Chương 1: TĨNH VƯƠNG PHỦ HẠ SÍNH — TÍNH TOÁN ĐỀU GÓI GỌN TRONG HỎA TRẬP

Trời vừa hửng sáng, phố Bảo Tường, nơi tọa lạc của Cố phủ, đã rực rỡ pháo hồng kéo dài cả một con phố. Hơn mười hai xe sính lễ, gấm vóc tơ lụa, trân châu mã não, sâm tuyết mấy trăm năm tuổi, thiệp cưới dát vàng son… tất cả đều được dán ấn triện Tĩnh Vương phủ đỏ rực như tường vân.

Dẫn đầu đoàn hạ sính là Thọ Khang Vương cùng Thế tử Tạ phủ – hai cái tên khiến quan lại hai triều trong ngoài đều phải nể mặt. Bấy giờ hoàng thành xôn xao, chỉ thầm thì:

> “ Là đoàn hạ sính của phủ Tĩnh vương, ngươi nhìn xem, đó chẳng phải là Lễ bộ thị lang sao? Hắn ta cun cút theo sau ngựa của Tĩnh vương kìa, bên cạnh còn Thọ Khang vương và Tạ tiểu thế tử nữa…”

> “Cố đại tiểu thư không phải là bị Thục Phi gạt ra khỏi hôn sự của Kính vương gia sao, sao lại được xem trọng như thế chứ, Tĩnh vương còn tự mình đến hạ sính nữa chứ”

> “Một đích nữ bị ‘đổi gả’, vậy mà lại được Tĩnh Vương trọng vọng đến thế…”

> “Thật sự là xem trọng hôn sự này, ngươi nhìn xem, là Thọ Khang vương đấy, Tĩnh Vương còn mời được trưởng bối trong tộc cùng đến hạ sính, nếu không xem trọng làm sao lại đến bước này”

Thọ Khang Vương và Thế tử phủ Tạ quốc công cùng, đủ thấy Triệu Du Nghiêu muốn dùng hôn sự này đánh bóng hình ảnh bản thân: độ lượng, trọng danh tiết, và trên hết… không để thua Kính Vương Triệu Du Ngạn trong ánh nhìn thiên hạ.

---

 Trong Cố phủ – Thanh Hoa hiên

Cố Yên La ngồi nghiêm chỉnh trước án thư, sau lưng là cung nữ áo hồng vừa dâng đến một tráp nhỏ không nằm trong danh sách sính lễ công khai. Lòng nàng hơi lặng xuống, mở ra:

> Một đôi trâm cài hồng ngọc bảo, khắc tinh xảo, rõ ràng không phải hàng tặng chung.

Bên dưới là dòng chữ nhỏ, nét bút cực kỳ tinh tế mà lại mạnh mẽ khí thế:

“An tâm chờ gả. — Triệu Du Nghiêu.”

Nàng khẽ cười. Không phải mềm lòng, mà là nhìn thấu. Một nam tử bị đổi hôn vẫn đích thân bày ra trận sính lớn thế này, lại còn âm thầm đưa lễ riêng, nghĩa là muốn biểu hiện với thiên hạ rằng: “Ta không chê nàng, ta bao dung, ta độ lượng.”

> “Tĩnh Vương gia… không phải vô dục vô cầu.”

Nàng cẩn thận đặt trâm trở lại hộp, dặn thị nữ:

> “Truyền lời đến Vương phủ, nói Cố Yên La ta lĩnh đại lễ, không dám thất lễ. Riêng phần vật tặng riêng… bảo rằng ta đã nhận, cũng sẽ giữ gìn.”

Rồi Yên La tự tay viết một phong thư nhỏ, nét chữ đoan chính, từ ngữ vừa vặn, không gần không xa:

> “Tạ Tĩnh Vương gia tặng lễ. Thần nữ thụ lễ không dám bất kính, song lòng ghi tạc phân tấc, không quên quý ý.

— Cố Yên La.”

---

BÊN PHỦ TĨNH VƯƠNG

Triệu Du Nghiêu nhận được thư, ngón tay thon dài miết nhẹ qua dòng cuối, khóe môi cong lên.

Một thuộc hạ bên cạnh hỏi nhỏ:

> “Vương gia, nàng ta dường như đã đoán ra ý của người…”

> “Không sao.” – Hắn đặt thư xuống, giọng lãnh đạm, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ:

“Một nữ tử biết rõ mình đang ở đâu, sẽ càng dễ dùng hơn những kẻ mộng mị vào chân tình.”

---

Thế gian ca tụng Tĩnh Vương “rộng lượng nhân hậu”, “không chê đổi hôn”, càng khiến hắn được lòng triều thần.

Tường Thanh Hầu – cửu cửu của Yên La, Dung Tường Minh sau khi nghe chuyện, lập tức cử người bí mật thay cháu gái đưa lễ đáp trả, gián tiếp thừa nhận quan hệ thông gia.

Yên La, giữa những lời khen chê, không nói một lời. Nhưng đêm đó nàng cầm trâm hồng ngọc, ánh mắt sáng như tuyết:

> “Nếu chàng muốn một hôn nhân có lợi… Vậy ta sẽ cho chàng thấy, lợi ích của ta, không phải chỉ đến từ nhà mẹ đẻ, mà ván cờ này, phần thắng sẽ nằm trong tay chúng ta.”

---

TĨNH VƯƠNG NGỪNG THỊ TẨM — THIÊN HẠ CHỈ BIẾT MỘT NỬA

Từ sau khi hoàng đế hạ thánh chỉ ban hôn, cả kinh thành rúng động vì một chuyện rất nhỏ — mà cũng rất lớn.

> Tĩnh Vương gia từ chối thị tẩm.

Người nghe đầu tiên là đám ma ma quản sự trong phủ. Họ đều biết, trước nay Tĩnh Vương gia luôn hành xử chuẩn mực, dù có hai thị thiếp do Thánh thượng ban cho, lại thêm vài cung nữ hầu hạ thân cận, nhưng không ai từng được độc sủng, thậm chí bị gọi vào cũng chỉ là vì thể diện phủ đệ và hoàng tộc.

Thế nhưng… từ lúc thánh chỉ ban hôn Cố đại tiểu thư được đưa tới, đèn trong các phòng thiếp thất đều không sáng lại lần nào.

---

Trong hậu viện – lời truyền cố ý:

Một nha hoàn cắn hạt sen, mắt láo liên:

> “Nghe nói Tĩnh Vương gia từ sau khi định hôn với Cố gia tiểu thư, đêm nào cũng ở thư phòng, không gọi một ai hầu hạ.”

Người bên cạnh che miệng cười:

> “Vậy chẳng phải sủng ái hết mực rồi sao? Chưa cưới đã xem như chính thê, phủ đầy nữ tử mà như không người.”

Một ma ma già từ phòng bếp đi ngang, hừ khẽ:

> “Không phải Vương gia cố tình để người ta nói như thế à?”

---

Trong hậu viện Cố phủ

Tin đồn lọt về đến Thanh Hoa hiên, vài tiểu nha hoàn đỏ mặt xì xào:

> “Tiểu thư có phúc khí thật. Tĩnh Vương gia ngay cả mỹ nhân bên mình cũng không chạm đến nữa…”

Cố Yên La nghe xong, không đổi sắc. Nàng chỉ khẽ nhướng mày, chậm rãi gấp tờ giấy thư:

> “Vương gia vốn là người giỏi giữ danh tiếng. Tin tức như vậy, nếu không được ngầm cho phép, ai dám đem ra cửa miệng?”

Câu nói nhẹ như gió, nhưng trong mắt nàng, rõ ràng hiện lên một tia tỉnh táo lạnh lẽo.

> “Nếu hắn thực sự coi trọng một nữ tử, há lại để toàn kinh thành biết rõ như vậy?”

Nàng đứng dậy, cài lại trâm ngọc, nhìn ra ngoài trời thu u tịch.

> “Muốn mượn ta để bồi đắp hình tượng bao dung, dịu dàng?... Được thôi. Vậy ta cũng mượn hắn mà đứng vững nơi sóng to gió lớn này.”

---

BÊN PHỦ TĨNH VƯƠNG

Triệu Du Nghiêu ngồi viết sớ trong tẩm thư các, liếc qua bản báo tin nội phủ:

> “Tin đã truyền ra, phản hồi không tệ. Tường Thanh Hầu phủ cũng đã phái người đưa hồng tráp lễ đáp.”

Thuộc hạ cúi đầu:

> “Chỉ e Cố đại tiểu thư sẽ nhìn ra dụng ý…”

Hắn khẽ cười, đặt bút xuống:

> “Ta chỉ sợ nàng không nhìn ra.”

Giọng nói trầm ổn như ngọc va đá, nhưng ý tứ trong đó… khiến cả căn phòng lạnh đi mấy phần.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play