Sau một trận mưa đêm, thời tiết F thị mát mẻ đến lạ thường. Ánh nắng xuyên qua từng lớp mây, mang theo sự ẩm ướt dễ chịu của đất trời, như thể cả thành phố vừa được rửa trôi những bộn bề mỏi mệt.
Khi Thẩm Minh Yến tỉnh lại từ cơn say, người bên cạnh đã không còn trong phòng. Điều này với anh chẳng lạ gì, mấy năm sống chung, anh đã sớm quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Giản Tang ổn định, có trật tự, luôn mang theo một loại cảm giác yên bình vững chắc.
Chỉ là, công việc đã xong, em ấy còn vội cái gì?
“Tích.”
Cửa phòng đúng lúc mở ra.
Giản Tang trở về, tay xách theo vài túi đồ,.
Thẩm Minh Yến ngồi dậy khỏi giường, áo ngủ có chút xộc xệch, lộ ra đường nét cơ thể rắn chắc. Gương mặt vốn đã góc cạnh lại càng thêm nổi bật trong ánh sáng ban mai, ngay cả dáng vẻ lười biếng hiện giờ cũng chẳng làm anh mất đi vẻ quyến rũ trời sinh.
Anh vừa bước đến vừa lười biếng hỏi: “Vợ à, sáng sớm đã chạy đi đâu thế?”
Giản Tang không đáp, chỉ đặt hộp canh giải rượu lên bàn, sau đó dọn ra một bữa sáng đơn giản.
“Xe hôm qua anh lái đã nhờ người khách sạn xử lý xong. Anh uống nhiều như vậy, uống canh giải rượu trước đi, bằng không lại đau đầu.” Giọng cậu rất nhẹ, lại mang theo chút lạnh nhạt.
Thẩm Minh Yến xoa trán, cười cười: “Một cái xe mà thôi, cũng không cần vì nó dậy sớm thế.”
Giản Tang khẽ liếc anh một cái. Lại là giọng điệu đại thiếu gia kia.
Có đôi lúc cậu thật sự cảm thấy, nếu không phải Thẩm gia bối cảnh cường đại, chỉ dựa vào cái đức tính này của Thẩm Minh Yến không lo lắng, không kỷ luật sợ là không sống nổi mấy ngày đã ngã xuống.
Cậu bưng chén cháo lên, uống vài ngụm, giọng không nặng không nhẹ: “Anh cứ thế chạy tới đây, công ty không lo sao?”
Thẩm Minh Yến khoanh chân ngồi trên ghế, tay bưng chén canh, dáng vẻ vẫn lười biếng như cũ: “Nếu không có anh vài ngày mà công ty đã loạn, thì đám quản lý kia đúng là chỉ biết ăn cơm trắng rồi.”
Giản Tang cụp mắt, không nói gì. Trong lòng lại không khỏi thở dài… ngụy biện.
Chỉ là hôm nay, sự trầm mặc của cậu rõ ràng hơn ngày thường.
Không giống mọi khi dù ngoài mặt lạnh nhạt nhưng khi anh lười biếng, Giản Tang sẽ lải nhải vài câu. Còn hôm nay, ánh mắt cậu rất yên lặng, thậm chí có chút đăm chiêu.
Thẩm Minh Yến cảm nhận được sự khác biệt ấy. Anh hơi nhíu mày, bước đến bên sofa, giọng mang chút lấy lòng:
“Còn chưa hết giận à? Anh đều nghe lời em rồi. Hôm qua thật sự chỉ là xã giao với bạn bè. Nếu em không tin, anh có thể gọi Vương Dương đến làm chứng.”
Giản Tang lắc đầu, không nói gì.
Bầu không khí thoáng chùng xuống.
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc mà bình tĩnh: “Em có lời muốn nói với anh.”
Thẩm Minh Yến ngồi đối diện, gật đầu, đang chuẩn bị nghe thì…
“Ong ong—”
Tiếng rung điện thoại trong túi đột ngột vang lên, cắt ngang lời sắp nói.
Giản Tang do dự một chút, rồi lấy ra xem. Là một dãy số xa lạ.
Cậu nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc là Khổng Văn Tĩnh.
“Khóa đại biểu, hôm qua cậu nói về quê muốn đi dạo chơi chút, đúng không? F thị nhiều năm rồi cậu chưa có trở lại, tôi đã giúp cậu gom lại một ít địa điểm hay ho. Có chỗ tôi còn đánh dấu tên giúp cậu rồi đấy. Đi chơi vui vẻ nha!”
Giản Tang khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng mang theo độ ấm hiếm thấy: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Giọng Khổng Văn Tĩnh vẫn hồ hởi bên kia điện thoại, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Thẩm Minh Yến đứng bên cạnh, nghe rõ ràng cả đoạn đối thoại. Anh hơi nhướng mày: “F thị là quê em à? Vậy ở đây chẳng phải còn có nhà cũ sao? Đi thôi, anh cũng muốn xem thử chỗ em lớn lên trông thế nào.”
Giản Tang còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Minh Yến kéo thẳng ra khỏi cửa.
Hai người chỉ đơn giản rửa mặt thay đồ, không quá chú trọng ăn mặc, rồi gọi một chiếc xe rời khỏi khách sạn. Qua vài giao lộ, xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ cũ kỹ.
Con hẻm mang theo cảm giác cũ kỹ của thời gian tường gạch xanh phủ đầy rêu, mái ngói lồi lõm, từng góc nhỏ đều đượm màu ký ức. Thi thoảng có vài đứa trẻ chơi đùa chạy ngang qua, bên vệ đường là mấy bác lớn tuổi nằm phơi nắng trên ghế gỗ cũ, dưới chân là con chó vàng lớn đang lim dim ngủ, cái đuôi còn nhẹ nhàng phe phẩy.
Thẩm Minh Yến đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Hồi nhỏ nhà em ở đây à?”
Giản Tang gật đầu.
Khi nhà chuyển đi, cậu vẫn giữ lại một chiếc chìa khóa, luôn mang theo bên mình. Khi ấy cậu từng nghĩ chắc không bao lâu sẽ quay lại. Nhưng không ngờ, vừa xoay người đã là mấy năm trời, đến lúc trở về, chính cậu cũng đã có gia đình.
Dưới lầu có một bà lão đang rửa rau, tóc đã bạc đi nhiều so với ký ức. Khi Giản Tang leo lên bậc thềm, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lý thẩm.”
Bà lão chậm rãi xoay người lại, nheo đôi mắt đã hơi kém, phải mất một lúc mới nhận ra người trước mặt. “Tang Tang… là con thật sao?”
Giản Tang khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu nổi chút cảm xúc rung động: “Cháu quay lại thăm nhà một chút.”
Cậu đứng nơi bậc thềm, dáng người cao gầy, áo sơ mi sạch sẽ, bên dưới là chiếc quần âu ủi thẳng tắp. Năm tháng đã khiến cậu bé nghèo năm nào mặc đồ cũ kỹ, gầy gò, giờ đây đã trưởng thành thành một người đàn ông mang dáng dấp trầm ổn, thản nhiên, như cây dâu dưới tán cây năm ấy lúc nhỏ trông mảnh mai yếu ớt, mà giờ đã cành lá sum suê.
Lý thẩm xúc động đến nghẹn lời, bước lên vài bậc thang, không thể tin nổi mà lặp lại: “Thật là Tang Tang… đúng là Tang Tang rồi…”
Lý thẩm cười hiền hậu: “Về rồi là tốt, về rồi là tốt... Ta còn tưởng cháu sẽ không quay lại nữa. Hồi ấy hai đứa chuyển đi, còn để lại chìa khóa cho ta. Những lúc rảnh rỗi, ta vẫn lên quét dọn một chút.”
Giản Tang khẽ mỉm cười, giọng nói ôn hòa: “Cảm ơn thẩm.”
Ánh mắt Lý thẩm lúc này dừng lại trên người Thẩm Minh Yến phía sau. Vị đại thiếu gia kia chẳng chút ngượng ngùng, thậm chí còn thoải mái chào bà, rồi tự nhiên đi lên lầu trước.
Cánh cửa gỗ đã cũ kêu “kẽo kẹt” khi được mở ra. Bên trong căn nhà, đồ đạc vẫn được giữ nguyên như xưa, hơi chen chúc, cũ kỹ, và thoáng mùi ẩm mốc tích tụ từ nhiều năm không có người ở.
Thẩm Minh Yến lập tức nhíu mày.
Anh đứng yên ngay cửa, vẻ mặt mang theo chút ghét bỏ: “Bảo sao lại chuyển nhà, chỗ thế này ai mà sống nổi?”
Giản Tang không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ. Bởi vì so với nơi này, căn nhà mà cậu và mẹ dọn đến sau đó còn tệ hơn nhiều.
Trong cả căn nhà cũ kỹ ấy, thứ duy nhất khiến người ta muốn dừng mắt lại, là chiếc dương cầm cũ đặt ở góc phòng khách. Dù lớp vải phủ đã sờn, vẫn có thể nhận ra dáng dấp của nó từng được gìn giữ kỹ lưỡng.
Giản Tang đi đến trước chiếc đàn, bàn tay trắng thon mở nắp lên, bụi bay tản ra trong ánh sáng. Nhưng cậu không để tâm, bàn tay đặt lên mặt đàn, ngón tay nhẹ khẽ lướt qua bề mặt phím, đầy nâng niu.
Thẩm Minh Yến tiến lại gần, hơi nghiêng đầu: “Em thích đàn dương cầm à?”
Giản Tang đáp nhẹ: “Cũng không hẳn… chỉ là có cảm tình.”
“Trước giờ anh chưa từng thấy em chơi.” Ánh mắt Thẩm Minh Yến dừng lại trên những phím đàn: “Thì ra em cũng biết chơi đàn nữa.”
Giản Tang không trả lời ngay. Mẹ anh từng là giáo viên dạy dương cầm, nhưng bà chưa từng muốn cậu bước vào con đường ấy. Bà nói điều bà hối hận nhất trong đời là vì cây đàn mà quen biết người cha tệ bạc kia của cậu. Bà hy vọng Giản Tang không đi vào vết xe đổ của bà.
Nhưng từ bé, cậu đã say mê âm nhạc.
Cậu thích ca hát, thích chơi nhạc cụ, thích viết những bản nhạc nhỏ bé cho riêng mình.
Cha cậu từng là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, còn cậu và mẹ chỉ là vết nhơ trong cuộc đời ông. Không ai biết đến họ, cũng chẳng ai quan tâm đến giấc mơ âm nhạc mà cậu từng ấp ủ bấy lâu.
Giản Tang cúi đầu, ánh mắt rơi xuống những phím đàn, giọng nhẹ như làn gió thoảng: “Mẹ từng nói, một bản nhạc dương cầm hay, có thể giải thoát linh hồn con người.”
Thẩm Minh Yến đứng dựa bên thân đàn, giọng tùy tiện mà lười nhác vang lên: “Đa số người chỉ biết múa may học đòi thôi.”
Anh như nhớ lại gì đó, nhếch môi cười: “Hồi trước mẹ anh giới thiệu cho anh một loạt vị hôn thê, mười cô thì có đến tám cô biết đàn dương cầm. Toàn kiểu tiểu thư nhà giàu, vừa nhìn đã thấy khó sống chung.”
Thẩm Minh Yến khẽ thở dài: “Cũng may anh không chọn ai trong số đó.”
Ngón tay Giản Tang đang khẽ đặt trên phím đàn khựng lại một nhịp.
Cậu biết rõ, Thẩm Minh Yến vốn không thực sự ưa những kiểu người xuất thân từ gia đình danh giá, sống gò bó trong khuôn khổ. Việc Thẩm gia lựa chọn cậu, có lẽ cũng chỉ vì cậu có một gia thế đơn giản, không mang theo quá nhiều tầng tầng lớp lớp rối ren.
Có lẽ nếu không vì điều đó… Có lẽ nếu không vì cậu “vừa đúng lúc đơn giản” như vậy, thì cuối cùng cậu cũng chỉ là một trong số những "người không chọn, cũng chẳng bị chọn" trong miệng Thẩm Minh Yến. Chỉ là một cái tên bị lướt qua trong danh sách dài dằng dặc ấy, chứ không phải là người được anh ấy kiên định giữ lấy.
Giống như khi xưa… Cha cậu có thể dễ dàng rũ bỏ mẹ và cậu như vậy.
Từ đầu đến cuối, cậu chưa từng là một sự lựa chọn “bắt buộc” với bất kỳ ai.
...
Thẩm Minh Yến đang đứng bên cạnh, ánh mắt lại không rời khỏi Giản Tang.
Giản Tang không biết, khi mình đang thất thần nhìn cây đàn cũ, thì bên cạnh cũng có người đang lặng lẽ ngắm nhìn mình như thế.
Ánh nắng buổi trưa đổ nghiêng qua ô cửa sổ phủ bụi, lặng lẽ rơi trên người thanh niên đang đứng trước cây đàn cũ kỹ. Mùi ẩm mốc trong phòng nồng đến gay mũi, bụi bặm phủ khắp nơi, cả chiếc đàn cũng bạc màu và rệu rã theo thời gian. Thế nhưng người thanh niên ấy với đôi tay thon dài trắng nõn còn hơn cả phím đàn, với khuôn mặt thanh tú như tạc, cúi đầu lặng lẽ chạm lên ký ức năm xưa lại không hề bị bất kỳ điều gì làm lu mờ.
Cái dáng vẻ ấy, tựa như bản thân cậu mới là một phần của cây đàn.
Giản Tang… Đích thực là rất hợp với dương cầm.
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thẩm Minh Yến lúc ấy, thậm chí trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh đã lập tức hạ quyết tâm. Phải mua cho người này cây đàn dương cầm tốt nhất, sang trọng nhất, tinh xảo nhất. Một cây đàn xứng đáng với khí chất ấy.
Bởi vì… đây là vợ của anh.
...
Khi rời khỏi nhà cũ, trời đã ngả sang chiều.
Bên ngoài là một con phố cũ, hôm nay đúng cuối tuần nên bày không ít sạp hàng nhỏ. Người qua lại cũng khá đông, không khí náo nhiệt lạ thường.
Giản Tang và Thẩm Minh Yến sóng vai bước giữa dòng người, thu hút vô số ánh nhìn. Không trách được, hai người họ, từ diện mạo đến khí chất, đều nổi bật một cách quá rõ ràng giữa khu phố cũ kỹ này.
Thẩm Minh Yến rất hiếm khi đến những nơi như thế này. Nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy đặc biệt thú vị.
Đi được một đoạn, phía trước bỗng xuất hiện một sạp xem bói nhỏ. Lão tiên sinh tóc bạc đội nón, ngồi sau chiếc bàn gỗ, miệng rao to: “Xem tướng đoán mệnh! Nhân duyên phúc họa! Không chuẩn không lấy tiền!”
Thẩm đại thiếu gia lập tức nổi hứng.
Chậm rãi bước tới trước sạp, anh quay sang nói với Giản Tang, nửa đùa nửa thật: “Chúng ta tính một quẻ đi?”
Giản Tang hơi nhíu mày. Cậu không tin mấy chuyện bói toán này, vừa định lắc đầu từ chối.
Thẩm Minh Yến chỉ cảm thấy mới lạ, liền quấn lấy không buông: “Đi mà, tính một quẻ thôi.”
Giản Tang bình thường chắc chắn sẽ lắc đầu ngay, xưa nay cậu không tin mấy thứ này. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại chần chừ. Mấy ngày gần đây, có lẽ do tâm tình dao động, có thứ gì đó trong lòng cậu dường như muốn được xác nhận.
Nghĩ một lát, cậu gật đầu: “Được, tính một quẻ.”
Hai người ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước sạp, viết sinh thần bát tự cho lão tiên sinh.
Lão tiên sinh rút một xấp giấy vàng nhỏ từ hộp gỗ, vừa lật sổ vừa hỏi: “Hai vị muốn xem gì?”
Thẩm Minh Yến còn đang ngẫm nghĩ xem nên chọn cái nào trong "tài lộc", "sự nghiệp", hay "sức khỏe", thì bên cạnh đã có người đáp trước.
“Nhân duyên.” Giản Tang giọng nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia nghiêm túc.
Lão tiên sinh hơi khựng lại, không ngờ là vị thanh niên tuấn tú có vẻ ôn hòa, lạnh nhạt kia lại là người chủ động nhắc đến chuyện nhân duyên.
Bên cạnh, Thẩm Minh Yến cũng hơi kinh ngạc quay sang nhìn cậu. Thật sự thì, người nói mình không tin vào mấy thứ phong kiến mê tín, chẳng phải là chính miệng Giản Tang sao?
Lão tiên sinh bật cười, gật đầu nói: “Được rồi, để lão phu xem thử.”
Ông rút ra vài thẻ thiềm, bắt đầu bấm đốt tay, lật sách, tính toán gì đó một hồi.
Giản Tang lặng lẽ chờ đợi, trong khi Thẩm Minh Yến nhàn rỗi lại lắm lời, liền cười hì hì nói nhỏ bên tai cậu: “Nhân duyên thì có gì để xem chứ? Anh với em, chắc chắn là phu thê đại cát đại lợi, nắm tay bạc đầu, không chạy đi đâu được.”
Giọng vừa dứt, lão tiên sinh cũng đặt thẻ thiềm xuống, đẩy nhẹ gọng kính, nét mặt trở nên nghiêm túc.
Giản Tang khẽ nhíu mày: “Lão tiên sinh, có gì bất ổn sao?”
Lão nhân ngẩng đầu nhìn họ một lượt, ánh mắt sâu xa: “Hai vị đều là thiên nhân chi tư, mệnh cách cứng cỏi, khí thế tương xứng… nhưng cũng vì thế mà dễ xảy ra áp chế lẫn nhau. Hai người ở cạnh nhau, nếu không có ai chịu lùi một bước, sẽ khó mà bền lâu.”
Thẩm Minh Yến cau mày: “Ý là sao?”
Lão nhân thở dài, chậm rãi đáp: “Các ngươi đời này, có duyên mà không có phận. Muốn đi đến chính quả… thì phải có một người học được cách thu liễm bản thân.”
Câu nói rơi xuống, tựa như ngưng đọng không khí xung quanh.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Minh Yến: …Sạp này của ông chắc chắn không có chứng chỉ nghề nghiệp đúng không?