Ánh mắt Giang Miên thoáng ngây dại, biểu tình kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt thanh tú. Một thân tuyết y thướt tha bước vào điện, Thái tử Tần Kỳ khó có khi nảy lòng trêu ghẹo, khóe môi vương ý cười.

“Sao nào? Nhìn thấy Bổn điện hạ, ngươi có vẻ kinh ngạc lắm?”

Tần Kỳ thong dong cất lời, bước chân không chậm lại, từng bước đến gần, dừng trước giường nệm nơi Giang Miên đang nằm.

Nghe vậy, lòng nàng khẽ run lên, môi mấp máy, toàn thân căng như dây đàn.

Nàng thực tình chẳng muốn cùng cái gọi là “thiên mệnh chi nhân” sinh ra bất kỳ dây dưa gì. Nếu được, nàng chỉ mong có người kéo hắn đi thật xa, càng xa càng tốt.

“Điện hạ hiểu lầm rồi, dân nữ không dám.”

Giang Miên cố làm giọng nói mình vững vàng, không lộ vẻ sợ hãi.

Tần Kỳ nhanh nhạy nhận ra — tự cổ chí kim, ai ai cũng e sợ hắn. Nhưng cảm xúc ấy khi xuất hiện trên người Giang Miên, lại khiến hắn chẳng vui vẻ gì.

Ban nãy, Giang Miên vốn định hành lễ với Thái tử, nhưng khéo thay, Tần Kỳ lại đứng chắn ngay trước mặt nàng. Nếu nàng cúi người thi lễ, chẳng khác nào phải dán sát qua người hắn.

Tần Kỳ không hề có ý lui ra nhường đường, Giang Miên vì vậy chỉ biết chôn chân tại chỗ, ngoài miệng vẫn là vài lời kính cẩn.

"Thiên mệnh chi nhân" — cái danh xưng hoang đường kia, chẳng những không mang cho nàng an ổn, mà ngược lại, chỉ khiến nàng thêm sợ hãi. Nàng thật chẳng hiểu nổi, bản thân lấy đâu ra tự tin mà tin tưởng y sẽ không làm hại nàng.

“Ồ? Giang cô nương không dám? Hay là miệng lưỡi dẻo quẹo một câu gọi là ứng phó?”

Tần Kỳ vừa nói vừa cười khẽ, ánh mắt lãnh đạm xưa nay nay lại mang thêm chút tà ý giễu cợt.

Miệng lời bỡn cợt, nhưng Giang Miên nào dám đón ý hùa theo. Nàng cụp đầu thật thấp, định từ trên giường lui xuống mà chẳng chạm vào Tần Kỳ, khẽ thưa, “Dân nữ thật không dám.”

Không ngờ, Tần Kỳ bỗng vươn tay bóp cằm nàng, ép nàng ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn.

“Không dám ư? Bổn điện hạ thấy ngươi ngược lại rất dám.”

“Trước bao nhiêu người mà dám câu dẫn Bổn điện hạ, hử?”

Giang Miên trong đầu tràn ngập dấu hỏi. Nàng chẳng hiểu vị “thiên mệnh chi nhân” này dựa vào đâu mà kết luận như vậy. Nàng đang định phân bua thì cằm đã bị Tần Kỳ bóp chặt đến không mở miệng được.

Ánh mắt hắn sâu hun hút, đen như vực thẳm, như muốn nuốt lấy nàng vào hắc động vô tận kia.

Ngón tay hắn nhẹ lướt qua cằm nàng, tựa như đang cân nhắc điều gì.

Khi đối diện Giang Miên, hắn luôn nảy sinh một loại cảm giác khó kiềm chế, bị một thứ cảm xúc vô hình nào đó kéo sát lại gần. Hắn biết, để nàng sống tiếp, sau này ắt thành uy hiếp của hắn. Nhưng nếu giờ đây bóp nát cổ nàng, thì cái mầm họa này cũng biến mất.

Song — nếu nàng chết rồi, trên thế gian này sẽ không còn ánh mắt sinh động, thân ảnh nhỏ nhắn nhưng không chịu khuất phục kia nữa.

Tần Kỳ tâm loạn như ma, sát khí trên người lặng lẽ tỏa ra khiến Giang Miên trong lòng càng thêm căng thẳng.

Hai người cứ giằng co trong im lặng như thế, đến khi tiếng bước chân vang lên từ xa, là ám vệ mang khay đặt y phục tiến vào điện.

Tần Kỳ buông tay, đón lấy y phục từ tay ám vệ, đưa cho Giang Miên.

“Chẳng phải ngươi nói muốn thay y phục sao?”

Hắn nhướng mày, ngụ ý bảo nàng nhận lấy.

Sau khi ám vệ rời đi, trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại hai người. Giang Miên nhận lấy bộ váy trắng, đứng lặng hồi lâu, không hề động đậy.

“Sao? Còn muốn Bổn điện hạ hỗ trợ thay y phục nữa ư?”

Giang Miên nắm chặt vạt áo trong tay, cố giữ giọng bình thản, “Điện hạ... có thể hay không trước ra ngoài một lát?”

Tần Kỳ khựng lại, sau đó xoay người đi ra cửa điện, cao giọng nói, “Bổn điện hạ ở ngoài chờ ngươi.”

Giang Miên mím môi, thực lòng muốn đáp rằng — không cần chờ.

Nàng mang y phục đi sau bình phong, cởi áo, tháo đai lưng. Khi mở bộ váy mới ra, nàng chỉ cảm thấy có điều gì đó kỳ quặc, nhưng sau khi kiểm tra thấy không có gì bất thường thì cũng không nghĩ nhiều, liền thay lên người.

Một thân váy trắng, dáng người mảnh mai như liễu rủ trong gió, Giang Miên bước ra khỏi bình phong, dáng điềm đạm, tựa như tiên tử hạ phàm.

Ngoài điện, nghe tiếng động, Tần Kỳ đẩy cửa bước vào, ánh mắt dừng lại trên người nàng, không che giấu nửa phần kinh diễm.

Giang Miên cúi người hành lễ, nhỏ giọng tạ, “Tạ ân điện hạ.”

Tần Kỳ xua tay đỡ nàng dậy, tay lại không buông ra, cứ thế nắm lấy tay nàng.

“Có thể xứng đôi với ngươi, xem ra y phục này cũng có chút tác dụng.”

“Đi thôi, yến hội sắp bắt đầu rồi, Bổn điện hạ đưa ngươi đến.”

Tay hắn siết lại chặt hơn, Giang Miên dẫu muốn rút ra cũng không cách nào thoát. Chưa kịp mở lời cự tuyệt, hắn đã kéo nàng đi một mạch về phía yến hội.

Thái độ như xưa, vẫn cường thế bá đạo, không chừa lấy nửa phần cho nàng phản kháng.

Hai người sóng vai bước trên lối đi trong cung, tay trong tay, Tần Kỳ chợt sinh ra ý nghĩ kỳ lạ: nếu có thể cứ nắm tay nàng mà đi mãi như vậy, đi đến tận cùng thế gian... thì tốt biết mấy.

Nhưng đường dài dẫu dài, rốt cuộc cũng có điểm dừng.

Nhìn thấy yến hội phía trước, Giang Miên chỉ cảm thấy rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay dày vò.

Nàng vội vàng rút tay khỏi tay hắn, cất bước nhanh về phía yến tiệc.

Tần Kỳ nhìn tay mình trống trơn, sững người trong chốc lát, rồi lập tức tăng bước, đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai bước vào trong yến hội.

Một đôi trai tài gái sắc bước vào liền khiến cả yến hội chú mục. Đặc biệt là y phục trên người hai người — từ màu sắc đến hoa văn, đều như một cặp trời sinh — lại càng khiến người ta không khỏi suy đoán.

Trở về chỗ ngồi, Giang Miên nghe người bên cạnh khe khẽ bàn tán nàng cùng Thái tử thật xứng đôi, rốt cuộc cũng hiểu được bộ váy này kỳ lạ ở chỗ nào.

Từ sắc trắng đến kiểu dáng, chẳng phải giống hệt với y phục của Tần Kỳ hay sao?

Giang Miên thầm kêu khổ, sắc mặt tối sầm, liếc nhìn vị Thái tử đang ngồi ung dung trên cao. Tự cho là kín đáo mà trừng hắn một cái.

Bên cạnh, Giang Như thấy Giang Miên không những bình an trở về, lại còn cùng Thái tử sóng vai bước vào yến tiệc, lòng ghen tuông bốc lên hừng hực, suýt nữa không nén nổi.

“Tỷ tỷ từ khi nào lại thân thiết với điện hạ như thế? Phụ thân biết chăng?”

Giang Như cười như không cười, ghé tai nàng hỏi nhỏ, lời mang đầy châm chọc.

Giang Miên thản nhiên liếc nàng, trong ánh mắt là một loại bình thản tựa ngoài thế giới.

“Muội muội thật quan tâm đến tỷ tỷ.”

Ánh mắt ấy nhẹ nhàng lướt qua, nhưng lại khiến lòng Giang Như như bị ép nặng thêm mấy tầng, trán toát mồ hôi lạnh.

“Tỷ tỷ nói vậy, chúng ta chẳng phải người một nhà sao?”

Giang Như ngoài mặt mỉm cười, xoay người quay lại với yến hội, không dám nhìn Giang Miên thêm nữa. Nàng có cảm giác tỷ tỷ mình... như đã biết gì đó.

Nàng nuốt không trôi cơn giận này, lại cũng không dám làm càn. Giang Miên có phủ Phiêu Kị tướng quân làm hậu thuẫn, còn phụ thân nàng vì thể diện, tuyệt không đứng về phía nàng.

Thấy Giang Như an phận trở lại, Giang Miên liền thu hồi uy áp do tinh thần lực tạo nên, đưa mắt nhìn bàn điểm tâm bày đầy.

Nàng đưa tay cầm một khối, chậm rãi nhấm nháp, cảm thấy mùi vị thật không tệ. Đúng là tiệc hoàng gia, cái gì cũng tinh tế hơn người.

Ăn một miếng liền không dừng được, nàng tắc đầy miệng, hai má phồng phồng, trông chẳng khác nào một con sóc nhỏ đang tích trữ thức ăn.

Tần Kỳ nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn ý cười, cũng học nàng, nhét mấy miếng điểm tâm vào miệng.

Mùi ngọt dính nơi đầu lưỡi khiến hắn cau mày, không hợp khẩu vị. Hắn nuốt vội, từ bỏ luôn ý định ăn tiếp, chỉ chăm chú dõi theo từng động tác của Giang Miên.

Ánh mắt hắn, tựa như si mê, lại giống hệt một tên biến thái…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play