngủ đông để hồi phục. Trước khi hệ thống hoàn toàn khôi phục, nó sẽ không thể tương tác thường xuyên.
Giang Miên hít sâu, trấn định lại tinh thần, mở ra giao diện nhân vật của mình.
Ký chủ: Giang Miên
Mị lực: 100
Võ lực: 90
Sinh mệnh: 50
Tích điểm: 300
Trừ điểm tích lũy tăng thêm 100, các số liệu khác vẫn duy trì như trước. Nhưng phía dưới cùng của giao diện, lại hiện lên một chấm đỏ nhấp nháy.
Giang Miên nhấn vào, là một bưu kiện đến từ chủ hệ thống.
“Kính gửi ký chủ Giang Miên, sau khi xem xét yêu cầu chuyển bộ môn chức vụ của ngài, chúng tôi quyết định bác bỏ đề xuất. Bộ môn không thể thay đổi, tuy nhiên nhiệm vụ cho phép chọn lựa một trong ba.
Ngài được quyền gửi tâm nguyện và theo dõi chỉ số hắc hóa – hạnh phúc của mệnh định chi nhân. Nếu có thắc mắc, xin liên hệ hệ thống hiện tại, trình lên chủ hệ thống để giải đáp.”
Đọc xong thư, dù trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể đổi bộ môn, nhưng chí ít vẫn có quyền lựa chọn nhiệm vụ – điều đó đã là một tia sáng trong bóng tối.
Nghĩ vậy, Giang Miên liền uống một lọ dịch dưỡng, khôi phục sinh mệnh lên mức 80, sau đó nằm trở lại giường truyền tống, tiến vào thế giới kế tiếp.
...
Choáng váng ngắn ngủi qua đi, khi Giang Miên mở mắt ra, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là một con phố cổ kính, nhộn nhịp mà trật tự.
Nàng đang đứng trước một cỗ xe ngựa, bên cạnh là một nha hoàn cúi người nâng đỡ. Một chân nàng đã bước lên bậc xe.
Cốt truyện và ký ức chưa kịp truyền về, nhưng Giang Miên vẫn bình thản nâng vạt váy, thản nhiên bước vào xe.
Nội thất xe ngựa được phủ lụa gấm vàng óng ánh, hương huân phảng phất bốc khói, mùi đào hoa thoang thoảng lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp.
Nha hoàn không lên cùng, trên xe chỉ có một mình nàng.
Giang Miên tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, tựa đầu vào vách xe, bắt đầu tiếp nhận dữ liệu thế giới.
Thế giới này là quyền mưu tranh đấu, mệnh định chi nhân là Thái tử đương triều – Tần Kỳ, một kẻ điên đích thực.
Nguyên chủ cũng tên Giang Miên, là đích nữ của đương triều Thừa tướng. Đáng tiếc, nàng lại đứng về phe Thành Vương – đối địch với Tần Kỳ.
Mẹ mất sớm, cha tái hôn. Trong phủ Thừa tướng rộng lớn, ngoài danh xưng "đích nữ", nàng không có gì cả.
Tại một dạ yến trong cung, Giang Miên bị thứ nữ Giang Như hãm hại, vu cho tội thông dâm với thị vệ. Kết quả, nàng bị ban lụa trắng, treo cổ nơi cao đường, chết trong oan khuất.
Tâm nguyện duy nhất của nguyên chủ: tránh xa phủ Thừa tướng, rời khỏi phân tranh, sống cuộc đời thanh đạm vô ưu.
Giang Miên vừa tiếp thu cốt truyện, vừa âm thầm gật đầu: tâm nguyện này hợp ý nàng. Về phần Tần Kỳ? Hắc hóa giá trị hay hạnh phúc giá trị gì đó, nàng chẳng mảy may để tâm.
...
Trời dần ngả chiều, xe ngựa lắc lư đưa đến cổng cung.
Giang Miên theo Thừa tướng, phu nhân và Giang Như cùng vào cung, trên đường đi, ba người bọn họ tình thâm ý đậm, riêng nàng bị hoàn toàn bỏ rơi ở phía sau, như người ngoài cuộc.
Vừa đi, nàng vừa suy nghĩ: Trước mắt, việc cần làm là bảo toàn mạng sống qua đêm nay, tránh khỏi cái bẫy Giang Như giăng sẵn.
Đi tới một ngã rẽ, Giang Miên định bước nhanh hơn để đuổi theo những người phía trước thì từ hướng giao lộ bên kia, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Bịch! — Nàng đâm sầm vào người đối diện.
Tần Kỳ vừa từ thiên lao trở về, trên người vẫn còn mùi máu tanh nhàn nhạt. Hắn vốn không ngờ sẽ có ai to gan đụng vào mình.
Chưa kịp nổi giận, một mùi hương đào nhàn nhạt lan ra từ người trước ngực khiến Tần Kỳ thoáng ngây người. Bản năng khiến hắn đưa tay ôm chặt người đó, còn vô thức nhéo một cái nơi eo nàng.
Lớp vải lụa mỏng manh không giấu được xúc cảm dưới da thịt tinh tế… khác hẳn những tấm da hắn từng lột xuống.
Giang Miên ngây ra. Nàng đang nghĩ cách tránh rắc rối, ai dè lại đâm phải một kẻ như vậy. Đã thế, còn bị hắn nhéo eo?!
Nàng hít một hơi, giật tay đẩy mạnh hắn ra.
Ánh mắt vừa chạm phải Tần Kỳ – đào hoa mắt, nụ cười mỉm mà nguy hiểm đến rợn người – một luồng lạnh lẽo lập tức lan dọc sống lưng nàng.
Ngay lúc ấy, thanh âm hệ thống không chút cảm xúc vang lên:
【 Tích — Mệnh định chi nhân xuất hiện. Thân phận xác nhận: Thái tử Tần Kỳ. 】
【 Hắc hóa giá trị: 90. Hạnh phúc giá trị: 1. Thỉnh ký chủ mau chóng hành động! 】