"Giản tổng, Thẩm tổng trong bữa tiệc đã đánh hai người phụ trách bên phía đối tác rồi!"
Người vốn đang nằm sốt trên giường lập tức mở bừng mắt. Giản Tang ngồi bật dậy, động tác quá mạnh khiến miếng dán hạ sốt trên trán rơi xuống. Nhưng cậu hoàn toàn không rảnh để quan tâm.
Khuôn mặt thanh tú vì sốt mà tái nhợt, sắc môi nhợt nhạt, chỉ có đôi mắt phượng hơi nhướn lên, lộ rõ vẻ tỉnh táo và sắc bén hiếm thấy. Giọng cậu hơi khàn nhưng không mất đi sự bình tĩnh: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng trợ lý từ đầu dây bên kia có chút vội vàng: "Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể. Lúc đó tôi không có mặt trong phòng VIP, nhưng giờ bên trong đã loạn cả lên rồi."
Giản Tang xoay người bước xuống giường: "Tôi qua đó ngay."
Nghe được câu ấy, trợ lý như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức gửi định vị tới.
Thành phố A đang vào đầu thu. Tiết trời ban ngày vẫn chưa lạnh đến mức cần mở máy sưởi, nhưng khi đêm xuống, hơi lạnh đã bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách. Giản Tang khoác chiếc áo khoác màu xám nhạt bước ra ngoài. Sốt vẫn còn âm ỉ, nhưng khí lạnh ban đêm lại khiến đầu óc cậu tỉnh táo thêm phần nào.
Dưới sảnh khách sạn Phong Hoa trang trí xa hoa tráng lệ, trợ lý đã đứng đợi sẵn, sắc mặt đầy lo lắng.
Giản Tang vừa dừng xe liền hỏi ngay: "Người còn ở bên trong?"
"Đã gọi 120 theo lời ngài dặn," trợ lý trả lời, "Hai người phụ trách hình như đều bị thương, nhưng chưa rõ mức độ nghiêm trọng."
Giản Tang đứng thẳng người nơi cửa khách sạn, dáng người thon dài, khí chất thanh lãnh. Dù giờ phút này vẫn còn sốt, trên mặt cậu cũng không hề hiện chút hoảng loạn nào. Giọng nói rõ ràng, dứt khoát: "Chờ xe cứu thương tới, cô theo xe đưa hai người đó đi. Nhớ kiểm tra thương tích và lập biên bản đầy đủ."
Trợ lý thoáng sửng sốt: "Sao còn cần kiểm tra thương tích?"
Giản Tang liếc mắt nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng có lực: "Để đề phòng sau này họ muốn vu khống, chúng ta có căn cứ rõ ràng."
Trợ lý chợt hiểu, lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Nhìn theo bóng lưng Giản Tang đang bước vào trong, cô không khỏi âm thầm bội phục. Khí chất ấy, phong thái ấy, quả thực không hổ là người đứng đầu bộ tài chính Thẩm thị, một mình giữ vững vị trí, năng lực thuộc hàng xuất sắc nhất.
Khi đi được một đoạn, trợ lý vừa đi theo vừa nói: "Giản tổng, tôi nghe loáng thoáng nguyên nhân khiến Thẩm tổng nổi giận. Hình như bên đối tác đột ngột nâng giá trước giờ ký kết. Chúng ta đã dựa theo đơn đặt hàng mà nhập hàng xong hết rồi, vậy mà ngay bước cuối, họ lại lật lọng."
Giản Tang nghe xong liền nói: "Hiểu rồi. Cậu lập tức liên hệ phòng pháp chế, một tiếng nữa mở họp."
"Vâng. Vậy tôi lên cùng ngài?"
"Không cần," Giản Tang không quay đầu lại, giọng dứt khoát, "Cô ở lại đây, chờ xe cứu thương đến."
Trợ lý khựng bước, không dám nói thêm gì nữa.
Giản Tang trực tiếp bấm thang máy lên tầng 19.
Bên trong thang máy được ốp kính pha lê, có thể nhìn thấy toàn cảnh khách sạn tráng lệ về đêm. Ánh đèn nhòe mờ phản chiếu lên gương, Giản Tang khẽ nhắm mắt, dựa vào vách thang máy lấy lại tinh thần.
"Đinh—"
Thang máy đến nơi. Cửa từ từ mở ra, trước mắt cậu là quầy bar sang trọng nằm cuối hành lang dài. Ngay ánh nhìn đầu tiên, cậu đã thấy người kia ngồi tựa vào ghế sofa cạnh cửa sổ.
Thẩm Minh Yến nửa nằm tựa vào lưng ghế, dáng người cao lớn, chân dài bắt chéo một cách lười nhác, tay cầm ly rượu, tay còn lại đang nghịch điện thoại. Áo vest bị kéo lỏng, cà vạt lệch hẳn sang một bên, có chút phong lưu và ngông cuồng quen thuộc.
Ánh đèn vàng nhạt đổ bóng lên khuôn mặt góc cạnh, càng làm nổi bật vẻ ngạo nghễ và quyến rũ trời sinh.
Thấy Giản Tang bước vào, Thẩm Minh Yến dứt khoát đặt điện thoại xuống.
Giản Tang chỉ liếc anh một cái, không nói gì thêm.
Cách đó không xa, hai người bị đánh vẫn đang r*n rỉ dưới sàn. Một trong số họ lẩm bẩm gì đó như định kiện lên tòa hay thuê luật sư, nhưng chẳng ai có gan lại gần Thẩm Minh Yến thêm một bước.
"Anh làm loạn thành như vậy, trợ lý sợ đến mức gọi thẳng điện thoại cho em. Nếu em không tới, không biết chuyện còn rắc rối tới mức nào nữa." Giọng Giản Tang vẫn như mọi khi trầm tĩnh, bình thản, không mang chút gợn sóng nào, khiến người ta nghe không rõ rốt cuộc là giận hay không giận.
"Chậc."
Thẩm Minh Yến tựa hồ hừ nhẹ một tiếng, như đang nhỏ giọng mắng thầm trợ lý trong lòng.
Bên kia, mấy người phụ trách nhìn thấy Giản Tang liền như thấy được cứu tinh, ánh mắt đều dâng lên vẻ ủy khuất, định mở miệng tố khổ. Nhưng còn chưa kịp nói gì, Thẩm Minh Yến đã nhanh tay kéo lấy cổ tay Giản Tang, trầm giọng: "Đi."
Không cho bất kỳ ai cơ hội chen lời, anh lôi người rời đi thẳng.
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, đi xuống tầng dưới.
Giản Tang tựa vào vách thang máy, hơi nghiêng đầu, để trán chạm vào mặt kính pha lê mát lạnh, mượn chút lạnh lẽo để giảm bớt hơi nóng từ cơn sốt đang âm ỉ trong người. Cậu vẫn yên lặng như cũ, không nói lời nào, nhưng khí chất lạnh nhạt lại khiến không gian bên trong thang máy trở nên tĩnh lặng khác thường.
Thẩm Minh Yến cả người vương mùi rượu, khẽ nghiêng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh. Đối phương rõ ràng đang lạnh nhạt với mình, nhưng anh lại chẳng thấy bực bởi vì anh biết, nếu bây giờ mình mở miệng, nhiều nhất cũng chỉ nhận được một câu nhắc nhở lạnh băng.
"Đinh—"
Cửa thang máy mở ra.
Trợ lý đang bận sắp xếp xe cứu thương cho hai người phụ trách bị thương. Mọi thứ đều đâu vào đó.
Mà Giản Tang, người từ đầu đến cuối không đánh ai, không nặng lời với ai, giờ phút này lại đang dắt kẻ gây chuyện rời đi như mang theo một đứa trẻ nghịch ngợm về nhà.
Dưới tầng, xe cứu thương vừa tới.
Hai người phụ trách lần lượt được đưa lên cáng. Trong lúc chờ chuyển viện, bọn họ không nhịn được mà quay đầu nhìn sang phía bên kia nơi có hai bóng người đang đứng bên cạnh nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Giản Tang mặc áo khoác xám nhạt, cả người đứng thẳng, khí chất nho nhã, dịu dàng, như thể bước ra từ bức tranh thủy mặc. Gương mặt có hơi tái nhợt do sốt, nhưng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng ấy lại càng khiến cậu nổi bần bật trong đêm.
Còn người đứng bên cạnh Thẩm Minh Yến, cả người vẫn mang theo hơi rượu và dáng vẻ tản mạn bất cần. Nhưng chỉ cần ánh mắt anh quét qua, liền mang theo khí tức hung tợn và lãnh khốc khiến người khác không dám thở mạnh.
Cặp mắt kia, phảng phất như đang âm thầm nói: “Dám nhìn Giản Tang thêm lần nữa, tao sẽ bẻ gãy từng khúc xương của tụi mày.”
Không cần lên tiếng, khí thế ấy đã khiến hai đối tác lạnh cả sống lưng.
Bọn họ vội vã thu lại ánh mắt, không dám nhìn thêm nửa giây.
Bọn họ rượu cũng tỉnh được phân nửa, hoảng hốt vội vàng chạy theo bác sĩ lên xe.
Tiếng còi xe cứu thương xa dần. Giản Tang nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Minh Yến, giọng nhàn nhạt: “Xe để đâu? Em lái.”
Thẩm Minh Yến thuận tay chỉ về phía ven đường một chiếc xe màu đen.
Anh hôm nay uống không ít, cả người mang theo mùi rượu nồng, vừa ngồi vào ghế phụ liền nửa nằm mềm oặt, day trán một cái rồi mở cửa sổ, hít lấy chút khí lạnh về đêm để tỉnh táo lại phần nào.
Giản Tang ngồi vào ghế lái, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái: “Vì sao lại ra tay đánh người?”
Thẩm Minh Yến nhíu mày, giọng hơi khàn khàn: “Hai thằng đó chẳng hề có thành ý hợp tác. Không chỉ tăng giá, mà còn mặt dày đề xuất khoản chi phí mờ ám như đang muốn đòi tiền chuộc, vừa không biết cách làm người, lại còn không biết cách nói chuyện.”
Tính cách kia của Thẩm Minh Yến, dù sắp ba mươi vẫn chẳng thay đổi được bao nhiêu nói nóng là nóng, ai chọc vào cũng đừng hòng yên thân.
Giản Tang tay giữ vững vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng vẫn lãnh đạm: “Nhưng dù vậy cũng không nên động tay.”
Thẩm Minh Yến cười khẽ, khóe môi cong lên một độ cung nhàn nhạt, mang theo vài phần bỡn cợt: “Chúng dám giở trò trước mặt anh, chẳng qua mấy năm nay anh quá tử tế, không ai dạy lại bọn chúng cách làm người, sợ là quên luôn anh họ gì rồi.”
Nghe thì có vẻ ngạo mạn, nhưng Thẩm Minh Yến vốn dĩ là người như vậy kiêu ngạo, nóng tính, ương ngạnh nhưng đầy tự tin. Từ nhỏ đã sinh ra trong nhung lụa, là con cưng nhà họ Thẩm ở thành phố A quyền thế trải khắp, từ ngân hàng đến khách sạn, từ bất động sản đến công nghệ và giải trí, không ai dám đối đầu với anh.
Trừ một người.
Giản Tang vẫn giữ giọng bình thản, không gợn sóng: “Hành vi của bọn họ đúng là quá đáng, nhưng thương trường sẽ có quy tắc của thương trường. Không đến mức phải tự mình động tay như vậy. Lần sau đừng xúc động như thế.”
Thẩm Minh Yến vừa mới còn vênh váo ngang ngược ở khách sạn, giờ lại phải yên lặng ngồi nghe lão bà giảng đạo lý, không khỏi âm thầm thở dài trong lòng.
Giản Tang thấy anh không lên tiếng, tiếp tục nhẹ giọng khuyên: “Em thấy một trong hai người đó đầu hói, bụng mỡ, mà anh ra tay thế nào tự anh cũng rõ. Nếu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, e là không chỉ đơn giản như hôm nay đâu.”
“Cho dù thật sự tức giận, cũng có cách xử lý hợp lý hơn. Có thể gọi cho em, hoặc đợi đến ngày mai họp xử lý. Không hợp tác thì thôi, chẳng cần nhọc lòng.”
Thẩm Minh Yến quả thực chịu không nổi nữa, ngồi thẳng người, than thở: “Tổ tông của anh ơi, anh biết rồi, biết rồi. Em có thể đừng niệm nữa được không? Lái xe đi, đầu anh sắp nổ tung rồi đây.”
Giản Tang biết anh đang cảm thấy mình phiền.
Ngoài xe, ánh đèn hai bên đường rọi xuống mặt phố lấp loáng. Trong xe, ánh đèn nhẹ tỏa ánh sáng mờ, phủ lên người cậu một tầng ánh sáng nhu hòa. Khuôn mặt thanh lãnh như được ánh sáng làm dịu lại, hàng mi dài đổ bóng nhẹ dưới mí mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên một tầng nước mỏng mờ mịt.
Thẩm Minh Yến nhắm mắt nghỉ ngơi, vô thức mở mắt một cái liền thấy cảnh này, dưới men rượu chưa tan, cổ họng khẽ lăn một cái, hầu kết lên xuống không yên.
Thật lòng mà nói.
Nếu vợ anh không mở miệng thuyết giáo, thì thật sự là đẹp đến muốn phạm tội.
Bọn họ đã kết hôn được năm sáu năm, từ sau khi tốt nghiệp liền ở bên nhau. Tuy rằng tính cách Giản Tang luôn lãnh đạm, cách sống lại có phần quá quy củ, làm anh tức đến mức có lúc hoài nghi bản thân vì sao lại chọn người như vậy làm bạn đời.
Nhưng mỗi lần nhìn vào gương mặt này… thì tất cả phiền muộn đều tan biến sạch sẽ.
Xe dừng lại trong gara dưới tầng hầm của biệt thự.
Từ gara đi lên, Giản Tang vừa định lấy điện thoại liên hệ trợ lý để hỏi tình hình ở bệnh viện, thì từ phía sau, một luồng ấm áp bất ngờ áp sát lại gần.
Thẩm Minh Yến ôm lấy eo cậu từ phía sau, thân thể cao lớn dán sát vào, giống như muốn đem cả người mình hoà vào lồng ngực đối phương. Nam nhân vừa mới ngoài kia còn hùng hùng hổ hổ, lúc này lại lập tức hóa thân thành cún lớn dính người, đem đầu vùi vào hõm vai Giản Tang, lực đạo mạnh đến mức khiến đối phương không kịp phản ứng, bị kéo ngã xuống sô pha.
“Bà xã……” Thẩm Minh Yến cả người đè lên, cánh tay không yên phận siết chặt lấy eo người kia, giọng nói mang theo vị rượu trầm thấp và lười biếng, dán sát bên tai mà dụ dỗ. “Đừng để ý hai thằng đó nữa, lo quản anh đi……”
Sắp ba mươi tuổi đầu, lại vẫn như sói đói lâu ngày, đầy người là dục vọng chân thật không chút che giấu.
Thẩm Minh Yến lúc này ôm vợ như chó lớn được phát đồ ăn, chỉ thiếu nước không đuôi ngoáy ngoáy, nhiệt tình rõ ràng khiến người khó lòng chống đỡ. Nhưng đúng lúc đó, chuông điện thoại đổ vang… là trợ lý gọi đến.
Chính tiếng chuông ấy đã cứu Giản Tang một mạng. Cậu không chút do dự cầm gối bên cạnh nện lên trán Thẩm Minh Yến một cái, ngăn cản hành vi sắp vượt ranh giới.
Thẩm Minh Yến ngừng động tác, ánh mắt phút chốc tối sầm lại, trong lòng oán niệm sâu sắc, khẽ nguyền rủa một câu, cực kỳ không cam lòng.
“Hôm nay không được.” Giản Tang đẩy người kia ra, để anh nằm lại trên sô pha, còn mình thì đứng dậy, chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch, giọng nói tuy thanh lãnh như thường, nhưng vẫn mang theo chút khàn khàn chưa tan: “Tự mình giải quyết đi.”
—
Ngày hôm sau.
Khi Thẩm Minh Yến từ trên sô pha tỉnh dậy, ánh nắng đã rọi đầy phòng khách.
Cơn đau đầu sau khi say rượu khiến anh nhíu chặt mày, cả người mệt mỏi ngồi dậy. Trên người phủ một chiếc chăn lông mềm, là kiểu mà Giản Tang hay dùng, màu sắc nhã nhặn, hoa văn đơn giản mà tinh tế. Trên đó còn phảng phất mùi hương dịu nhẹ quen thuộc, khiến tâm trạng vốn đang uể oải của anh thoáng chốc mềm lại vài phần.
Anh chép miệng một tiếng, thấp giọng lầu bầu: “Cũng còn có chút lương tâm.”
Bên cạnh bàn trà đặt một ly giữ nhiệt, bên trong là canh giải rượu còn âm ấm. Ngay cạnh ly là một tờ giấy nhỏ, nét chữ sạch sẽ gọn gàng, là bút tích của Giản Tang:
“Em đến công ty trước, canh giải rượu nhớ uống. Tỉnh rồi thì tới làm việc.”
Thẩm Minh Yến đứng dậy, lười biếng duỗi vai một cái, sau đó đi về phía phòng ngủ muốn thay quần áo rồi tắm rửa. Nhưng khi bước ngang qua giường, ánh mắt anh bỗng chững lại bên cạnh thùng rác có vỏ bao thuốc hạ sốt, vài gói thuốc cảm pha nước, còn có miếng dán hạ nhiệt đã qua sử dụng.
Anh sửng sốt một lúc, mày lập tức cau lại.
Tối qua uống rượu đến quá mức, ánh sáng lại mờ, cư nhiên anh không hề phát hiện Giản Tang đang bị cảm.
Người này… còn ốm mà vẫn phải chạy đến đón anh, còn phải lo cho anh từng li từng tí.
Nhớ lại tối qua, người kia nhẫn nại đến vậy, lúc lên xe cũng chẳng nói gì, lại còn bị anh làm phiền không thôi.
Thẩm Minh Yến nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm nhìn vào thùng rác, một giây sau đạp một cước lên nắp thùng rác để phát tiết: “Mẹ nó!”
“Đinh linh linh ——”
Chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Minh Yến nhìn màn hình, là Vương Dương gọi đến, huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ vẫn luôn thân thiết.
Vừa bắt máy, đầu bên kia liền cười hì hì mở miệng: “Thẩm tổng à, nghe nói tối qua cậu đánh người ta nhập viện luôn hả?”
Thẩm Minh Yến ngồi phịch xuống mép giường, tâm tình đang cáu bẳn, không nhịn được mắng một câu: “Con mẹ nó, không đi làm paparazzi thì đúng là uổng phí cái mồm của mày rồi.”
Vương Dương ở đầu dây kia cười ha ha: “Chuyện lan khắp trong giới rồi, thật không dễ gì nha. Mấy năm nay Giản Tang quản cậu gắt gao, ai ngờ được lại nghe tin cậu đánh người chỉ vì vụ hợp đồng. Có nghiêm trọng tới mức đó không?”
Sắc mặt Thẩm Minh Yến dần sa sầm, đáy mắt tối lại. Anh trầm mặc một lúc mới lên tiếng, giọng trầm thấp: “Đúng là không nhịn được.”
Vương Dương ở đầu dây bên kia thoáng khựng lại, sau đó nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Thẩm Minh Yến siết chặt điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo: “Cái tên khốn đó, không biết là từng gặp Giản Tang ở sự kiện nào, uống mấy ly rượu vào liền bắt đầu ăn nói bậy bạ.”
Anh hít sâu một hơi, gò má căng lên vì tức giận, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ gã đàn ông hói đầu kia, vừa cười vừa lải nhải đánh giá dáng vẻ vợ anh bằng thứ giọng hạ lưu khiến người nghe buồn nôn.
Lệ khí trong mắt Thẩm Minh Yến càng lúc càng đậm, gằn từng chữ: “Nếu không phải sợ Giản Tang lại nhắc đi nhắc lại, lão tử đã sớm lột da hắn rồi!”