CHƯƠNG 5: ĐÊM Ở VƯƠNG PHỦ
Dưới ánh trăng lạnh, màn mỏng buông thấp như sương, phủ Tĩnh Vương yên tĩnh giữa đêm sâu.
Tiếng bước chân dừng lại trước chính viện. Gió đêm se lạnh, nhưng trong khoang xe, hơi ấm vẫn còn vương nơi áo choàng lông hồ mà Yên La khoác trên vai.
Vào đến phòng, nến đã được thắp sẵn, hương trầm thoang thoảng, màn giường gấm thêu loan phụng đã buông từ sớm. Các thị nữ cẩn thận dâng trà rồi rút lui, không ai dám ở lại lâu.
Triệu Du Nghiêu vén màn bước vào, nhìn người con gái vừa ngồi xuống mép giường.
Áo khoác được cởi ra, đặt vào tay thị nữ ngoài màn. Hắn cũng không vội chạm đến nàng, chỉ lặng lẽ bước đến, ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng như không muốn đánh thức giấc mộng.
> “Cả ngày nay nàng vất vả rồi.”
Giọng nói trầm thấp ngay bên tai, như mang theo hương trà lạnh, quyện cả ánh đèn dầu đang cháy mờ.
Yên La hơi nghiêng đầu, cười nhẹ một tiếng, giọng mềm mại mà chẳng hề nhu nhược:
> “Thần thiếp chỉ là một tân nương mới cưới, có phúc được các mệnh phụ ân cần quan tâm, phu quân lại tận tình đón đợi, nào dám nói vất vả?”
Lời nàng rót vào tai nghe như cảm kích, nhưng đuôi mày khẽ cong, như vừa buông một mũi tên nhỏ.
Triệu Du Nghiêu hơi cúi đầu, vuốt một lọn tóc dài trước ngực nàng, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay, ánh mắt không chút gợn sóng.
> “Ta tưởng nàng sẽ trách ta đêm nay không để nàng được nghỉ sớm.”
Yên La cười khẽ, quay đầu nhìn hắn, vẻ dịu dàng trong mắt khiến người khác suýt tưởng thật:
> “Phu quân tận lễ, thần thiếp còn nên vui mừng. Chẳng qua...”
Nàng cố ý dừng lại, rồi cong môi:
> “Chẳng qua, nếu hôm nay người đến đón là Kính vương, e là ta cũng sẽ được ngợi khen như vậy thôi.”
Ánh mắt Triệu Du Nghiêu trầm xuống trong chớp mắt — không phải giận, chỉ như một nếp nghĩ vừa sượt qua, rồi chàng bật cười nhẹ, ôm nàng sát hơn, để lưng nàng tựa vào ngực mình.
> “Đáng tiếc, nàng gả cho ta rồi.”
Yên La không phản bác, chỉ nhắm mắt giả như mệt mỏi tựa đầu vào vai hắn, giọng khe khẽ:
> “Vâng, là thần thiếp có phúc... gả được người phu quân như ý, khắp kinh thành đều nói thế.”
Không còn lời nào được nói ra trong phút chốc. Gió đêm len qua song, khiến ánh nến run run.
Một lúc sau, Triệu Du Nghiêu cúi xuống, ghé môi bên tai nàng, hơi thở lướt qua cổ mềm như gấm:
> “Ngoan... ngủ đi.”
---
Triệu Du Nghiêu vẫn ôn hòa, săn sóc, nhưng từng lời từng động tác đều mang tính khống chế mềm mại – như dắt nàng vào một ván cờ hắn đã tính trước từ lâu.
Yên La không phản kháng, nhưng cũng không rơi vào vai diễn — nàng dùng ngôn ngữ để giữ thế cân bằng, thậm chí ẩn giấu gai nhọn trong vỏ lụa mềm.
---
Một buổi sáng cuối xuân, trời trong như nước.
Yên La mặc cung trang màu nguyệt bạch thêu mẫu đơn chìm, tóc búi đơn giản, chỉ cài trâm ngọc hồng bảo. Dưới ánh nắng đầu ngày dịu dàng, nàng như được phủ một tầng sương mỏng.
Cung Diệu Ninh – nơi Hiền phi nương nương ở – đã sớm chuẩn bị hương trà và điểm tâm. Khi nàng đến, Hiền phi đã ngồi trên ghế ấm, y phục màu thiên thanh có thêu phượng nhã nhặn, phong thái trầm tĩnh, ánh mắt không vội mà đánh giá nàng dâu mới.
> “Yên La đến rồi à? Mau vào đây, ngồi gần bên bổn cung.”
Yên La hành đại lễ theo quy củ, từng động tác đều chuẩn mực không chút sơ sót. Sau đó nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống chiếc đôn nhỏ được chuẩn bị sẵn bên cạnh, đầu hơi cúi, giọng mềm như lụa:
> “Thần tức thỉnh an mẫu phi, mẫu phi kim an.”
Hiền phi nhẹ gật đầu, đưa tay cho nàng nắm. Yên La nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bà – làn da mịn mà hơi lạnh, nàng cúi đầu, giọng khẽ khàng mà rõ ràng:
> “Thần tức mới nhập phủ, còn nhiều điều vụng về, may mắn được gả cho Tĩnh vương điện hạ – người nhân hậu lễ độ, lại có mẫu phi hiền đức bao dung. Là phúc ba đời của thần tức.”
Hiền phi khẽ nhếch môi cười. Bà biết con trai mình ngoài mặt ôn nhu, trong lòng tính toán thâm sâu, mà nàng dâu trước mắt đây lại càng không đơn giản — từng lời nói ra đều mang theo sự khéo léo ẩn nhẫn biết tiến biết lui.
> “Con bé này, nói chuyện ngọt như mật. Du Nghiêu cư xử thế nào, bổn cung biết rõ. Con khen nó quá, kẻo mai sau nó lại được đà mà bắt nạt con đấy.”
Yên La ngẩng đầu, ánh mắt ngấn nước, nhưng đôi môi cong cong khéo léo tạo nên dáng vẻ như thể đang cố nhịn không rơi lệ vì cảm động:
> “Thần tức từ nhỏ không được mẫu thân thương yêu, lại không được phụ thân để tâm. Trước kia vẫn luôn nghĩ kiếp này phải gả đi như món hàng, nào ngờ ông trời thương xót, lại có thể gả vào phủ Tĩnh vương… Mẫu phi, từ nay về sau, Yên La sẽ xem người chính là thân mẫu của thần tức.”
Hiền phi tay vuốt chuỗi hạt trên cổ tay, ánh mắt hơi động — bà cười nhưng không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ quan sát.
Yên La thì đã cúi đầu, nét mặt nhu thuận đến mức khiến bất cứ người mẫu thân nào cũng muốn ôm nàng vào lòng mà thương tiếc. Nhưng chính vì quá hoàn hảo, nên Hiền phi lại càng biết: cáo nhỏ này đã quen sinh tồn giữa bầy sói, khó mà bị ăn hiếp.
Một lúc sau, Hiền phi cất giọng:
> “Con đã nói vậy, bổn cung cũng yên tâm. Sau này có điều gì không vừa ý, cứ vào cung tìm ta, đừng một mình chịu đựng.”
Yên La lập tức đứng dậy, quỳ gối hành lễ lần nữa, mắt vẫn long lanh:
> “Đa tạ mẫu phi thương xót. Thần tức không dám quên ân tình này.”
Hiền phi nghiêng người, tự tay đỡ nàng dậy, nhẹ vỗ mu bàn tay nàng hai cái:
> “Tốt, ngoan lắm. Thôi thì hôm nay nghỉ lại cùng bổn cung dùng bữa đi, vừa hay cung nữ mới tiến cống ít hạt hạnh nhân Tây Vực, con thích ăn thì mang một ít về.”
Yên La nhẹ nhàng cười, giọng như lụa trôi nước êm đềm:
> “Chỉ cần được mẫu phi yêu thương, thì thứ gì thần tức cũng thấy ngon rồi.”
---
Hiền phi không trực tiếp nói gì về chuyện đổi hôn, nhưng ánh mắt khi nhìn nàng đầy suy xét – như đang thử, đang thăm dò.
Yên La không hề nói sai lời nào, lại càng không tỏ ra khôn ngoan sắc sảo — nàng biết rõ lúc này cần là lòng thương, không phải trí tuệ.
Cả hai đều nhận ra bản chất thật của nhau, nhưng vì cùng là người thông minh nên… lại càng tôn trọng nhau trong màn diễn đã dày công dàn dựng.
---