Không thể không thừa nhận, những lời vừa rồi của Vương Dương, quả thực sát thương cực lớn.
Cả căn phòng trong chớp mắt trầm xuống vài phần âm lượng, tiếng cười nói cũng trở nên dè chừng. Mấy người đang nâng ly gần đó đều lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt lóe lên sự tò mò, mà phần lớn là... hả hê. Bởi lẽ nếu Thẩm Minh Yến thật sự ly hôn, vậy chẳng phải cơ hội của họ cũng nhiều thêm một phần hay sao?
Thẩm Minh Yến chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi lên người Vương Dương.
Vương Dương lúc đầu còn đang cười cợt, khoé môi cong lên chưa kịp thu lại, đã đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu kia. Chỉ một giây đối diện thôi, lưng hắn đã lạnh toát, lông tơ dựng đứng, có cảm giác như bản thân bị một mãnh thú nguy hiểm theo dõi.
Thẩm Minh Yến không giận dữ, không gào lên, cũng không đập đồ. Chỉ là … im lặng nhìn.
Chính sự im lặng ấy mới là thứ khiến người ta hoảng hốt.
Vương Dương nuốt nước bọt, cười gượng nói: “Tôi… tôi đùa thôi, đừng coi là thật.”
Bình thường nhìn vào, ai cũng nghĩ Thẩm Minh Yến là kiểu người dễ xúc động, tính tình thất thường, một chút là nổi nóng. Nhưng Vương Dương biết rất rõ, người như anh một khi thật sự trầm xuống, mới là lúc đáng sợ nhất.
Giống như giông tố tích tụ sau một bầu trời yên ả.
Thẩm Minh Yến nhìn hắn thêm một lát, ánh mắt sắc lạnh đến mức gần như muốn lột da người ta.
Cuối cùng, khi không khí gần như sắp nghẹt thở, anh mới mở miệng, giọng khàn khàn: “Loại lời này, tao không muốn nghe lần thứ hai.”
Vương Dương gật đầu như giã tỏi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Minh Yến lúc này mới dời mắt, cầm ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch. Khi anh khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cảm giác áp lực trong phòng cũng từ từ tan biến, mọi người mới thở ra được.
Sau khi uống cạn rượu, anh mắng một câu không nặng không nhẹ: “Mẹ kiếp, mày cả ngày cứ lắm mồm. Gần ba mươi tới nơi rồi, còn chưa chịu lấy vợ. Cẩn thận về sau sinh không nổi đấy.”
Vương Dương ngồi xuống cạnh anh, cười cà lơ phất phơ: “Tôi không định kết hôn.”
Thẩm Minh Yến nghiêng mắt nhìn hắn: “Đừng có ra vẻ, mày vẫn còn chưa quên được cô gái thời cấp ba kia chứ gì.”
Vương Dương nghẹn họng, nụ cười hơi khựng lại.
Thời học sinh, hắn tuy bề ngoài có vẻ ngang tàng, suốt ngày theo sau Thẩm Minh Yến gây chuyện khắp nơi, nhưng trong chuyện tình cảm lại là kiểu người khá nghiêm túc. Hắn từng quen một cô bạn gái – con gái của bảo mẫu nhà họ Vương, học ở một trường bình thường. Hai người ở bên nhau nhiều năm, tình cảm lặng lẽ mà sâu đậm.
Năm đó, khi biết chuyện, Thẩm Minh Yến còn cười nhạo hắn: “Mày mà dám đem cái bộ mặt ta muốn cưới cô giá kia về nhà, để mẹ mày biết mày đang qua lại với con bé ấy, chắc chắn sẽ đánh gãy chân người ta.”
Lúc đó, bọn họ đều còn trẻ, vẫn cho rằng mọi chuyện chỉ là nhất thời. Nhưng rốt cuộc, không phải ai cũng có thể chống lại áp lực gia đình.
Vương Dương năm đó từng cảm khái mà nói: “Thẩm ca, anh không hiểu đâu… Cảm giác yêu một người, là dù cô ấy có xuất thân nghèo khó, tay trắng không chốn nương thân, nhưng trong mắt anh, cô ấy vẫn là người tốt nhất, đáng quý nhất. Anh chỉ muốn ở bên cô ấy, chỉ muốn cưới cô ấy về nhà.”
Năm ấy, Thẩm Minh Yến không thèm để tâm, khóe môi nhếch lên, hừ lạnh: “Ngốc.”
Năm tháng như nước chảy, cảnh đời xoay vần.
Nhiều năm sau, đại thiếu gia Thẩm Minh Yến vốn luôn phách lối càn quấy lại thật sự bước vào hôn nhân, danh chính ngôn thuận cưới về người hầu bé nhỏ của Thẩm gia năm đó – Giản Tang.
Tiệc cưới kéo dài ba ngày, xa hoa rực rỡ. Toàn thành phố A không ai là không biết đến hôn lễ của Thẩm đại thiếu gia người từng một thời bất cần mà giờ lại si mê vợ đến điên cuồng.
Mà Vương Dương, người từng nói những lời thâm tình thuở trước, lại vẫn một thân độc thân, im lặng đến nay.
“A…!!.”
Thẩm Minh Yến ngồi trên sô pha, nhìn thấy hắn thất thần, không hiểu sao lại thấy bực, bật dậy mắng: “Nếu có thể quay lại lần nữa, tao thề, mẹ nó, quay lại thời cấp ba, nhất định phải túm lấy con bé kia hỏi cho ra lẽ, huynh đệ tao rốt cuộc kém chỗ nào? Vì sao lại không xứng?”
Vương Dương cười cười, nụ cười nhàn nhạt, lại như thể mang theo chút cay đắng. Hắn đưa tay rót một ly rượu, cụng ly với Thẩm Minh Yến, thấp giọng nói: “Không sao đâu, đừng nói nữa.”
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt hắn.
“Tình cảm mà… làm gì có chuyện xứng hay không xứng. Là tại tao lúc đó không đủ bản lĩnh, lòng cũng không đủ vững. Cô ấy rời đi, cũng là bình thường thôi.”
Thẩm Minh Yến trơn trắng mắt.
Ai ngờ Vương Dương còn thật thà tiếp lời: “Kỳ thật tao cũng hơi hâm mộ mày đấy. Dù ngoài miệng không nói, nhưng mà… Giản Tang đúng là người tốt bụng thật mà. Hồi đó trong trường, học giỏi nhất cũng là cậu ấy. Thế mà cậu ấy không hề ghét bỏ loại như tụi mình, một tên ngốc nghếch như tao, một tên ‘vừa bất tài lại kém cỏi như mày…”
Không khí chợt ngưng lại một nhịp.
Thẩm Minh Yến cười, nụ cười càng lúc càng nguy hiểm, ánh mắt u ám như sắp bóp nát người ta bằng lời nói. Giọng anh thấp trầm, tựa như rít ra từng chữ từ kẽ răng: “Vừa bất tài… lại kém cỏi?”
Vương Dương trợn tròn mắt, chợt ý thức được mình đã nói sai cái gì đó.
Nhìn thấy Thẩm Minh Yến đứng bật dậy, giơ tay xoay xoay cổ tay như đang khởi động gân cốt, hắn vội vàng giơ hai tay đầu hàng, cười gượng: “Nói đùa thôi, thật sự nói đùa mà! Không phải đâu! Em biết sai rồi!”
Nhưng Thẩm Minh Yến không thèm để tâm, đặt ly rượu xuống bàn, một tay túm lấy cổ áo Vương Dương như xách mèo: “Đi. Cùng tao đến võ đài đánh vài trận. Cho mày cười thoải mái.”
Vương Dương sắc mặt trắng bệch, cảm giác mình sắp thành ‘quân cờ hy sinh’ dưới cơn giận của Thẩm đại thiếu gia.
Đã kết hôn rồi, không chơi gái không rượu bia cũng được, nhưng sao lại không cho người khác chơi? Anh không chơi, bắt em phải chịu đòn thay sao?
Cả thành phố A này ai mà không biết Thẩm Minh Yến từng học MMA, từng đấm cho con trai nhà họ Tưởng nằm viện một tuần còn không bị kiện, giờ anh mà xuống tay thì mai chắc Vương Dương không xuống giường nổi.
“Ca ơi! Em không muốn đi! Thật sự!” Vương Dương kêu rên: “Em biết chị dâu mấy hôm nay không thèm để ý đến anh làm anh nghẹn lắm rồi, nhưng mà đừng xả lên người vô tội như em được không? Em chỉ là một người qua đường không may thôi!”
Giờ khắc này, hắn chỉ ước Giản Tang đột nhiên từ đâu bước tới, nhẹ giọng nói một câu: “Thẩm Minh Yến, đừng nghịch nữa.” Thì hắn mới có thể sống sót thoát kiếp này.
Nhưng giấc mộng mãi chỉ là mộng. Giản Tang không đến, mà Thẩm Minh Yến lại cười như sói đói sắp tìm được con mồi: “Không được.”
Vương Dương r*n rỉ: “Vì sao?!”
Thẩm Minh Yến lười biếng nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn mang theo chút xấu xa mê hoặc, từng chữ thong thả vang lên: “Vì… ai bảo mày dám nói tao ‘vừa bất tài lại kém cỏi’?”
Dứt lời, anh túm cổ áo Vương Dương kéo đi, không ai trong phòng dám cản, chỉ còn lại ánh mắt đồng tình âm thầm tiễn đưa.
—---
F thị
Giản Tang vừa xử lý xong chồng báo cáo chất cao như núi, cùng vài cuộc họp lê thê kéo dài đến tận cuối ngày. Khi bước ra khỏi thang máy, màn đêm đã sớm phủ kín bầu trời F thị.
Trăng treo cong cong trên đỉnh đầu, mảnh như nụ cười của người quen lâu ngày mới gặp lại vừa dịu dàng, vừa có chút xa cách. Gió lạnh đầu đông luồn qua khe áo, không khách khí quét thẳng vào cổ áo sơ mi của cậu, khiến Giản Tang ho nhẹ một tiếng, tay bất giác kéo cao cổ áo.
Mấy năm gần đây, sức khỏe cậu chẳng còn được như trước. Cứ đến mùa này là bệnh cũ lại tái phát, chỉ cần dính chút gió lạnh cũng đủ để phát sốt vài ngày. Những di chứng ấy là do năm tháng vất vả trước kia để lại, cũng không trách ai được.
Năm đó, chỉ vì muốn gom đủ tiền chữa bệnh cho mẹ, cậu chạy đông chạy tây, làm mọi thứ có thể. Có hôm tuyết rơi trắng trời, cậu đứng suốt cả đêm ngoài cửa nhà người cha ruột, cùng người đàn bà của ông ta. Đứng đến khi ngón tay gần như mất cảm giác, tuyết rơi dày đến nỗi muốn chôn cả thân người gầy guộc trong im lặng, nhưng đổi lại, cậu không lấy được một đồng.
Từ đông năm ấy, thân thể cậu bắt đầu suy yếu.
Lúc này, trong túi áo chợt vang lên một tiếng rung nhẹ.
“Ong ——”
Giản Tang lấy điện thoại ra, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt nhợt nhạt vì lạnh, cũng vừa khéo phản chiếu một chút ý cười bất đắc dĩ nơi đáy mắt cậu.
WeChat hiện lên hàng loạt tin nhắn chưa đọc, tất cả đều đến từ một người Thẩm Minh Yến, chồng cậu, đại thiếu gia nổi danh một vùng, bình thường khí thế bức người, ấy vậy mà giờ phút này lại hóa thân thành đại cẩu con dính người online.
【Giản Tang, vợ à, cái thiếp mời kia thật sự là Vương Dương tặng, anh thề!】
【Anh không chơi loại đó, thật sự! Tin anh đi!】
【Em rốt cuộc chừng nào thì mới chịu về nhà với anh? QAQ】
【nước mắt lưng tròng.jpg】
【nước mắt lưng tròng.jpg】
【nước mắt lưng tròng.jpg】
Thực ra đến lúc này, khi mắt đã nhìn thấy những dòng tin nhắn đầy dỗ dành kia, Giản Tang trong lòng cũng không còn thật sự nổi giận đến thế. Cậu hiểu, muốn một người như Thẩm Minh Yến đã quen sống tự do, máu nóng sôi trào từ nhỏ, bảo từ bỏ hoàn toàn mấy trò đua xe, nhảy dù hay mấy trò chơi mạo hiểm cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thỉnh thoảng anh ấy ngấm ngầm chơi một hai lần, cậu cũng chẳng phải không biết. Nhưng Giản Tang chọn cách mở một mắt, nhắm một mắt. Không phải vì thỏa hiệp, mà là vì hiểu thay đổi một con người không phải bằng cách cắt đứt mọi thói quen của họ, mà là khiến họ tự nguyện làm điều đó vì một người.
Mà công bằng mà nói, Thẩm Minh Yến… cũng không đến mức không làm được gì. Ít nhất, từ sau khi kết hôn, anh không còn chơi bời vô độ như trước, sau tan ca phần lớn đều về nhà đúng giờ, không còn lui tới hộp đêm hay mấy nơi ăn chơi phức tạp. Giản Tang đôi khi cũng sẽ tự hỏi: liệu có phải mình đang quá nghiêm khắc?
Vợ chồng sống chung, điều quan trọng nhất là phải biết thấu hiểu và bao dung lẫn nhau. Giản Tang thở ra một hơi dài, để cảm xúc từ từ hạ xuống.
Lúc nhìn lại đồng hồ, cậu nhớ hôm nay là ngày bảo mẫu tới dọn nhà theo định kỳ. Thế là tiện tay gọi điện cho dì ấy, muốn hỏi một chút về tình hình cơm tối của Thẩm Minh Yến.
“Tít…”
Cuộc gọi kéo dài vài hồi chuông mới được bắt máy.
Bên kia đầu dây, giọng nữ trung niên vang lên nhẹ nhàng: “À, Giản tiên sinh! Không sao, không sao, tôi đang dọn dẹp phòng khách đây.”
Giản Tang vẫn lễ độ như thường lệ: “Xin lỗi vì làm phiền dì muộn như vậy.”
“Không sao mà!” dì ấy cười cười “Nhà các cậu thật ra cũng không bừa bộn gì mấy, tôi buổi chiều đã quét dọn xong rồi. Quần áo và đồ dùng cá nhân cũng đã xếp gọn như lời cậu dặn, ngăn nắp cả rồi.”
“Cảm ơn dì nhiều.”
“Không có gì, thật ra hôm nay tôi còn nghĩ, chắc Giản tiên sinh đi công tác, Thẩm tiên sinh tối nay chắc cũng chẳng có gì ăn, nên tôi có làm ít sủi cảo, để trong ngăn mát tủ lạnh, lát nữa cậu ấy về chỉ cần đun nước là xong.”
Giản Tang nhìn lướt qua đồng hồ.
Giờ này, nếu không có việc gì đặc biệt, Thẩm Minh Yến lẽ ra nên đã về đến nhà.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, cậu nhẹ giọng cảm ơn dì rồi ngắt máy. Ngay sau đó, Giản Tang gọi cho tài xế riêng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Bên kia là giọng nói cung kính của người tài xế trung niên: “Giản tổng, ngài cần dặn gì ạ?”
Giản Tang ngữ khí vẫn như thường, không nhanh không chậm:
“Tôi nghe dì giúp việc nói thành phố A đang mưa, chắc đường xá cũng không dễ đi. Nãy tôi gọi cho dì ấy, nghe nói hai người vẫn chưa về nhà, nên tiện hỏi một chút.”
Bên kia điện thoại im lặng một chút, giọng tài xế mang theo chút do dự: “À… dạ đúng, trời có mưa. Nhưng vẫn lái xe được ạ, tôi sẽ cẩn thận. Hôm nay Thẩm tổng có một buổi xã giao, nên… hiện giờ vẫn chưa về nhà.”
Giản Tang khẽ nheo mắt.
Tài xế bên kia đầu dây lập tức cảm nhận được khí áp lạnh lẽo từ đầu bên này truyền đến, trong lòng như bị một khối đá nặng đè xuống. Ông biết cuộc gọi này, Giản tổng không phải đơn giản chỉ "thuận miệng hỏi một câu".
E rằng… từ trước khi gọi, Giản Tang đã mơ hồ đoán ra điều gì.
Sự im lặng kéo dài vài giây, khiến tài xế nín thở.
Đến khi âm thanh của Giản Tang vang lên, mang theo sự lạnh nhạt nhưng rõ ràng ẩn dưới là một tia sát khí mềm mỏng: “Nếu đến sáng mai vẫn chưa về nhà, mà còn ở hộp đêm... thì lập tức báo lại cho tôi.”
Tài xế nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Nhưng ông biết nếu không làm theo lời Giản tổng, thì có khi... việc này sẽ là chuyến cuối cùng của ông trong cương vị tài xế riêng cho Thẩm tiên sinh.
Ông rụt cổ, giọng cẩn thận đến mức không dám thở mạnh:
“Vâng, tôi hiểu rồi, Giản tổng.”
—---
Ngày hôm sau
Ánh mặt trời mùa đông chậm rãi vén mây, len lỏi qua lớp rèm nhung nửa khép của căn phòng bida sang trọng.
Trên chiếc sofa dài màu đậm, Thẩm Minh Yến nằm vắt chân ngủ say. Bên cạnh là sàn nhà bừa bộn: chai rượu nằm lăn lóc, bài tây rải khắp nơi, cả áo khoác lẫn mấy chiếc khăn quàng bị vứt vội vã như thể đêm qua không ai còn đủ tỉnh táo.
Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, khiến người đàn ông chau mày tỉnh lại trong trạng thái nhức đầu cùng khó chịu.
Mi mắt khẽ động, ánh mắt mơ hồ dần chuyển thành rõ ràng. Thẩm Minh Yến xoay người, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt liếc qua trần nhà lạ lẫm một thoáng trước khi dừng lại nơi thân thể ai kia đang nằm gục sấp dưới đất như con tôm bị giã.
Là Vương Dương.
Anh khẽ nhướng mày, không kiên nhẫn vươn chân dài, giày da lạnh lẽo chạm lên vai Vương Dương: “Dậy.”
Vương Dương tối hôm qua vừa bị đánh bầm dập, vừa thua sạch tiền lẫn thể diện trên bàn bida, đến mức quần đùi cũng sắp không giữ nổi. Giờ đây, dưới ánh nắng rọi nghiêng qua khe rèm, hắn mê mê man man mở mắt, đầu óc còn chưa thoát khỏi mộng mị.
Trong miệng, hắn vẫn lẩm bẩm gọi: “Tiểu Mai... đừng rời bỏ anh mà... Tiểu Mai...”
Nghe đến đó, Thẩm Minh Yến không nhịn được rủa khẽ: “Mai cái đầu ngươi. Người ta đi đời nhà ma tám trăm năm rồi, còn tiểu với chẳng mai.”
Một câu mắng tỉnh cả hồn, Vương Dương lập tức như bị ai giội nước đá, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thẩm Minh Yến cũng chẳng khá hơn là bao. Anh đã lâu rồi chưa có đêm nào chơi tới điên cuồng như thế. Vừa từ trên sofa ngồi dậy, xương cốt toàn thân đã vang lên một chuỗi "rắc rắc", giống như phát ra tín hiệu kháng nghị với chủ nhân.
Ánh mặt trời ban sớm lặng lẽ chiếu vào, soi lên khuôn mặt có chút uể oải của anh. Mùi rượu nồng đậm vẫn còn luẩn quẩn trên áo sơ mi nhăn nhúm, mồ hôi, khói thuốc và mùi nước hoa hòa trộn thành một hỗn hợp khiến người ta chỉ muốn bật tung cửa sổ.
Say đến đau đầu như muốn nứt óc loại cảm giác này làm anh như thể bị kéo ngược về những tháng ngày trước khi kết hôn. Những năm tháng ăn chơi trác táng, đêm không về nhà, ngày ngủ bù đến xế chiều.
Chỉ là hiện tại... nếu như Giản Tang đang ở nhà chờ, thì anh khẳng định đã sớm bị phạt quỳ trên ván giặt đồ.
…Mà nghĩ lại, từ hôm qua tới giờ, vợ của anh một cuộc điện thoại cũng không có.
Điều đó còn đáng sợ hơn cả một trận cãi nhau.
Anh cau mày, bắt đầu tìm điện thoại khắp nơi. Cuối cùng cũng moi được từ khe sofa ra một chiếc di động đã gần cạn pin. Ngày trước mỗi lần anh lỡ không về nhà, kiểu gì điện thoại cũng bị gọi đến mức nóng máy. Thế mà hôm nay… lại yên lặng đến kỳ lạ.
Một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi vào lòng Thẩm Minh Yến.
Không dám chần chừ, anh lập tức gọi cho Giản Tang.
Hắn nghĩ Giản Tang chắc đang còn giận, ít nhất phải để đổ vài hồi chuông mới bắt máy. Nhưng không vừa mới bấm gọi, bên kia đã bắt gần như ngay lập tức.
“Alo.”
Là giọng trầm thấp, hơi khàn, rõ ràng đã thức cả đêm.
Thẩm Minh Yến thoáng ngẩn ra, sau đó vội xách áo khoác dưới đất lên, cười làm lành: “Vợ à? Cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi?”
Giản Tang không trả lời câu đó. Cậu đang ở trong phòng khách sạn, ngồi trên sofa suốt từ đêm qua đến lúc bình minh, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Anh dậy rồi?”
Giọng nói bình thản đến mức khiến người ta không đoán ra được tâm tình.
Thẩm Minh Yến vẫn chưa nhận ra điều bất thường, ngả người vào ghế, giọng nói có chút lười nhác lại mang theo từ tính đặc trưng: “Vừa mới mở mắt. Nhớ em quá nên liền gọi luôn.”
Giản Tang im lặng một lúc, sau đó nói: “Trong nhà có bữa sáng. Đừng để bụng đói.”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, không gợn sóng.
Thẩm Minh Yến khựng lại, như thể nghe không rõ.
Bên cạnh, Vương Dương đang định thò đầu qua chào hỏi thì lại bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Minh Yến quét tới, một cái liếc mắt lạnh lùng đủ khiến tên kia đông cứng tại chỗ, ngoan ngoãn lùi lại.
Đối mặt với cơn giận tiềm tàng từ “lão bà”, Thẩm Minh Yến lập tức dựng lên khuôn mặt đĩnh đạc mang theo dáng vẻ chính trực hiếm có, đáp lời như thể đang nói chuyện với cấp trên:
“Ừ, trong nhà không có gì ăn... Một lát anh sẽ bảo thư ký mua gì đó mang đến.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Một sự im lặng rất dài.
Tươi cười trên mặt Thẩm Minh Yến cũng dần tan đi, một dự cảm bất ổn từ trong lòng bắt đầu dâng lên.
Ngay khi anh định mở miệng nhận lỗi...
“Tút — tút — tút...”
Đầu dây kia đã dập máy.