Lời kia vừa dứt, cả phòng lô lập tức rơi vào một khoảng tĩnh lặng lạ thường, tựa như từng hạt không khí đều lắp bắp kinh hãi mà ngưng đọng lại giữa khoảnh khắc ấy.
Từ đầu, ai cũng nghĩ rằng Giản Tang và Từ Hải Dương cùng nhau đến, thì có lẽ là đang quen nhau. Nhưng không ai ngờ, người chen chân vào lại là Thẩm Minh Yến mà còn là giữa chừng đột ngột xuất hiện.
Thẩm Minh Yến bình thản quay đầu nói với phục vụ đi phía sau: “Thêm một cái ghế.”
Giọng điệu chẳng khác gì đang căn dặn người làm trong biệt thự nhà mình, không hề câu nệ, nhưng lại khiến người ta tự giác nghe theo. Người đàn ông ấy, dường như trời sinh đã mang khí chất cao cao tại thượng, mà chẳng cần gắng sức.
Rất nhanh, phục vụ sinh đã dọn thêm ghế xong.
Thẩm Minh Yến ngồi xuống bên cạnh Giản Tang, còn định nghiêng người lại gần. Thế nhưng, chỉ một cái liếc mắt lạnh như băng của Giản Tang cũng đủ khiến anh phải nhếch môi cười, rồi ngoan ngoãn dời khoảng cách ra.
Rượu qua ba lượt, không khí bắt đầu thoải mái hơn, mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Chuyện trò chẳng có gì to tát, phần lớn là những câu chuyện vặt vãnh của mấy năm nay, rồi bàn tán dăm ba chuyện gần đây, như thường lệ, hội họp cũ không thể thiếu những câu khoe khoang thành tích cá nhân.
Một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng bật cười: “Mấy năm nay cũng chỉ là đầu tư mấy công trình nhỏ, kiếm chút đỉnh sống qua ngày. Không nhiều lắm đâu, mỗi năm cũng chỉ lời dăm ba chục vạn, đủ tiêu xài thôi. Lớp trưởng thì sao? Nghe nói cũng làm ăn phát đạt lắm hả?”
Mọi người bàn tròn đều đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía lớp trưởng.
Lớp trưởng không đổi sắc, rót thêm rượu, ngón tay khẽ nâng cổ tay để lộ chiếc đồng hồ đắt tiền: “Ai, cũng là vì cuộc sống thôi. Mở một công ty mậu dịch nhỏ, dù mấy năm gần đây kinh doanh khó khăn, nhưng nói cho cùng cũng là để mưu sinh.”
Vợ lớp trưởng cũng có mặt hôm đó.
Lý Thiến người phụ nữ khoác vàng đeo bạc, mái tóc uốn sóng lớn, trang điểm sắc sảo bước vào như thể trung tâm của cả vũ trụ. Khi còn đi học, cô ta từng là “hoa khôi” của lớp, cũng là người chủ động nhắm vào lớp trưởng người có gia cảnh tốt và cuối cùng thật sự cưới được.
Hiện tại, cô ta sống một cuộc sống chuẩn "phu nhân nhà giàu": mỗi ngày đi trà chiều, khoe túi xách hàng hiệu trên mạng xã hội, làm bạn bè phải ghen tỵ đỏ mắt.
Ngày trước, cô ta là tiểu nữ thần được bao người trong lớp theo đuổi. Nhưng có một người, luôn âm thầm cướp đi hào quang mà cô vốn tưởng là của mình — Giản Tang.
Người kia từng không ít lần giành hạng nhất toàn khối, học bổng chưa từng tuột khỏi tay.
Cô ta vẫn luôn thấy bất mãn. Bởi trong mắt cô ta, Giản Tang học giỏi thì đã sao, chẳng qua chỉ là một người có xuất thân bình thường. Cuối cùng cũng chỉ là làm công cho ông chủ, sao có thể sánh với cô ta người đã lấy được một người chồng "kim quy tế".
Lý Thiến khẽ nghiêng đầu, ngả người vào vòng tay hơi mập của chồng mình, nụ cười như mật ong phủ lên mặt: “Lão công à, có thể cưới được anh, cùng anh sống như bây giờ, là điều hạnh phúc nhất đời em.”
Lớp trưởng được khen liền cười đến cong cả mắt, lòng hư vinh được thỏa mãn rõ rệt.
Bạn học xung quanh cũng cười vang, tấm tắc:
“Lớp trưởng đối với vợ tốt thật đó!”
“Đàn ông có bản lĩnh, mới dám tiêu tiền vì vợ.”
“Tình cảm từ thời học sinh đến giờ, thật ngưỡng mộ!”
Trong ánh mắt khen ngợi ấy, lớp trưởng càng thêm đắc ý. Vốn dĩ anh ta đã quen khoe mẽ, nhất là trước mặt bạn học cũ. Anh ta nhấc ly rượu lên, nhẹ nhàng nói: “Kiếm tiền không tiêu cho vợ thì để làm gì? Sinh nhật năm nay của Thiến Thiến, tôi nghe nói nhãn hiệu Naina vừa ra một mẫu vòng tay đá quý phiên bản giới hạn. Cô ấy thích, nên tôi liền mua ngay. Cũng chỉ mấy trăm vạn thôi, miễn là cô ấy vui là được.”
Không khí trong phòng lô càng lúc càng náo nhiệt.
Ở một thành phố tuyến hai nho nhỏ như thế này, vài trăm vạn quả thực đã là một khoản tiền lớn đủ khiến người ta ngưỡng mộ đến choáng váng. Vậy nên khi nghe lớp trưởng nói đã bỏ từng ấy chỉ để mua một chiếc lắc tay cho vợ, cả bàn như bùng nổ.
Một nhóm bạn học ríu rít khen ngợi, giọng điệu không che giấu được vẻ ngưỡng mộ:
“Thiến Thiến đúng là gả được vào nhà tốt nha!”
“Hồi đi học đã thấy cậu là mệnh phú quý rồi, đâu có sai.”
“Chúng tôi mà có số như cậu thì nằm mơ cũng cười tỉnh!”
Những lời tung hô ào ạt như thủy triều, khiến gương mặt Lý Thiến gần như sáng rực vì đắc ý. Dù trong lòng cô ta rất rõ, chiếc lắc tay kia căn bản là hàng nhái, mấy trăm vạn chỉ là lời nói dối ngọt ngào cô ta dựng lên. Chồng cô ta xưa nay chưa từng nỡ tiêu số tiền đó vì cô ta, càng đừng nói đến chuyện đá quý thật hay giới hạn gì.
Nhưng... chỉ cần được khen ngợi, chỉ cần ánh mắt hâm mộ của mọi người đều đổ dồn vào cô ta, vậy là đủ. Cô ta thấy thỏa mãn, một cảm giác ngọt ngào trỗi dậy nơi lồng ngực, hư vinh, ngọt đến lịm người.
Ánh mắt Lý Thiến khẽ chuyển, dừng lại nơi Giản Tang.
Trong cái không gian náo nhiệt, giữa muôn vàn tiếng cười nói, Giản Tang lại vẫn bình tĩnh như thể nơi này chẳng liên quan gì đến mình. Cậu chỉ yên lặng ăn cơm, thái độ điềm nhiên, nét mặt nhàn nhạt đến gần như lãnh đạm, như thể mọi lời khen, mọi khoe mẽ, chỉ là vài câu chuyện gió thoảng mây bay, chẳng đáng bận tâm.
Lý Thiến bất giác cảm thấy nghẹn ở ngực.
Cô ta đã từng không thích Giản Tang không phải vì Giản Tang làm gì sai, mà bởi một điều không thể nói thành lời: từ khi còn học tiểu học, cô ta luôn khó chịu vì ánh mắt bình thản kia.
Mỗi lần cô ta mặc váy mới, đeo cặp sách hàng hiệu, bạn học xung quanh đều sẽ trầm trồ khen ngợi. Chỉ riêng Giản Tang không nhìn, không nói gì, như thể những thứ ấy chẳng có chút giá trị trong mắt cậu.
Vì sao?
Vì sao đến tận bây giờ, rõ ràng cô ta đã gả vào nhà giàu, chồng có tiền, sống trong nhung lụa... mà vẫn cảm thấy mình chẳng thể nào lấn át được Giản Tang?
Chồng cô ta một người đàn ông trung niên phát tướng, cười lên mắt híp thành một đường đứng cạnh cô ta dường như chỉ là vật trưng vật chất mà không có chút tình cảm nào.
Còn Giản Tang thì sao?
Người đàn ông đi cùng cậu, người tên là Thẩm Minh Yến, rõ ràng là một kẻ tuấn tú đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Từng cái nhấc tay nhấc chân đều có khí chất, ánh mắt lại trầm ổn đầy vẻ thành thục. Đặt cạnh chồng cô ta, giống như cách biệt cả mấy con phố.
Lý Thiến đố kỵ đến mức gần như nắm chặt tay dưới bàn. Nhưng ngay sau đó, cô ta liếc thấy bộ quần áo của Thẩm Minh Yến rõ ràng không phải hàng cao cấp nổi bật, chỉ là kiểu dáng đơn giản. Cô ta khẽ hừ lạnh trong lòng.
Đẹp trai thì sao chứ? Không có tiền thì vẫn là không có tiền.
Càng nghĩ, tâm tình cô ta càng tốt lên. Lý Thiến lấy lại nụ cười, giả bộ vô tình mở lời, giọng ngọt ngào mà lại mang một chút mỉa mai được giấu kỹ: “Khóa đại biểu à, sao cậu chỉ lo ăn cơm thế? Không nói chuyện với mọi người gì cả?”
Cậu từng là đại biểu môn Toán của lớp, một người luôn khiến người khác vừa ganh vừa nể.
Lời Lý Thiến vừa dứt, ánh mắt mọi người liền đồng loạt đổ dồn về phía Giản Tang.
Cậu bình tĩnh buông đũa, ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua bàn tiệc: “Nói cái gì?”
Giọng cậu nhẹ đến mức gần như hòa vào không khí, nhưng lại khiến cả bàn bất giác im lặng trong khoảnh khắc.
Nụ cười của Lý Thiến cứng đờ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. Ánh mắt cô ta quét một vòng trên người Giản Tang, thấy đối phương ăn mặc đơn giản, không chút dấu vết hàng hiệu nào, trong lòng liền sinh ra chút đắc ý. Cô ta cố tình làm giọng điệu thân thiết, nhưng từng chữ như ẩn chứa mũi dao nhỏ: “Mấy năm nay cậu sống thế nào rồi? Nghe nói lên thành phố lớn làm việc, chắc lương cũng cao lắm nhỉ?”
Giản Tang liếc nhìn Thẩm Minh Yến bên cạnh đang lột tôm cho mình, giọng nhàn nhạt: “Cũng tạm.”
Lý Thiến che miệng cười khẽ, nụ cười đầy vẻ “quan tâm” mà lại khiến người ta cảm thấy châm chọc: “Cậu làm ở thành phố lớn mà sao vẫn ăn mặc đơn giản như hồi còn đi học thế? Không định trau chuốt lại một chút à?”
Giản Tang từ trước đến nay quen sống tiết kiệm, không ưa phô trương, cũng chẳng hứng thú với hàng hiệu. Nhưng người ngồi cạnh cậu Thẩm Minh Yến lại hoàn toàn trái ngược.
Áo sơ mi trên người Thẩm Minh Yến là hàng may đo riêng từ Ý, đơn giản mà tinh tế, từng đường cắt khéo léo ôm lấy vóc dáng cao lớn; từng chiếc khuy áo nhỏ bé cũng đều là sản phẩm giới hạn. Dù không có logo thương hiệu đập vào mắt, nhưng mỗi chi tiết đều toát lên khí chất quý tộc lạnh nhạt, khiến người khác muốn phân biệt cũng phân không nổi.
Chính vì vậy mà Lý Thiến không thể nhìn ra, lại càng đắc ý trong tưởng tượng của chính mình.
Giản Tang không thèm để tâm, chỉ thản nhiên gắp con tôm đã được bóc sẵn, đưa lên miệng ăn một miếng, ánh mắt trầm tĩnh: “Quần áo mặc được là đủ.”
Một câu đơn giản, như cắt đứt toàn bộ sự tâng bốc giả tạo xung quanh.
Trong lòng Lý Thiến cười khẩy, âm thầm chê cười sự “keo kiệt” và “không có gu” của cậu.
Nhưng đúng lúc cô ta đang thỏa mãn trong đắc ý ấy, người đàn ông vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh Giản Tang lại nhàn nhã xoa tay, tư thế lười biếng nhưng khí thế không hề suy giảm. Thẩm Minh Yến khẽ nghiêng người, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia lạnh nhàn nhạt, cười như không cười: “Vị phu nhân này nói cũng có chút đạo lý.”
Lý Thiến có hơi bất ngờ, ánh mắt chớp chớp.
Chưa kịp hiểu ý, đã thấy Thẩm Minh Yến nghiêng về phía Giản Tang, giọng nói trầm thấp hơi khàn, lười biếng mà ám muội, mang theo cảm giác thân mật như thể người khác không nên nghe: “Cái lắc tay đá quý gì đó... em có thích không? Nếu thích, anh mua vài bộ cho em chơi.”
Một câu nói nhẹ tênh.
Bàn ăn thoáng chốc yên tĩnh.
Mấy trăm vạn đối với bọn họ là cả một gia sản, mà người đàn ông ấy lại nói cứ như mua một món đồ chơi vậy.
Giản Tang vẫn giữ phong thái như thường, ngón tay thon dài trắng trẻo nâng chung trà lên, hờ hững đáp: “Không cần.”
“Chậc.” Thẩm Minh Yến khẽ tặc lưỡi, giọng điệu mang theo chút tiếc nuối nhưng rõ ràng là chiều chuộng. Anh quay đầu, ánh mắt rơi trên người Lý Thiến, khẽ cong môi cười, ánh nhìn bình tĩnh mà sâu xa: “Xem ra mấy món đồ chị thích... người nhà tôi không có hứng thú.”
Lý Thiến cả người cứng đờ tại chỗ, nụ cười bên môi cũng dần dần tắt hẳn.
Thứ mà cô ta luôn kiêu ngạo, hôm nay mang ra khoe khoang, vậy mà trong miệng Thẩm Minh Yến lại chỉ là một món “đồ chơi” tầm thường một cách gọi hời hợt, thậm chí mang theo khinh miệt.
Lý Thiến từ nhỏ đã luôn tự tin vào ngoại hình của mình, luôn cho rằng kiểu đàn ông ưu tú nào cũng sẽ động lòng vì mình. Nhưng khoảnh khắc này, đối diện với ánh mắt hờ hững như nhìn một món đồ chơi lỗi thời của Thẩm Minh Yến, cô ta lại cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Giống như... chính cô ta cũng chỉ là một món đồ không đủ tư cách đặt lên bàn, một thứ đồ chơi dùng để tiêu khiển mà thôi.
Càng trớ trêu hơn là lúc này, chồng cô ta người đàn ông có phần phì nộn với nụ cười lấy lòng lại bước lên, vừa cười vừa đưa ly rượu: “Huynh đệ, đừng để tâm mấy chuyện vặt với phụ nữ. Tuy chúng ta không phải bạn học, nhưng hôm nay có duyên ngồi cùng một bàn, cũng xem như gặp gỡ hữu duyên, tôi kính anh một ly!”
Nếu đổi là ở thành phố A, có lẽ đã sớm có người khẽ nhắc nhở: Không phải ai cũng xứng để gọi Thẩm Minh Yến là huynh đệ.
Nhưng ở buổi tụ họp bạn học cũ của Giản Tang, Thẩm Minh Yến lại lễ độ mà ôn hòa, chẳng hề tỏ vẻ gì. Anh chỉ nhẹ nhàng nhấc ly, chạm nhẹ vào ly người đối diện, sau đó uống cạn.
—---
Rượu qua ba tuần. Không khí trên bàn tiệc càng lúc càng náo nhiệt.
Phòng tiệc là một gian ghế lô rộng lớn, bên cạnh còn có khu vực chơi bài và giải trí. Một nhóm bạn học đã bắt đầu rủ nhau đi chơi tiếp. Dù là nơi nào, Thẩm Minh Yến đều như một nam châm thu hút ánh nhìn, anh vốn dĩ chính là kiểu người như vậy. Từ khí chất đến cử chỉ đều khiến người khác dễ dàng bị thu hút, chưa đến mười phút đã khiến đám nam nhân trên bàn tiệc hò reo thân thiết như huynh đệ lâu năm.
“Đi đi đi! Thẩm ca, chơi một ván nào!”
“Huynh đệ, ly tiếp theo nhé!”
“Lại đây, tới lượt anh rồi!”
Thẩm Minh Yến vốn định ngồi với Giản Tang thêm chút nữa, nhưng trong phòng người đông tiếng ồn, mà Giản Tang thì chưa bao giờ thích ồn ào náo nhiệt.
Anh quay sang nhìn người kia, nhỏ giọng hỏi ý.
Giản Tang khẽ gật đầu: “Đi đi.”
Có được sự cho phép, hơn nữa lại đang có nhiều ánh mắt nhìn tới, Giản Tang cũng không làm khó anh, liền đứng dậy theo nhóm người đi về phía khu trò chơi.
—---
Không lâu sau, bàn tiệc vốn ồn ào cũng dần thưa người, chỉ còn lại vài ba nhóm lẻ tẻ. Giản Tang một mình dựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt, ngón tay nhẹ đặt lên viền chén trà, dáng vẻ lười nhác mà tĩnh lặng.
Bỗng có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, dịu dàng đến mức như tiếng gió thổi qua tán lá: “Khóa đại biểu, muốn uống chút nước ấm không?”
Giản Tang mở mắt, ánh nhìn hơi trầm, rơi vào một khuôn mặt thanh tú đang mỉm cười.
Cô gái ấy dịu dàng nói: “Là mình, Khổng Văn Tĩnh. Cậu còn nhớ chứ?”
Giản Tang thoáng suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Nhớ.”
Khổng Văn Tĩnh thấy cậu còn nhớ rõ, nụ cười nơi khóe môi càng trở nên dịu dàng hơn.
“Khóa đại biểu, cậu bây giờ nhìn vẫn giống như trước, chẳng thay đổi gì nhiều cả.” Cô nghiêng người, rót nước cho cậu và cả mình, giọng nói mang theo chút ý cười mềm nhẹ: “Hơn nữa xem ra hiện tại cậu sống rất tốt… Khi nãy, người đó là người yêu của cậu sao?”
Lúc này, vẻ mặt Giản Tang mới thoáng nhu hòa một chút. Cậu khẽ “ừ” một tiếng, đôi mắt dừng lại nơi mặt bàn, tựa như vẫn đang cảm nhận hơi ấm trong ly nước trên tay.
Khổng Văn Tĩnh mỉm cười đầy yên tâm, rồi lại buông lời trêu chọc: “Trước kia mình còn tưởng cậu sẽ không kết hôn đâu, thật không nghĩ tới đấy.”
Giản Tang nghiêng mắt nhìn cô, giọng trầm thấp mà nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Ừm…” Cô suy nghĩ một lát, rồi thở ra một hơi: “Chắc là vì cảm giác cậu rất độc lập, mạnh mẽ… giống như chẳng cần dựa dẫm vào ai cả.”
Nói đến đây, cô nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười thoáng qua như một vệt nắng nhạt: “Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu hạnh phúc… thì thật sự rất tốt.”
Giản Tang im lặng một lát, sau đó khẽ mở lời: “Còn cậu thì sao?”
Khổng Văn Tĩnh ngẩn người, nụ cười trên môi khựng lại trong chốc lát.
Cô không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy một câu đơn giản, nhưng trong ánh mắt cậu lại có một sự trầm tĩnh và thành ý khiến cô không giấu được điều gì.
“…Tôi ly hôn rồi.” Cô nói khẽ.
Ánh mắt Giản Tang khẽ trầm xuống.
“Có lẽ vì anh ấy không thật sự yêu tôi,” Khổng Văn Tĩnh cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng qua mặt hồ: “Chỉ là cảm thấy tôi phù hợp để kết hôn, cha mẹ tôi thì thúc giục, bên anh ấy cũng vậy. Hai người đều đến tuổi, không có gì quá sai lệch, thế là ở bên nhau.”
Cô khẽ lắc đầu, giống như đang giễu cợt chính mình: “Nhưng sau khi chung sống, tôi mới nhận ra sở thích khác biệt, cách sống cũng khác. Anh ấy chỉ muốn tôi làm một người vợ đúng chuẩn, nghỉ việc, ở nhà chăm con, từ bỏ mọi theo đuổi và ước mơ. Nhưng… đó không phải cuộc sống tôi mong muốn.”
Lời cuối cùng, cô thở ra một hơi, mang theo mệt mỏi đã chôn sâu từ rất lâu.
Giản Tang vẫn không nói gì, ánh mắt dừng lại nơi giọt nước vừa lăn qua vách ly.
Khổng Văn Tĩnh lại lần nữa nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa mà sáng rõ.
“Kỳ thực, nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng. Có lẽ chỉ là... không đủ yêu mà thôi.” Cô khẽ cười, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng lại có chút cay đắng: “Cũng may là đã ly hôn, con cũng không có ở chung với tôi… Từ giờ về sau, không còn ai có thể trói buộc tôi nữa.”
Giản Tang khẽ gật đầu, giọng cậu vẫn điềm đạm nhưng chứa đựng sự chắc chắn lạ kỳ: “Vì bản thân mà sống… rồi sẽ gặp được người phù hợp.”
Lời nói nhẹ như gió, lại khiến Khổng Văn Tĩnh như được tiếp thêm một chút hơi ấm. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười lấp lánh giữa ánh đèn dịu mờ, mang theo sự kiên định đã được tôi luyện từ đau thương.
“Ừ,” cô nói, giọng dứt khoát, “về sau, tôi nhất định sẽ sống vì chính mình. Nếu có ngày nào đó gặp được người thật lòng yêu tôi, tôi sẽ kết hôn. Còn nếu không… thì cũng chẳng sao. Hôn nhân không có tình cảm, chẳng khác nào một mớ hỗn độn. Tôi không muốn sống như vậy thêm một lần nào nữa.”
Giản Tang lặng im nhìn cô, không phải ánh nhìn dò xét, mà là một kiểu lắng nghe chân thành. Dáng vẻ Khổng Văn Tĩnh lúc này rất bình tĩnh, nhưng ẩn sau sự bình tĩnh ấy, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng: cô đã từng đi qua những ngày tháng rất mệt mỏi.
Và cũng chính khoảnh khắc ấy trong đầu Giản Tang bỗng chốc như có một lưỡi dao vô hình xẹt qua, không bén đến đau, nhưng đủ để rạch ra một khoảng trống trong lòng.
Không hiểu sao, lời nói của Khổng Văn Tĩnh lại chạm vào nơi sâu nhất cậu vẫn luôn lờ đi.
Từ đầu đến cuối, cậu không rõ vì sao gần đây bản thân lại dễ mệt mỏi, dễ nôn nóng, và vì sao lại quyết định đến F thị tránh đi vài ngày.
Bây giờ thì cậu dần hiểu.
Không phải công việc, cũng không phải do mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống mà là vì giữa cậu và Thẩm Minh Yến… đã bắt đầu xuất hiện một thứ gọi là khoảng cách.
Một thứ gì đó mơ hồ, không thành hình, nhưng từng ngày một, lặng lẽ lấp đầy giữa hai người.
Cậu từng không biết vấn đề là gì. Nhưng lúc này, nhờ một cuộc trò chuyện đơn giản, cậu chậm rãi nhận ra, có lẽ, đó là bởi cả hai đều đang bước chậm lại, nhưng không còn dắt tay nhau nữa.