F thị đang giữa mùa đông, mưa bụi lặng lẽ trút xuống không dứt. Từng giọt tí tách trườn theo bề mặt kính pha lê của khách sạn, loang loáng như hàng lệ dài của bầu trời kéo dài cả đêm không nghỉ. Trong căn phòng sáng nhạt, người ngồi nơi sofa vẫn giữ nguyên tư thế từ khi màn đêm buông xuống đến tận rạng sáng.

Trong tay cậu, điện thoại vẫn đang rung nhẹ. Là Thẩm Minh Yến gọi đến.

Gần như một cơn sốt ruột hiện rõ trong từng cuộc gọi bị từ chối, anh không ngừng gọi lại, rồi khi không gọi được nữa, liền chuyển sang WeChat.

Giản Tang chỉ liếc mắt nhìn màn hình sáng lên từng chập, không chút do dự mà dứt khoát tắt tiếng thông báo.

WeChat vẫn đang liên tục hiện lên tin nhắn thoại.

Từng đoạn, từng đoạn đều là giọng nói mang theo gấp gáp, giống như đang cố bắt kịp cảm xúc rối ren, đến nỗi không kịp gõ chữ. Cuối cùng, tin nhắn được gửi đi là:【 Vợ à nghe anh giải thích, đều mẹ nó là Vương Dương cái tên tiểu súc sinh kia giở trò! Trừ uống rượu ra anh thật sự không làm gì cả! 】

Giản Tang nhìn lướt qua, khóe mắt không gợn sóng. Tay lướt nhẹ một cái, thẳng thừng cài đặt chế độ “Không làm phiền” cho cả ứng dụng.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ nhẹ. Cậu đứng dậy, bước tới mở cửa.

Người đứng đó là tiểu trợ lý do chi nhánh công ty sắp xếp cho cậu trong lần công tác này. Cô gái trẻ mỉm cười lễ phép: “Giản tổng, trưa nay có lịch ký hợp đồng. Tôi sẽ theo hỗ trợ anh.”

Giản Tang nhẹ gật đầu, giọng trầm thấp có chút khàn: “Vào đi, tôi rửa mặt một chút.”

Tiểu trợ lý vội vã đáp lời, bước vào trong phòng. Ánh mắt vừa liếc qua giường đệm đã khẽ ngạc nhiên tấm trải giường vẫn phẳng phiu, không chút nếp gấp, y hệt như chưa từng có ai nằm lên suốt đêm.

Chỉ có chiếc sofa phía đối diện để lại một chút dấu vết lõm mờ nhạt, tấm chăn gấp gọn đặt bên thành ghế, cùng với chiếc điện thoại đang nằm lặng lẽ rung lên không ngừng.

Tiểu trợ lý cẩn trọng lên tiếng: “Giản tổng, hình như điện thoại của anh vẫn đang rung...”

Từ trong phòng tắm, giọng cậu truyền ra, vẫn lạnh nhạt mà kiên quyết: “Không cần để ý tới.”

Cô vội vàng cúi đầu: “Vâng.”

F thị lạnh, kiểu lạnh len lỏi khiến người ta dù trùm trong điều hòa ấm cũng vẫn cảm thấy giá rét bám vào đầu ngón tay. Tiểu trợ lý nghe thấy trong phòng tắm vọng ra tiếng ho nhẹ, trầm thấp và khàn đục như thể đã kìm nén cả đêm.

Cô hơi lo lắng hỏi: “Giản tổng, anh không sao chứ? Có phải... bị cảm rồi không?”

Giọng nói đáp lại mang theo chút khàn khàn, nhưng vẫn bình tĩnh: “Không có gì.”

Tiểu trợ lý đứng phía sau cửa, thoáng chần chừ.

Cô không biết vì sao, chỉ là mơ hồ cảm thấy giọng nói kia, dù bình tĩnh đến thế, lại mang theo một tầng mệt mỏi khó giấu. Từ khi cô vừa gõ cửa, lúc Giản tổng mở cửa ra, ánh sáng hành lang lướt ngang gương mặt cậu trong bóng tối… cô rõ ràng thấy đôi mắt kia hơi ửng đỏ.

Một người đàn ông vẫn luôn trầm ổn, lạnh nhạt và lý trí như vậy… phải đau lòng đến mức nào, mới có thể để lộ một tia bi thương không kịp che giấu?

Cô siết nhẹ tay, không dám hỏi thêm.

—---

Buổi chiều, F thị

Hợp đồng kết thúc đúng giờ. Hai bên vui vẻ, đạt thành ý định hợp tác ban đầu.

Lúc Giản Tang sắp rời đi, Từ Hải Dương bước nhanh tới, trong tay cầm một viên kẹo trị ho nhỏ, cười đưa đến: “Cho cậu này.”

Giản Tang hơi ngẩn người.

Người đứng trước mặt cậu, đã không còn là chàng thiếu niên gầy gò tự ti năm nào. Từ Hải Dương của hiện tại mang theo nụ cười sáng sủa và sức sống thanh xuân, ánh mắt chân thành mà ấm áp.

“Tôi vừa thấy cậu ho mãi không dứt, giọng cũng khàn, cái này là kẹo nhuận hầu tôi hay dùng.” Giản Tang mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.”

Từ Hải Dương chú ý tới sắc mặt cậu hơi tái nhợt, chần chừ một chút rồi mở lời: “Cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì… tôi mời một bữa nhé?”

Giản Tang khẽ lắc đầu, lễ độ nhưng có chừng mực: “Cảm ơn ý tốt của cậu, trợ lý của tôi đã đặt trước phần ăn. Dù sao F thị là quê tôi, nếu có dịp, lần sau để tôi mời lại.”

Câu nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng cũng là một lời từ chối khéo.

Từ Hải Dương không lấy làm thất vọng, vẫn mỉm cười như cũ: “Tôi biết mà, F thị là quê nhà cậu. Chúng ta cùng tiểu học ở đây học đấy thôi. Vừa hay hôm qua tôi về nước, gặp lại bạn cũ, bọn họ vừa kết thúc tổ chức một sự kiện, định tổ chức buổi tụ họp nhỏ. Ai cũng nhắc tới cậu, biết cậu đang ở đây, mọi người vui lắm.”

Giản Tang lặng im giây lát.

Thực lòng mà nói, cậu không nhớ rõ mình với đám bạn thời tiểu học có gắn bó đến thế không. Nếu có, thì cũng chỉ là những ký ức mờ nhạt nằm lẫn trong rất nhiều tầng lớp hồi ức đã được cất kỹ.

Thật ra Giản Tang vốn không có hứng thú gì với mấy buổi tụ họp bạn học. Nhưng suy nghĩ lại lần này trở về, đã là mười mấy năm chưa từng gặp lại bọn họ. Huống hồ, hiện tại quay về khách sạn cũng chẳng có tâm trạng xem tài liệu, cả ngày nay tâm trạng của cậu đều như bị phủ bởi một tầng mây xám, chồng chất không lối thoát.

Nếu chỉ coi như đi giải sầu… thì cũng không tệ.

Cuối cùng, Giản Tang gật đầu: “Được.”

Từ Hải Dương nghe cậu đáp ứng, nét mặt lập tức sáng bừng như nắng sau mưa, nhiệt tình nói luôn địa điểm tụ họp do chính anh ta chọn nơi mình quen thuộc, vừa vặn có thể tiện đường đưa Giản Tang cùng đi.

Giản Tang cũng không từ chối, hôm nay cậu thật sự mỏi mệt, chỉ đơn giản nói: “Làm phiền rồi.”

Từ Hải Dương vội cười, ánh mắt chân thành: “Không phiền, tôi rất sẵn lòng mà.”

—---

F thị chiều đông.

Mưa vẫn rơi không ngớt, lẫn theo từng hạt tuyết nhỏ vụn, rả rích gõ lên mặt đường, mái xe và kính cửa sổ, khiến nhiệt độ trong không khí ngày càng lạnh buốt. Xe cộ đông đúc, đường phố ùn tắc, nhưng trong xe lại yên tĩnh.

Giản Tang ngồi ở ghế phụ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính phủ sương mờ, mà điện thoại trong tay vẫn không ngừng sáng lên.

Là Thẩm Minh Yến.

Gọi không được điện thoại, lại nhảy qua WeChat, spam như điên. Tin nhắn lướt qua nhanh đến mức như muốn thiêu cháy cả khung chat.

“Nghe máy nghe máy nghe máy nghe máy nghe máy!!!!”

“Giản Tang, em có bản lĩnh thì nghe máy!!!”

“Có mỗi một lần uống rượu, em làm như anh giết người không bằng!!!”

Anh còn kèm một đoạn voice 29 giây, giọng nói như gầm lên, khàn khàn, vừa tức giận vừa mang theo chút uỷ khuất lẫn bất lực.

Lúc ấy, Giản Tang đang bận kiểm tra đối chiếu hợp đồng và các hạng mục con số quan trọng, căn bản không để ý tới di động.

Nửa tiếng sau, khi cậu mở ra, khung tin nhắn đã như một trận cuồng phong quét qua tất cả đều là giọng nói và chữ viết của một người mất kiên nhẫn đến cực điểm.

Nhưng đến cuối cùng, lại chỉ còn lại một dòng lạnh lẽo như đinh đóng cột: “Em xong rồi.”

Giản Tang khẽ cười, nhưng trong đáy mắt lại mang theo một tia mỏi mệt nhàn nhạt. Cậu biết, đại thiếu gia là tức giận rồi.

Xoa nhẹ ấn đường, cậu chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:

“Về rồi nói.”

Nhưng không có ai hồi âm nữa.

Khung chat trở nên yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra, nhưng chính là loại yên tĩnh này, khiến lòng người dần trở nên trống rỗng.

Giản Tang ngồi thẳng dậy, cất di động vào túi áo, không nhìn thêm nữa.

Cậu biết rõ Thẩm Minh Yến đang giận, giận đến không thèm nói lời nào. Nhưng lần này, cậu thật sự không muốn để tâm. Cậu về F thị… chính là để được yên tĩnh, để có thể ngồi xuống mà suy nghĩ rõ ràng một chút.

—---

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn.

Một chiếc siêu xe màu xám tro, thân xe sáng bóng phản chiếu ánh đèn mờ ảo dưới trời mưa phùn. Loại xe đắt đỏ này ở một thành phố nhỏ như F thị giống như một vệt sáng ngang trời, vừa xuất hiện liền lập tức trở thành tiêu điểm.

Từ Hải Dương xuống xe trước, đi một vòng sang bên ghế phụ, đích thân mở cửa cho Giản Tang.

Không xa có nhân viên khách sạn bước nhanh tới, thái độ vô cùng cung kính, nhận lấy chìa khoá: “Thưa quý khách, quý ngài đã đặt sẵn phòng riêng chứ ạ?”

Từ Hải Dương gật đầu, ánh mắt như không hề để bụi trần rơi vào mắt.

Gió lạnh luồn qua từng khe áo, mang theo hơi nước thấm vào cổ tay, làm làn da tê dại. Giản Tang từ trên xe bước xuống, chỉnh lại cổ áo khoác, chậm rãi theo sau Từ Hải Dương bước vào sảnh lớn của khách sạn.

Đây là phòng riêng lớn nhất của khách sạn nằm trên tầng cao, cửa mở ra là một không gian rộng rãi đầy ánh sáng dịu. Cửa vừa bật mở, bàn tròn bên trong lập tức rộn ràng, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Không ai biết là ai bắt đầu trước, chỉ nghe một tràng vỗ tay vang lên giữa không gian ấm áp: “Hoan nghênh! Hoan nghênh!”

Một người đàn ông trung niên cười tươi tiến lại gần: “Hải Dương à! Trời ạ, đã bao nhiêu năm rồi không gặp!”

Từ Hải Dương lễ độ bắt tay: “Lâu quá không gặp, lớp trưởng.”

Người đàn ông kia mặc áo khoác da màu đen, dáng người hơi phát tướng, mỗi lần cười là hai má phúng phính nhăn tít lại, giọng nói lại không giấu được sự nhiệt tình: “Ôi chao, còn gọi tôi là lớp trưởng làm gì! Khách sáo quá! Cứ gọi tôi là lão Vương cho thân thiết.”

Từ Hải Dương chỉ cười, không phản bác.

Ánh mắt lớp trưởng vô thức lướt qua người đứng cạnh Từ Hải Dương, sau một cái liếc nhìn ngắn ngủi, sắc mặt hắn ta hơi sững lại.

F thị là nơi nhỏ, thông tin rò rỉ vốn đã chậm. Mấy năm nay chỉ tình cờ mới có người biết, hoá ra Từ Hải Dương lại là con trai một của một tập đoàn niêm yết, giờ về nước tiếp quản công ty, trên người khoác lên không ít danh xưng: giám đốc điều hành, tinh anh du học, người thừa kế thế hệ mới… Mỗi một chữ đều khiến đám bạn học cũ cảm thấy mình ngày càng xa lạ với cậu thiếu niên năm xưa.

Nhưng hôm nay, người thật sự khiến lớp trưởng cảm thấy kinh ngạc lại là Giản Tang.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, người thanh niên ấy mặc một chiếc áo khoác tối màu kiểu dáng đơn giản, tóc đen cắt gọn, không chút phô trương. Nhưng mỗi một bước cậu đi vào, lại như chậm rãi kéo giãn không khí an tĩnh mà trầm ổn.

Làn da trắng hồng mịn màng, ngũ quan rõ nét, đôi mắt phượng hơi dài mang theo nét lạnh nhàn nhạt. Không cần cười, cậu cũng có một khí chất tự nhiên khiến người khác cảm thấy vừa xa cách vừa thu hút.

Không có phô trương, cũng chẳng cần ánh đèn sân khấu chiếu đến nhưng chỉ cần cậu đứng cạnh Từ Hải Dương, cũng khiến người ta không thể nào bỏ qua.

Lớp trưởng bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt.

So với một “thiếu gia phú nhị đại” như Từ Hải Dương người đứng bên cạnh, dẫu chỉ là một bóng dáng lặng lẽ, lại càng giống với hình ảnh “quân tử khiêm nhường” được viết trong sách vở. Một loại phong độ khiến người ta không dám thất lễ, nhưng cũng không thể rời mắt.

Lớp trưởng thoáng ngẩn ra, rồi như sực tỉnh, hơi kích động bước lên trước một bước: “Giản Tang?”

Giản Tang mỉm cười, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, khẽ giơ tay chào hỏi, dáng vẻ ung dung: “Lớp trưởng, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đúng vậy… đã lâu thật rồi.” Lớp trưởng thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh, ngữ khí không giấu được sự cảm khái. “Giản Tang à, so với hồi tiểu học… cậu thay đổi nhiều quá.”

Lông mi Giản Tang khẽ run, ánh mắt hơi cụp xuống: “Vậy sao?”

Lời còn chưa dứt, mấy bạn học phía bàn ăn cũng lục tục bước lại gần, xen vào với vẻ nhiệt tình có phần quá trớn:

“Cái này còn phải nói sao!”

“Tôi suýt chút nữa thì không nhận ra.”

“Hồi đó Giản Tang gầy đến nỗi như da bọc xương vậy.”

“Đúng rồi, trưa nào đi căn tin cũng chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu.”

“Còn bộ đồng phục mùa đông ấy… trong cả lớp cũng chỉ có một mình cậu ấy mặc đồ cũ năm ngoái…”

Tiếng nói cười ríu rít, nhưng từng câu từng chữ lại không khéo mà đâm vào những năm tháng mà ai cũng muốn giấu đi.

Không khí bắt đầu trở nên lúng túng.

Lớp trưởng ho nhẹ một tiếng, khẽ liếc những người bạn cũ, tỏ vẻ trách móc: “Mấy chuyện quá khứ nhắc lại làm gì? Giản Tang ngày xưa học giỏi nhất lớp, điểm số toàn đứng đầu trường, bây giờ lại càng xuất sắc, nhìn xem hong thái như vậy, so với chúng ta chẳng phải là hơn hẳn sao?”

Mấy người kia thoáng đỏ mặt, vội vã cười trừ xin lỗi.

Giản Tang chỉ lắc đầu, ngẩng mắt nhìn đám người trước mặt, giọng trầm tĩnh: “Không sao. Mười mấy năm rồi, con người thay đổi cũng là chuyện bình thường.”

Lớp trưởng cũng bật cười theo, như thể tìm lại được nhịp trò chuyện.

Nhưng trong lúc nói cười, vẫn có vài ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người Giản Tang và Từ Hải Dương đánh giá, thăm dò, rồi lặng lẽ suy đoán.

Hai người cùng nhau đến, ăn ý bước vào như một cặp, lại đều không mang theo người nhà hay bạn đời… Ánh mắt vô thức quét qua một vòng, cuối cùng đọng lại ở khí chất và sự “xứng đôi” khó diễn tả kia.

Từ Hải Dương chẳng hề bận tâm. Thậm chí, so với người bị nhìn chằm chằm, anh ta còn có chút vui vẻ khó kiềm.

Một người ngồi bên cạnh, vỗ tay cười ha hả: “Có điều hai người tới hơi muộn đó nha. Cả bàn bọn tôi đã đợi gần nửa tiếng rồi đó, là cố tình chờ hai người đấy!”

Lời vừa dứt, những người xung quanh cũng lập tức phụ họa, đùa cợt nhiệt tình như trút cả bầu không khí căng thẳng xuống ly rượu.

Từ Hải Dương mỉm cười, ngữ khí mang chút áy náy: “Trời mưa, đường kẹt xe, tới trễ là lỗi của tụi mình. Hay là… tôi tự phạt ba ly xin lỗi mọi người?”

Cả bàn lập tức ồ lên, tiếng vỗ tay cười vang.

Rượu được rót ra, ánh sáng từ đèn trần phản chiếu lên sóng rượu màu hổ phách, sóng sánh trong ly thủy tinh.

Từ Hải Dương nâng ly, hào sảng uống cạn ba ly liên tiếp, mỗi lần đều dứt khoát mà sạch sẽ, khiến tiếng vỗ tay xung quanh lại nổi lên như sấm.

Đã là người đi cùng nhau, Giản Tang đương nhiên không thể miễn. Nhưng cậu xưa nay không giỏi uống rượu, thể chất lại dễ say, huống chi hôm nay còn bị cảm nhẹ, giọng khàn, sắc mặt nhợt nhạt.

Kế tiếp liền đến phiên Giản Tang.

Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía cậu. Trong tình huống này, nếu từ chối thẳng thừng, e rằng sẽ khiến không ít người khó chịu, thậm chí không tránh được bị bàn tán sau lưng.

Giản Tang khẽ do dự, ánh mắt rơi vào ly rượu trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên thân ly, chuẩn bị nâng lên uống một chút cho phải phép.

Nhưng ngay lúc ấy, Từ Hải Dương đã vươn tay trước một bước, giọng nói ung dung vang lên: “Để tôi uống thay cậu ấy. Dù sao cũng là tôi lái xe, tới trễ cũng là do tôi.”

Lời vừa dứt, cả bàn ăn thoáng im lặng, rồi sau đó như nổ tung trong một tràng xôn xao ẩn chứa ý trêu đùa.

Một đám người cười đến không đứng đắn, ánh mắt giữa ánh đèn mập mờ mang theo vài phần ái muội, xen lẫn tò mò và suy đoán. Không ai biết rõ quan hệ giữa hai người họ, nhưng hành động và ánh mắt kia làm sao không khiến người ta nghĩ sâu hơn?

Giản Tang cảm thấy không ổn, hơi cau mày, giơ tay định ngăn lại: “Không cần, tôi tự—”

“Kẽo kẹt—”

Âm thanh cánh cửa bị đẩy ra vang lên sau lưng, vừa vặn đánh gãy lời Giản Tang còn chưa nói xong, cũng khiến cả phòng đồng loạt quay đầu nhìn ra phía cửa.

Một bóng người xuất hiện trước cửa.

Áo khoác màu đen được tùy ý khoác trên vai, bên trong là áo cổ lọ màu sẫm ôm sát dáng người cao gầy. Ánh sáng từ hành lang phía sau chiếu vào, làm nổi bật gương mặt sắc nét, đường nét tuấn mỹ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao, khí chất lạnh lùng, bước vào liền mang theo áp lực vô hình khiến cả căn phòng như trầm xuống vài độ.

Thẩm Minh Yến xuất hiện như một cơn gió lạnh từ trời đông, sắc sảo và khiến người ta ngẩn ngơ.

Ánh mắt anh quét một vòng trong phòng, rồi không chút do dự dừng lại trên người Giản Tang.

Khóe môi hơi cong, mang theo một nụ cười không rõ ý vị, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ồ, đến sớm thật đấy.”

Giản Tang nhíu mày.

Từ Hải Dương ở bên cạnh, sắc mặt khẽ thay đổi. Dù đã bao năm trôi qua, dù bản thân có trở nên thành công hay điềm đạm đến đâu nhưng chỉ cần Thẩm Minh Yến xuất hiện, trung tâm của mọi ánh nhìn… vĩnh viễn vẫn là người kia.

Thẩm Minh Yến sải bước tiến đến, giày da vang lên nhè nhẹ lên sàn gỗ, từng bước vững chãi.

Anh dừng lại bên cạnh Giản Tang, liếc mắt nhìn ba ly rượu còn chưa uống trên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người đang ngồi. Trong ánh mắt kia là sự lạnh nhạt không chút thân thiện, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ lười biếng như chẳng thèm quan tâm: “Tôi uống thay cậu ấy.”

Giản Tang khẽ lùi lại một bước theo bản năng, đưa tay kéo nhẹ vạt áo anh, thấp giọng gọi: “Thẩm Minh Yến…”

Nhưng người kia dường như không nghe thấy. Trong trạng thái có thể gọi là “bán điên cuồng”, anh không nói hai lời, cầm ba ly rượu liền ngửa đầu uống cạn từng ly một. Động tác dứt khoát, tay không run, môi không mím, cánh tay thon dài giơ ly lên như một cảnh quay chậm khiến không ít người ngẩn ngơ mà nhìn theo.

Rượu cạn.

Người đàn ông kia đặt chiếc ly cuối cùng xuống bàn, hơi nghiêng đầu, cười khẽ: “Xong.”

Rất nhiều người trong bàn tiệc không biết hắn là ai, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự kinh ngạc.

Người đàn ông này… khí chất quá chói mắt, tuấn tú đến mức khiến ngay cả những người vốn không hề dễ rung động cũng thoáng đỏ mặt.

Lớp trưởng hơi lúng túng, khẽ ho một tiếng, lễ phép mở lời: “Xin hỏi vị tiên sinh này… anh có phải vào nhầm phòng không? Đây là buổi tụ họp của bạn học tiểu học chúng tôi.”

Thẩm Minh Yến không trả lời ngay, mà dời ánh mắt về phía Giản Tang, đôi mắt đen thẫm như đang cất giấu điều gì đó khó nói thành lời. anh hơi nheo mắt, khóe môi cong lên một tia cười lạnh: “Bạn học tiểu học?”

Giọng nói anh nhẹ nhàng vang lên, lười biếng mà sắc bén: “Vậy… cậu ấy là bạn học của các người à?”

Lớp trưởng hơi sững lại, sau đó vẫn gật đầu.

Nụ cười nơi khóe miệng Thẩm Minh Yến càng sâu. Anh tiến sát đến bên Giản Tang, không khách khí mà duỗi tay ôm lấy eo người kia, kéo nhẹ một cái liền đem cả người ôm trọn vào ngực. Cử chỉ ấy vừa bá đạo, vừa… khiến người ta nghẹn lời.

Thẩm Minh Yến cúi đầu, ghé vào tai Giản Tang, giọng khàn khàn đầy mùi rượu và nguy hiểm: “Nếu đã là bạn học… thì chắc là cũng được mang theo người nhà nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play