Lần họp lớp này, Giản Tang vốn tưởng chỉ là một buổi tụ họp đơn thuần.
Thật không ngờ, khi nhóm người ham náo nhiệt kéo nhau sang phòng bên chơi bida, đánh bài, phần còn lại tụm lại ở khu ghế salon, ai nấy đều tự nhiên mà trò chuyện rôm rả.
Chủ đề xoay quanh quanh đi quẩn lại vẫn là chồng con, cơm áo gạo tiền.
F thị vốn là một thành phố nhỏ, nhịp sống chậm, người người đều đang sống kiểu “ngày nào hay ngày đó”, không có gì cao xa, cũng chẳng có gì quá xa vời. Cuộc sống như mặt nước lặng, yên bình nhưng cũng lắm lo toan.
Ngồi cách Giản Tang không xa, là một người phụ nữ tóc ngắn, thân hình đầy đặn, bộ dáng thay đổi đến mức cậu phải mất một lúc mới nhận ra.
Hồi còn học, cô ấy là người thích chưng diện, luôn mặc váy ôm sát, miệng thì suốt ngày nói muốn giảm cân. Bây giờ thì khác hẳn, áo khoác rộng thùng thình, cả người có phần phát tướng, gương mặt cũng tròn trịa thêm vài phần.
Thế nhưng, ánh mắt cô ấy vẫn như cũ, dịu dàng và ấm áp.
“À, chồng tớ chắc giờ còn đang tăng ca,” Thúy Thúy mỉm cười, giọng không hề có chút oán thán nào, “xưởng bên đó dạo này bận, Tết đến gần rồi, ca làm càng nhiều.”
Khổng Văn Tĩnh dịu giọng hỏi: “Hắn đối với cậu… vẫn tốt chứ?”
“Khá lắm.” Thúy Thúy gật đầu, nụ cười hiền hậu lan ra tận khóe mắt. “Tuy rằng cuộc sống không dư dả gì, mua nhà rồi, tiền học cho con cũng nhiều, nhưng chồng tớ chăm chỉ, lương không tệ. Tớ mở một quán nhỏ bán đồ ăn, hai vợ chồng gom góp cũng đủ sống.”
Khổng Văn Tĩnh nhìn gương mặt đã sạm nắng của cô ấy, lòng không khỏi dâng lên một chút thương cảm: “Cậu cũng vất vả nhiều rồi.”
Thúy Thúy chỉ khẽ cười: “Ảnh cũng biết tớ vất vả, nên lúc nào tan làm sớm là giúp tớ trông con, bài tập của con cũng tự lo. Hôm trước thấy tớ dầm mưa đứng bán hàng, sợ tớ lạnh, còn mua cho tớ một chiếc xe nhỏ để tiện đi lại.”
Khổng Văn Tĩnh nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ: “Cậu thật hạnh phúc.”
Thúy Thúy mỉm cười dịu dàng. Khi liếc mắt sang bên, ánh mắt vô thức chạm phải ánh nhìn của Giản Tang.
Người đàn ông ấy đang yên lặng dựa ghế, không lên tiếng, nhưng từ đầu đến cuối đều dõi theo cuộc trò chuyện của họ. Trên gương mặt thanh lãnh của cậu, khoảnh khắc đó, thoáng hiện lên chút xuất thần.
“À… khóa đại biểu?” Thúy Thúy có phần xấu hổ, khẽ gọi một tiếng, rồi mỉm cười ngại ngùng, “Ngại quá, làm cậu chê cười rồi. Xe cũng không phải loại gì đắt tiền, mấy chục triệu thôi, chủ yếu là để đưa đón con đi học.”
Giản Tang giờ phút này mới hoàn hồn lại.
Thấy Thúy Thúy vì câu nói ban nãy của mình mà thoáng lộ vẻ tự giễu, cậu liền nhẹ giọng nói, ánh mắt chân thành: “Không sao cả, tôi thật sự cảm thấy… như vậy rất tốt.”
Thúy Thúy bật cười, mắt ánh lên một tia trêu chọc: “Khóa đại biểu, cậu đừng dỗ tôi như vậy nha. Người nhà cậu tay mua một cái vòng tay mấy trăm triệu cũng không chớp mắt, còn chúng tôi thì chỉ dám đứng bên ngoài trung tâm thương mại chụp hình cho đỡ thèm… So với các cậu, đúng là thua xa rồi.”
Cô nói xong còn khẽ lắc đầu cảm thán, không phải chua chát, chỉ là thật lòng cảm nhận được khoảng cách giữa hai thế giới.
Giản Tang vẫn điềm đạm, đôi mắt đen thẳm phản chiếu ánh đèn vàng dịu trên trần nhà, chậm rãi đáp: “Nhưng… hai người cùng nhau vì cuộc sống mà cố gắng, cùng chia sẻ từng chút một trong sinh hoạt như thế mới là điều đáng quý.”
Đó cũng là kiểu cuộc sống mà cậu vẫn luôn mong ước.
Một cuộc sống không nhất định phải hào nhoáng, nhưng có một người cùng san sẻ, cùng nắm tay bước qua từng ngày bình thường mà không phải một người chạy trước, người còn lại lặng lẽ đứng sau.
Không khí bàn tiệc chợt lặng trong thoáng chốc.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Giản Tang. Ánh mắt của họ lặng lẽ thay đổi từ ban đầu có chút dè dặt vì sự cao quý lạnh nhạt mà cậu toát ra, giờ đây lại như được kéo gần thêm vài phần.
Cậu vẫn là Giản Tang năm đó người khóa đại biểu dịu dàng, trầm ổn, dù vẻ ngoài có trưởng thành, khí chất có thay đổi đến đâu, nhưng trong tim vẫn là người thiện lương và mềm mại như cũ.
Thúy Thúy giơ ly lên, vui vẻ nói: “Được rồi, khóa đại biểu, tôi kính cậu một ly!”
Khổng Văn Tĩnh cũng đứng dậy, mỉm cười: “Tới đi, cùng nhau uống một chén nào!”
Giản Tang vốn không định uống, nhưng nhìn cả bàn đều vui vẻ, cũng không nỡ làm mất hứng.
Huống chi tối nay, có quá nhiều chuyện khiến lòng cậu rối bời. Có lẽ, một chút rượu sẽ giúp bản thân thoải mái hơn.
Cho nên khi Thẩm Minh Yến quay trở lại, điều anh thấy chính là cảnh tượng ấy:
Giản Tang người luôn im lặng, luôn nhã nhặn đang ngồi giữa một nhóm bạn học, cười nói sảng khoái, ánh mắt cong cong như mang theo ánh trăng, nâng ly trong tay, khí thế ngất trời.
“Đúng không đúng không, thật hối hận kết hôn a, trước kia tự do bao nhiêu!”
“Kết hôn rồi chẳng còn thú vị gì hết!”
“Nhà tôi á? Có khi tôi nói bóng nói gió cả buổi, mà anh ấy vẫn chỉ lo lướt điện thoại, chẳng hiểu lãng mạn là gì!”
“Nam nhân á, có được rồi là chẳng biết quý trọng nữa!”
“Trước đây mới cưới còn nồng nhiệt, giờ thì về tới nhà là lăn ra ngủ, đến chạm vào tôi một cái cũng lười!”
Không khí bàn tiệc càng lúc càng sôi nổi. Cả đám phụ nữ uống vào chút rượu, lời nói cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thúy Thúy có lẽ đã hơi ngà say, đôi má đỏ bừng, bật cười khanh khách rồi bất ngờ kéo tay Giản Tang hỏi: “Đúng không? Khóa đại biểu, có phải nam nhân đều như vậy không?”
Giản Tang vẫn luôn là người ít nói, phần lớn thời gian chỉ yên lặng ngồi nghe, mỉm cười đúng chỗ. Nhưng bị hỏi thẳng như vậy, lại thêm vài ánh mắt chờ mong đang đổ dồn về phía mình, cậu theo bản năng khựng lại, sau đó… nghiêm túc thật sự mà suy nghĩ.
Người đàn ông vốn luôn mang theo khí chất thanh lãnh ấy, bởi vì vài chén rượu, sắc mặt dường như nhiễm lên chút ửng hồng. Ánh đèn nhàn nhạt soi lên sống mũi thẳng và làn da trắng mịn, khiến cả người Giản Tang như được phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt, nhu hòa đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt.
Ngay cả con ngươi đen láy kia, lúc này cũng mang theo một tầng sương mỏng, mềm mại và dịu dàng.
Cậu rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói vẫn thanh đạm nhưng thấp trầm quyến luyến: “Anh ấy… anh ấy thì vẫn luôn rất nhiệt tình.”
Vài người phụ nữ lập tức đồng thanh “ồ ” một tiếng, ánh mắt lập tức trở nên ái muội: “Trời ơi, nghe kìa”
“Thật là ghen tỵ đó nha!”
“Khóa đại biểu của chúng ta thì ra cũng có lúc dịu dàng thế này sao~”
Khóe miệng Giản Tang khẽ giật, nhưng cuối cùng chỉ cười khẽ một tiếng, không phản bác gì thêm.
Cách đó không xa, Thẩm Minh Yến vẫn lười biếng dựa vào lan can, ánh mắt nhàn nhã như không để tâm, nhưng tai lại dựng lên rõ ràng. Nghe đến đó, anh lập tức khẽ cong khóe môi, nhướng mày đầy đắc ý.
Trong lòng có chút lâng lâng — à, chuyện này anh thật sự rất có tự tin, tuyệt đối không để Giản Tang phải thất vọng, bất luận là phương diện nào.
Có điều, nụ cười kia cũng chẳng giữ được bao lâu.
Bởi vì những lời nói tiếp theo của nhóm người kia… chậm rãi chuyển sang một hướng khiến hắn có chút nhíu mày.
“Khóa đại biểu, vậy cậu chẳng phải hạnh phúc lắm sao?”
“Đúng rồi đó! Mà người nhà cậu lại còn đẹp trai nữa!”
“Thoạt nhìn còn trẻ, cao ráo phong độ như thế, chắc chắn ở phương diện kia cũng… không tồi đi?”
“……”
Giản Tang rất hiếm khi như vậy, chủ động mở miệng giữa đám đông đang trêu đùa. Nhưng hôm nay có lẽ là bởi rượu vào, lời nói của cậu lại chậm rãi thốt ra: “Kỳ thật… ở phương diện kia… anh ấy cũng không phải là quá hiểu. Mỗi lần đều hơi… lỗ mãng một chút.”
Một câu tuy ngắn gọn, nhưng hàm ý phía sau lại khiến cả bàn ăn lập tức lặng ngắt như tờ, sau đó đồng loạt bật cười.
“Ui chao~ không nhìn ra đó nha~”
“Khóa đại biểu cũng có lúc bị người ta dắt mũi đi!”
“Vậy là chịu khổ rồi~”
“Tuổi trẻ khí thịnh mà!”
Lời nói càng lúc càng ái muội, ánh mắt mọi người đều mang theo vài phần trêu chọc. Giản Tang nhất thời cảm thấy hơi bối rối, vươn tay xoa xoa mi tâm như muốn che đi lớp đỏ ửng lan ra cả vành tai.
Thật ra ngày thường, cậu chưa từng đem chuyện riêng tư như vậy ra nói, bởi không có bạn thân tri kỷ để tâm sự, mà cũng không thấy cần thiết. Nhưng hôm nay bầu không khí lại quá rôm rả, mấy ly rượu cũng làm tâm tình mềm ra… Không ngờ bản thân lại buột miệng nói ra lời như vậy.
Nhìn quanh, thấy ai cũng cười cười đầy hàm ý, Giản Tang lúng túng muốn sửa lời, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đó, vai cậu bỗng chốc trĩu xuống, có người đặt tay lên vừa vững vàng, vừa rõ ràng mang theo khí thế chế ngự quen thuộc.
Cậu nghiêng đầu, liền bắt gặp gương mặt Thẩm Minh Yến.
Người kia vẫn mang dáng vẻ phong lưu lười biếng thường ngày, nhưng nụ cười trên môi lúc này lại trầm hơn, sâu hơn, đôi mắt đen nhánh ấy mang theo cảm xúc khó dò như cười mà chẳng cười, phảng phất một cỗ nguy hiểm tiềm ẩn.
Giản Tang lập tức cảm thấy trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
Hỏng rồi. Lần này có khi thật sự chọc tới người kia mất rồi.
May mà ngay lúc ấy, giọng lớp trưởng vang lên, phá tan không khí đang âm u chuyển dần sang quỷ dị: “Hôm nay cũng khuya rồi, mà hình như sắp mưa, mọi người chơi vui thế là tốt rồi. Nào, ra ngoài cổng khách sạn chụp tấm ảnh chung nhé?”
Mọi người đồng loạt phụ họa, tiếng cười trở lại, không khí cũng dần thả lỏng hơn.
Dưới lầu khách sạn, gió đêm se lạnh lùa qua cổ áo khiến người ta rùng mình, mấy người phụ nữ khoác tay nhau ríu rít cười nói. Sau khi chụp ảnh xong, Giản Tang bước xuống bậc thềm thì bất chợt loạng choạng, chân mềm nhũn như mất đi trọng tâm.
Từ Hải Dương phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay đỡ lấy eo cậu, giọng nói mang theo quan tâm rõ ràng: “Không sao chứ?”
Giản Tang cố lấy lại thăng bằng, hơi muốn rút ra giữ khoảng cách. Nhưng chưa kịp động, bên cạnh đã có một cánh tay khác nhanh hơn cướp người về.
Thẩm Minh Yến không nhanh không chậm ôm người vào ngực mình, ánh mắt chuyển sang Từ Hải Dương, giọng điệu thoáng cười nhưng lại ngấm ngầm ngăn cách: “Không nhọc anh phí tâm tư.”
Từ Hải Dương có chút lúng túng, đành thu tay về, ánh mắt vẫn lưu luyến mà không đành.
Giản Tang đầu óc choáng váng, nhưng mùi hương quen thuộc phảng phất quanh chóp mũi khiến cơ thể như tự động thả lỏng, cả người nghiêng hẳn vào Thẩm Minh Yến. Đôi mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Thẩm Minh Yến cúi đầu nhìn người trong ngực, môi mỏng mấp máy như thở dài: “Chúng ta về thôi.”
Anh vốn nghĩ Giản Tang uống say thế này, về đến xe chắc chắn sẽ mơ mơ hồ hồ tựa vào anh mà ngủ thiếp đi. Nhưng không ngờ, vừa bước đến bãi đỗ, Giản Tang lại bất ngờ kéo tay anh.
Thẩm Minh Yến nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn sang. Giản Tang ngẩng đầu, ánh mắt đen thẫm nghiêm túc đến lạ, từng chữ đều rõ ràng: “Không thể say rượu lái xe.”
“……”
Thẩm Minh Yến trầm mặc chớp mắt một cái, rốt cuộc không nhịn được bật cười.
Tang Tang nhà anh, bất kể là khi nào, ở đâu, cũng đều giữ lấy vài phần tỉnh táo như vậy ngay cả lúc say rượu, vẫn kiên trì không quên nguyên tắc “không được lái xe khi có cồn”. Khiến người ta vừa bất đắc dĩ, vừa thấy trong lòng mềm mại.
Không nói thêm gì, anh gọi tài xé lái xe thay, đưa hai người trở về khách sạn.
Khác với những khách sạn của Giản Tang, Thẩm Minh Yến tùy tay vung thẻ, liền là tổng thống suite của khách sạn xa hoa bậc nhất F thị. Căn phòng rộng lớn với nội thất thiết kế tinh tế đến từng chi tiết, ánh đèn vàng ấm áp đổ xuống sàn đá hoa cương phản chiếu như gương, lặng lẽ nói lên sự tôn quý, cũng thể hiện rõ tính cách luôn “chịu chơi” của đại thiếu gia họ Thẩm.
Nhưng xa hoa đến mấy, với Thẩm Minh Yến mà nói, cũng chỉ là miễn cưỡng tạm ổn bởi vì, thứ anh muốn nhất, đã nằm trong vòng tay mình rồi.
Vừa vào phòng, bao nhiêu lý trí bên ngoài liền bị rượu cồn và dục niệm đè nén, như con dã thú bị giam lâu ngày tìm thấy khe hở, hoàn toàn bộc phát.
Giản Tang cả người như mảnh lụa mềm đổ xuống giường, áo khoác đã cởi nửa, lộ ra xương quai xanh mờ nhạt dưới ánh đèn. Gương mặt mang theo men say phơn phớt đỏ, lỗ tai nhỏ vểnh lên giữa mái tóc đen, trông mềm mại đến mức khiến người chỉ muốn cắn nhẹ một cái.
Thẩm Minh Yến cúi người đè lên, như không nhịn được nữa, vùi đầu vào hõm vai của cậu, nhẹ nhàng cắn một cái không nặng không nhẹ, giống như đang khẳng định chủ quyền.
Giản Tang nhíu mày, đẩy đẩy anh: “Đi tắm trước đã.”
“Không đi.” Người nào đó gối đầu lên vai cậu, giọng nói khàn khàn lại mang theo chút làm nũng rất rõ ràng.
Thẩm Minh Yến cao lớn như vậy, đè lên hoàn toàn không thể động đậy, Giản Tang cũng không quá ra sức, chỉ nhàn nhạt nói: “Đừng ồn.”
Thẩm Minh Yến lại chẳng nghe vào mấy phần, ánh mắt âm u mà sâu thẳm: “Cái tên Từ Hải Dương đó… em đừng để anh ta lại gần.”
Giản Tang khựng lại một chút.
Cậu không rõ đang yên đang lành tại sao lại lôi Từ Hải Dương ra nói, nhưng nếu là người hiểu Thẩm Minh Yến, thì sẽ biết rõ tính cách anh yêu ghét rõ ràng, cực kỳ không dung người mình không thích.
“Cậu ta không tệ.” Giản Tang nhẹ nhàng đáp, khẩu khí bình hòa: “Đừng làm khó người ta vô cớ.”
Lời này không những không dỗ được, ngược lại còn như đổ dầu vào lửa.
Thẩm Minh Yến lập tức trở người, đem Giản Tang đè dưới thân, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy người bên dưới, giọng nói nén thấp như đang kìm chế cơn giận: “Em còn che chở anh ta?!”
Giản Tang bị anh nhìn chằm chằm, hơi mím môi không nói.
“Cái tên đó vừa nhìn đã thấy không phải thứ tốt đẹp gì.” Thẩm Minh Yến cười lạnh, ánh mắt nghiêng đi: “Còn cái tay kia nữa, dám đụng vào eo em đồ không biết liêm sỉ.”
“Thẩm Minh Yến…” Giản Tang thấp giọng gọi anh, vừa định mở miệng, người kia lại bỗng biến đổi sắc mặt.
Không còn khí thế bức người như khi nãy, thiếu gia họ Thẩm rũ mi, cả người như sụp xuống, vùi đầu vào cổ cậu bôj dáng uỷ khuất khẽ nức nở một tiếng.
“Em không được… không được bỏ anh mà đi với người khác đâu.”
“……”
Giản Tang im lặng một lát, cúi đầu nhìn người đang ôm lấy mình không chịu buông ra, trong lòng khẽ khựng lại.
Chẳng phải là uống hơi nhiều thôi sao?
Nhưng khi ánh mắt cậu lướt qua gương mặt Thẩm Minh Yến, mới chợt nhận ra điều gì đó khác thường.
Đôi mắt kia, sâu đến không thấy đáy, quầng thâm dưới mắt còn rõ ràng như vết mực loang ra. Khuôn mặt vốn luôn tuấn tú rạng rỡ, giờ đây lại vương chút mỏi mệt không che giấu nổi.
Giản Tang giật mình, bỗng nhớ lại tối qua Thẩm Minh Yến còn tụ họp cùng bạn bè suốt đêm trong hộp đêm. Ngày hôm nay cũng chẳng nghỉ ngơi gì, vừa sáng đã vượt đường xa đến tận F thị chỉ để tìm cậu.
Không ngủ, không nghỉ, ngay cả một phút yên ổn cho bản thân cũng không có.
Vẫn là cái tính cố chấp như vậy. Khi điên cuồng lên thì đến cả sức khỏe của mình cũng chẳng buồn quan tâm.
Giản Tang thở khẽ, trong lòng lặng lẽ dâng lên một dòng cảm xúc khó gọi tên. Cơn bực bội nghẹn suốt cả ngày, giờ phút này cũng không biết nên xả đi đâu.
Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng người trong lòng, thanh âm vốn luôn lãnh đạm lần đầu tiên mang theo chút khàn khàn hiếm thấy, rất khẽ mà cất lên: “Em không thích anh ta.”
Từng chữ, từng chữ, vừa nhẹ vừa chậm.
“Em chỉ ở bên anh thôi.”
Như là đang dỗ dành một đứa trẻ, lại cũng như đang thẳng thắn thừa nhận điều mà cả hai chưa từng nói rõ. Những lời ấy, đơn giản đến độ tưởng chừng ấu trĩ, nhưng với Thẩm Minh Yến lại giống như thứ liều thuốc an thần duy nhất.
Anh im bặt.
Chỉ một lát sau, người kia đã bình tĩnh lại, tựa như hài lòng với câu trả lời đó, rồi nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ yên, hơi thở đều đặn vang lên bên tai.
Giản Tang quay sang nhìn người bên cạnh.
Người này, vẫn bá đạo, vẫn phiền phức, vẫn chẳng chịu lớn lên, nhưng ngay cả khi bướng bỉnh đến mức khiến người tức giận, cậu vẫn không thể buông tay.
Cậu xoay người nằm thẳng ra, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ánh đèn trần phản chiếu trong con ngươi đen sâu như hồ nước, lòng lại chẳng chút gợn.
Chẳng thể nào ngủ được.
Trong đầu cậu không ngừng lặp lại câu vừa rồi mình nói. Một câu nói tưởng chừng rất bình thường, lại là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm cậu thẳng thắn thổ lộ cảm xúc với anh như vậy.
Không phải do dự, không phải miễn cưỡng, không phải vì ai tác hợp. Chỉ là cậu muốn ở bên anh.
Đã bên nhau nhiều năm, nhưng giữa hai người, chưa từng có thứ gọi là thổ lộ đúng nghĩa. Ngay cả lúc ban đầu kết hôn, cũng không phải vì yêu mà là một cuộc sắp đặt nửa tình nguyện, nửa bất đắc dĩ.
Thẩm phu nhân lúc đó cho rằng con trai mình nên sớm thành gia lập thất, cần một người bạn đời để kiềm lại tính cách bốc đồng của anh. Mà Giản Tang, chính là người phù hợp nhất đủ trầm ổn, đủ lý trí, cũng đủ kiên nhẫn.
Kia cũng là vì... Thẩm Minh Yến khi đó phản nghịch, không muốn thuận theo ý gia tộc sắp đặt một cuộc hôn nhân thương nghiệp lạnh lẽo. Những thiên kim tiểu thư quyền quý, từng người một dung mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, anh lại chẳng nhìn trúng lấy ai.
Cuối cùng…
Chọn tới chọn lui, Thẩm Minh Yến lại chọn kết hôn với chính cậu một người không có xuất thân danh giá, không có bối cảnh quyền lực, càng chẳng có dáng vẻ kiều diễm khiến người khác vừa nhìn đã động lòng.
Giản Tang từng không muốn nghĩ đến những chuyện này.
Cậu luôn xem hôn nhân như một dạng hợp đồng, giống như một phần trong sự nghiệp cần xử lý cẩn thận, không cho phép cảm xúc sen vào. Thế nhưng đêm nay, cậu lại không thể không nghĩ, không thể không để tâm.
Đặc biệt là sau khi nghe Khổng Văn Tĩnh nói về những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày.
Cậu quay đầu lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh đã gần như chìm vào giấc ngủ.
Trong hơi men say và ánh đèn vàng dịu của phòng khách sạn, khuôn mặt Thẩm Minh Yến lộ ra vẻ yên bình hiếm có. Dưới ánh nhìn của Giản Tang, anh lúc này không còn là thiếu gia nhà họ Thẩm khí thế ngập trời, không còn là người luôn bá đạo chiếm lấy mọi thứ anh muốn.
“Thẩm Minh Yến.” Giản Tang nhẹ giọng, như đang thử thăm dò chính bản thân mình.
Anh không động.
Giản Tang ngồi dậy, nghiêng người nhìn rõ hơn gương mặt mơ màng kia, giọng nói trầm lại một chút: “Em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Người kia nhíu nhíu mày, có vẻ đã lờ mờ nghe được điều gì đó, lại chỉ lẩm bẩm trong hơi men: “Vợ à… đừng nháo nữa…”
Bình thường, Giản Tang tuyệt đối không hỏi những câu như vậy. Thế nhưng có lẽ vì hôm nay uống rượu, hoặc cũng có thể là do cảm xúc chồng chất từ những câu chuyện của người khác, khiến cậu không thể im lặng thêm nữa.
Ánh mắt cậu dần trở nên kiên định, mang theo một tia mong chờ bị đè nén đã lâu.
“Anh yêu em sao?”
Không ai trả lời.
Giản Tang cúi đầu cụp mắt, tay đặt bên người vô thức siết chặt lại, ngón tay vì căng thẳng mà khẽ run. Chính cậu cũng không nhận ra rằng mình đang mong đợi câu trả lời đó đến mức nào.
Một phần nào đó trong lòng cậu đã sớm biết không nên hỏi, biết rõ có thể câu trả lời sẽ khiến bản thân thất vọng, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi thêm một lần nữa.
“Anh yêu em sao?” cậu lặp lại.
Lần này, Thẩm Minh Yến rốt cuộc cũng có chút phản ứng.
Cánh tay dài vươn ra theo thói quen, kéo người bên cạnh vào lòng, sau đó hôn nhẹ lên khóe môi như một hành động an ủi mơ hồ, hoàn toàn theo bản năng. Sau cùng, anh lại yên tâm tiếp tục ngủ, hơi thở đều đặn vang lên sát bên tai Giản Tang.
Chỉ là, người đang bị ôm trong lòng lại mở mắt.
Ánh mắt lãnh đạm, trầm tĩnh đến đáng sợ.
Rất lâu sau, Giản Tang lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh.
Nhiệt độ trong phòng vẫn được duy trì ở mức ấm áp dễ chịu, nhưng cậu lại cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng. Từng tế bào đều lạnh, lạnh đến mức tê dại.
Trong cái ôm kia không có câu trả lời. Nụ hôn kia cũng chỉ là thói quen, không phải tình cảm.