CHƯƠNG 4: VƯƠNG PHI NHƯ Ý
Kinh thành gần đây xôn xao một câu:
> “Tĩnh Vương phủ thật có phúc, cưới được vương phi như ý.
Vương gia từ đêm thành thân đến nay chưa từng bước chân vào viện nào khác, mỗi ngày đều hồi chính viện, thậm chí có khi ở lại suốt đêm.”
Một câu truyền mười, mười truyền trăm. Tĩnh Vương – người trước kia nổi danh là lạnh lùng, nghiêm khắc, luôn canh giữ thư phòng, nay lại chỉ đến một chốn: chính viện của Yên La.
Thị thiếp trong phủ không ai dám ho he, cung nữ hầu hạ đều tự động thu dọn đồ đạc về góc viện mình, không còn thắp đèn đợi chờ như trước.
Còn bản thân Tĩnh Vương, ngoài giờ vào triều, phần lớn là ở trong thư phòng hoặc gặp gỡ các thân tín, tuyệt nhiên không động vào ai ngoài vị chính phi vừa cưới.
Dưới ánh trăng, từng lời bàn tán như cánh bướm đêm lượn vào phòng khuê các:
> “Vương phi thật có phúc.”
“Đúng là gả vào phủ tốt, phu quân như ý.”
---
Tin tức truyền đến tai nàng sớm hơn cả người ngoài.
Thậm chí không cần thị nữ báo lại, nàng đã đoán được.
Yên La vẫn như cũ, chưa từng vui mừng, chưa từng kiêu ngạo.
> Nàng không phải cô nương ngây thơ lần đầu gả vào nhà quyền quý.
Nàng hiểu rõ: một nam nhân quyền mưu đầy bụng như Triệu Du Nghiêu, chưa bao giờ có hành động nào “vô tình”.
Tối hôm đó, lúc dùng trà sau giờ cơm, Thải Thư – một trong các thị nữ thân cận khẽ cẩn trọng mở lời:
> “Bẩm vương phi, có người ngoài viện lặng lẽ đưa thiếp thư đến hỏi, có thể nhờ nương nương truyền một lời đến Vương gia… Liên quan đến tuyển thê cho Tạ thế tử.”
Yên La gác chén trà lại, cười như gió xuân:
> “Bảo họ, ta là người gả vào hoàng gia, đã là vương phi thì không thể nhúng tay việc bên ngoài.
Chuyện của thế tử phủ Tạ quốc công, e là nên hỏi Vương gia trực tiếp.”
Sau đó, nàng không nói gì thêm. Nụ cười vẫn đoan trang, tay vẫn từ tốn lật trang kinh Phật.
---
Theo quy chế, vương phi sau khi hồi môn ba ngày thì phải được đưa kiệu về nhà mẹ đẻ.
Thế nhưng, Cố phủ không có thư đến, cũng không có người đến nghênh đón.
Yên La hiểu rõ lý do.
Phụ thân nàng, Cố Quốc Công, sau khi có con với kế thất thì tình cảm phụ tử vốn đã nhạt, giờ chỉ xem nàng là một mối hôn sự đã hoàn thành.
Tĩnh Vương cũng chẳng đề cập.
Nàng chỉ sai người soạn vài phần lễ vật hậu hĩnh, gửi về nhà mẹ, đủ quy tắc, đủ mặt mũi, không dư thừa một lời.
---
Ở chính viện, Yên La không tranh quyền hậu viện, không thân cận quá mức với thị thiếp, không lấy lòng phu quân một cách ngốc nghếch, càng không để người khác thấy vẻ ân sủng lộ liễu.
Cung nữ mới đến từng thì thầm:
> “Chủ tử chúng ta thật khéo.
Không dạy ai, nhưng ai cũng ngoan.
Không tranh gì, nhưng mọi thứ đều về tay.”
---
Triệu Du Nghiêu ngồi trong thư phòng, ánh đèn rọi qua mành trúc in bóng người lên giấy.
Lý Bình bước vào, cúi đầu bẩm:
> “Vương phi không nhận lời giúp chuyện hôn sự phủ Tạ quốc công, đã hồi âm người đưa tin.
Bẩm... Vương phi cũng chưa từng hỏi qua việc tuyển thị thiếp, hay hồi môn.”
Triệu Du Nghiêu không ngẩng đầu, chỉ đặt bút xuống nhẹ nhàng:
> “Phụ hoàng chắc cũng nghe tin rồi.”
Lý Bình: “Vâng, thần nghe người trong cung bảo Thục phi có hỏi đến.”
Tĩnh Vương khẽ cong môi, giọng nói vừa chậm rãi vừa sâu xa:
> “Yên La... biết lui đúng lúc, cũng biết đứng đúng chỗ.
Một người như thế, sao có thể chỉ là vương phi để ngắm?”
---
Kinh thành đầu tháng ba, gió từ hồ Trường Tân thổi qua, mang theo tiếng chuông đồng từ Thái Miếu vọng lại.
Tiếng chuông vang lên sáng hôm ấy chính là để tuyên cáo thiên hạ:
> “Kính vương gia Triệu Du Ngạn đại hôn, cưới trưởng nữ của Hạ đại học sĩ – Hạ Uyển Vi.”
Lễ bộ bày hôn sự từ sáng sớm, kiệu hoa đỏ rực cùng sáo trúc tấu vang.
Tuy nhiên…
Không có cảnh vương gia tự mình đón dâu, không có trưởng bối thay mặt, cũng không có đế hậu vi hành.
Triệu Du Ngạn đến thẳng đại điện để chờ giờ lành, chỉ cùng tân nương bái đường, không bước một bước đến Hạ phủ như Tĩnh Vương từng làm với Yên La.
---
Trong phủ, hai vị hoàng tẩu đã vào cửa trước, theo quy tắc là trưởng bối trong nhà, đương nhiên phải xuất diện chủ trì yến tiệc, giúp quản lý đám cưới.
Yên La đứng cùng An Vương phi – thê tử đại hoàng tử Triệu Du Minh, một người đoan trang trang trọng, một người nhã nhặn thong dong, cùng ngồi tại vị trí phía trên bên nữ quyến phủ Kính Vương.
Các mệnh phụ nhìn thấy đều phải âm thầm gật đầu:
> “Vương phi của phủ Tĩnh vương thật là người biết làm chủ, cử chỉ đoan nhã, lời nói không lấn lướt nhưng vẫn giữ uy.”
---
Trong chốn hậu viện phủ Kính vương, tỳ nữ bưng trà len lén thì thầm:
> “Một tháng trước còn nói là Tĩnh Vương cưới người bị ban nhầm hôn, nay lại thành ra Tĩnh Vương đắc, còn tự mình rước dâu...”
> “Còn Kính Vương gia, lần này nghe nói chỉ gật đầu tiếp chỉ, chứ chưa từng ghé Hạ phủ gặp mặt cô nương kia lấy một lần…”
> “Đổi hôn một cái, nhìn mà xem – vị nào thắng thế?”
Giữa những lời rỉ tai, có người còn đồn:
> “Đổi một đích nữ không được nhà mẹ thương, lấy một cô nương con nhà học sĩ – tưởng là lời, ai ngờ lại là lỗ...”
---
Trong yến tiệc, tân nương Hạ Uyển Vi bước ra kính rượu, sắc mặt nhạt nhòa, đôi mắt rõ ràng còn dư lại vẻ uất ức.
Yên La đứng dậy nâng chén, mỉm cười nhàn nhạt:
> “Chúc muội, hôn nhân thuận hòa, tâm an như nguyệt.”
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng vừa đủ, nhưng lại như một con dao mềm lướt qua cổ họng người nghe, khiến cả đám mệnh phụ á khẩu – không ai dám bàn thêm câu nào nữa.
An Vương phi chỉ ngồi cạnh nhấp trà, liếc Yên La một cái, thầm nghĩ:
> “Tiểu cô nương này, cũng không dễ gì lừa qua.”
---
Sáng sớm ngày lành, Tĩnh Vương Triệu Du Nghiêu đã chỉnh tề trong bộ trường bào tía thêu mây vàng, đích thân dẫn tùy tùng đến phủ Tam vương.
Tin tức Tĩnh Vương đến truyền ra chưa đến một khắc, khắp kinh thành đã rúng động.
Một vị huynh trưởng được tiếng lễ độ, một tháng trước vừa đại hôn rúng động toàn thành, nay lại đích thân đến phủ đệ dự tiệc, còn mang theo lễ chúc và sắc mặt vui vẻ.
> “Quả là Tĩnh Vương, đúng là thân huynh tốt, mẫu mực toàn triều...”
> “Chậc, nếu là người khác bị đổi hôn, chắc gì còn có thể mặt mày hòa khí như vầy?”
Lời đồn chưa tan, hành động đã vả mặt thiên hạ.
---
Trong yến chính, hai vị hoàng tử cao vị nhất – An Vương và Tĩnh Vương – ngồi bên chủ tọa, thay mặt hoàng đế hoàng hậu chủ trì hỉ yến cho tam đệ.
Triệu Du Nghiêu nâng chén rượu đầu tiên, mỉm cười ôn nhã:
> “Tam đệ cưới vợ, là chuyện hỷ của cả hoàng gia. Vi huynh chúc phu thê hòa thuận, trăm năm giai lão.”
Kính Vương ngồi dưới, vội đứng lên đáp lễ. Bên cạnh là tân nương Hạ Uyển Vi, sắc mặt cẩn trọng nhưng ánh mắt len lén nhìn về phía Tĩnh Vương.
---
Là vương phi vào cửa trước, Yên La cùng An Vương phi được sắp ngồi vị trí chính trong nhóm mệnh phụ, thân phận không thể xem thường.
Ánh mắt các mệnh phụ nhìn đến nàng, ai cũng âm thầm đánh giá.
> “Chẳng trách, Tĩnh Vương tự mình rước dâu... Xinh đẹp như thế, hôm nay lại còn dự cưới đệ đệ. Đúng là hai huynh đệ ôn hòa.”
> “Chậc, đúng là người thắng thế... nhìn thần sắc vương phi kia xem, thong dong mà sắc sảo.”
Yên La nghe rõ, nhưng mặt vẫn như gió thu lướt nhẹ, chỉ nhấp chén trà, nói cười nhàn nhạt với Trấn Quốc Vương phi và An vương phi ngồi cùng
Bỗng, một câu nói vang lên sau lưng:
> “Nếu không phải có đổi hôn, hôm nay người ngồi bên tân lang có khi là...”
Người chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Tĩnh Vương quét tới.
Chỉ một thoáng, yến tiệc đang rôm rả bỗng chùng xuống nửa phần.
---
Tĩnh Vương không mở lời, chỉ nâng chén mời An Vương, nhưng khí thế đã lạnh đến mức ai cũng tự giác im lặng.
Kính Vương đang rót rượu, bàn tay thoáng khựng lại một nhịp.
Chính hắn cũng hiểu – hôn nhân này là thắng hay thua, thiên hạ tự có công luận.
---
Tiệc đại hôn của Tam vương phủ kéo dài đến tận giờ Tuất.
Trong điện, đèn hoa rực rỡ đã dịu ánh, các mệnh phụ lần lượt cáo từ, Yên La vẫn nhã nhặn cười nói, cùng An vương phi lưu lại thêm một khắc để tiễn các vị phu nhân quan trọng nhất.
Lúc nàng đang khẽ nghiêng người chào một vị phu nhân họ Đỗ, sau điện chợt vang lên tiếng bước chân trầm ổn, rồi giọng nam trầm thấp mà ôn hòa cất lên:
> “Vương phi, canh giờ không còn sớm. Chúng ta nên hồi phủ rồi.”
Toàn điện như khựng lại một nhịp.
Tĩnh Vương Triệu Du Nghiêu, trong bộ cẩm bào đen viền tơ bạc, đích thân đến sau điện đón chính phi của mình – điều hiếm thấy vô cùng giữa chốn hoàng thất, nơi lễ nghi thường thay thế cả tình cảm.
Yên La ngẩng lên, đáy mắt thoáng hiện ý cười dịu nhẹ, chậm rãi thi lễ:
> “Vâng. Thần thiếp thất lễ, để vương gia phải đợi.”
Chàng tiến đến gần, không nói thêm lời dư thừa, cẩn thận khoác chiếc áo choàng lông hồ quý giá lên vai nàng, ngón tay thoáng lướt qua cổ tay mảnh khảnh như một động tác vô tình — mà lại khiến các mệnh phụ chưa rời đi len lén đưa mắt nhìn nhau.
Hai người vai kề vai rời khỏi điện, sải bước qua hành lang đá dài phủ đầy ánh đèn lồng đỏ cam.
Trên đường ra xe ngựa, Triệu Du Nghiêu nghiêng mặt hỏi nhỏ, giọng dịu dàng như hiền phu hỏi han thê tử:
> “Nàng có mệt không?”
Yên La nhìn thẳng phía trước, dưới ánh đèn, hàng mi dài khẽ động, như đang che giấu điều gì.
Nàng biết rõ nam nhân bên cạnh bên ngoài là phu quân dịu dàng, bên trong là cáo già tính toán đến từng bước chân, nhưng vẫn dịu giọng đáp lại, không một tia sơ hở:
> “Thần thiếp vẫn ổn, chưa đến nỗi nào.”
Tĩnh Vương nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm dường như soi thấu lòng người, nhưng khóe môi lại chỉ nhẹ cong:
> “Vậy thì tốt.”
---
Đến cửa phủ, đã có thị vệ dọn sẵn xa giá vương phi.
Triệu Du Nghiêu không để người khác tiến lên, đích thân đưa tay đỡ Yên La lên bậc xe, động tác ôn nhu chừng mực, phong thái quý tộc ung dung.
Ngay khi nàng ngồi ổn trong khoang, hắn mới xoay người lại, lên ngựa, kỵ hành bên cạnh xe ngựa.
Không ai nhìn thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe môi hắn khi gió đêm thổi nhẹ qua vạt áo dài.
---
Tĩnh Vương trên lưng ngựa, ánh mắt hững hờ ngẫm nghĩ
> “Trong triều ngoài cung, người nào không nhìn vào hành vi của ta đêm nay mà cảm khái 'tình nghĩa phu thê' chứ?”
Yên La trong khoang xe, tay khẽ vuốt cổ tay mình vừa bị chàng nắm nhẹ cũng thầm tính toán
> “Một tay sói đội lốt thỏ, chỉ tiếc là ta chưa từng tin thỏ sẽ hiền.”
---
Yên La ngồi trong xe, tay khẽ gỡ trâm phượng xuống, hỏi Thải Thư:
> “Có nghe gì ở tiền yến không?”
Thải Thư do dự:
> “Người người đều khen vương gia độ lượng, không để chuyện cũ ảnh hưởng huynh đệ tình thâm…”
Yên La khẽ mỉm cười:
> “Ồ, vậy là họ tin vào tình thâm?”
Nàng cười, không nói gì thêm. Trong mắt lặng lẽ hiện lên một tia sáng sắc như lưỡi kiếm mỏng dưới ánh trăng.
Thải Thư còn muốn nói gì thêm nhưng Yên La khẽ vuốt tay áo, mỉm cười dứt khoát:
> “Chuyện người ta cưới hỏi, chúng ta có thân phận thì nên góp mặt,
nhưng không cần bàn thêm.
Chúng ta làm vương phi, không làm bà mối thiên hạ.”
Thải Thư vội cúi đầu
Yên La không trách, chỉ nhìn ra rèm, nơi ánh trăng đang vắt ngang đỉnh ngói.
Một tháng trước, kiệu hoa về phủ, nàng là người bị nói là “cưới nhầm”.
Một tháng sau, người khác mặc giá y, nàng lại ngồi cao chủ trì yến tiệc.
---
Đêm ấy, trong thư phòng phủ Tĩnh vương
Triệu Du Nghiêu gác bút, chậm rãi lật một quyển sách cũ.
Lý Bình hầu bên, nói nhỏ:
> “Tiệc cưới Kính vương, người trong triều đều có mặt. Tin tức vương gia đích thân dự tiệc cũng lan khắp kinh thành rồi.”
Tĩnh Vương nhấc chén trà, hơi mỉm cười:
> “Để họ thấy, Tĩnh vương phủ không tranh giành.
Ta có phúc phận với ai, tự khắc cưới người ấy về.”
---