CHƯƠNG 3: MỘT SÁNG SAU VÁN CỜ
Ánh nắng đầu tiên chiếu rọi qua lớp rèm thêu loan phượng, chiếu vào góc chăn đệm ngổn ngang.
Trong phòng hương hoa đào vẫn còn vương vất, hơi nước trong thố hương bốc lên làn khói nhè nhẹ.
Yên La khẽ mở mắt, mí mi cong vút, sắc đỏ vẫn còn đọng nơi khóe mắt. Nàng muốn xoay người, lại khẽ rên một tiếng – eo đau, vai tê, cả người như vừa bị lửa hầm qua một đêm.
Triệu Du Nghiêu đã mặc ngoại y, ngồi bên mép giường gấp lại dải đai của nàng.
Giọng hắn nhẹ mà lạnh nhạt, mang mệnh lệnh tự nhiên như hơi thở:
> “Vãn Hồng, vào đi.”
Cửa mở ra, bốn thị nữ thân cận của Tĩnh Vương phủ rón rén bước vào, đều là người phục vụ y phục, nước tắm, chải đầu cho chính phi.
Nhưng lạ thay —
Khi bước đến trước giường, tất cả đồng loạt cúi đầu. Không phải vì quy củ, mà là vì…
Mắt ai cũng vô thức quét qua vết đỏ hồng nhàn nhạt nơi xương quai xanh lộ ra dưới lớp chăn mỏng của Yên La.
Vết cắn, dấu tay, mảng ửng đỏ như ẩn như hiện.
Lưng nàng tựa vào gối, tóc dài rối nhẹ, cánh môi phớt sưng, dáng vẻ đoan trang mà lộ rõ tàn dư của đêm mộng động.
Không một ai dám ngẩng lên nhìn thẳng.
---
Yên La khẽ hít vào một hơi, thần sắc không đổi, chỉ buông một câu nhẹ nhàng:
> “Làm phiền các ngươi.”
Giọng nàng nhàn nhạt, nhưng trong mắt có một tia cười cực mảnh — nụ cười của người vừa thắng một ván cờ mà không cần động tay.
---
Lúc thị nữ mang thau nước ấm cùng áo trong áo ngoài đến gần Tĩnh Vương, Triệu Du Nghiêu phất tay áo, giọng trầm lại:
> “ lui xuống.”
> “Không cần hầu hạ bản vương.”
Câu nói khiến tất cả sững người.
Tĩnh Vương vốn chưa từng kiêng kị việc để cung nữ chải tóc mặc áo, thế mà nay – sau đêm tân hôn – lại không cho bất kỳ ai chạm vào người hắn.
---
Yên La ngồi thẳng dậy, thị nữ vội tiến đến khoác áo cho nàng, thắt dải lưng.
Lúc vén tóc cho nàng chải đầu, tay còn run run, ánh mắt không dám liếc nhìn gương mặt chính phi.
Cả đám người trong phòng, từ thị nữ thân cận đến cung nữ đi theo đều đỏ mặt cúi đầu, không nói gì nhưng lòng đã hiểu:
> “Từ nay... phủ Tĩnh Vương chỉ có một người có thể bước lên vai ngài.”
---
Lúc rời khỏi phòng tân hôn, Tĩnh Vương sánh bước bên Yên La, áo gấm đen thêu hổ, bên cạnh nàng mặc lụa vàng kim thêu vân phượng, tóc cài trâm ngọc hồng – chính là đôi trâm hắn từng tặng riêng trước ngày cưới.
Một thị nữ vụng về trượt tay làm rơi khăn lên thềm, vừa cúi nhặt vừa run — vì trên khăn thêu là một đoá hoa hải đường, giờ đã dính vết ửng đỏ mờ mờ.
Không ai nói gì.
Nhưng tin tức "Tĩnh Vương phủ sủng phi như mạng" đã bắt đầu lan ra... từ giọt mực ấy.
---
Sau ngày đại hôn, tân Vương phi phải theo Vương gia tiến cung vấn an.
Tĩnh Vương phủ hôm ấy rộn ràng, cẩm sa lụa thêu theo chân Yên La trải dài hơn hai trượng.
Triệu Du Nghiêu mặc triều phục thâm sắc, sánh bên vương phi, không nhanh không chậm bước vào chính điện – nơi đế hậu cùng hai vị phi đang chờ.
Vừa bước vào điện, Thục phi đã cười duyên, giọng dịu dàng:
> “Vương phi dung mạo đoan chính, khí độ nhẹ nhàng, đúng là hiền thê trợ quân."
Câu này bên ngoài là khen, nhưng giọng điệu lại như chạm rất khẽ vào quá khứ — một vết gợn nhỏ từ chuyện ban hôn ngày ấy.
Yên La dâng trà, hành lễ đúng mực, ánh mắt rủ xuống như một tiểu cô nương không biết gì nhiều, đôi môi chỉ mỉm rất nhẹ:
> “Thần thiếp chỉ mong hầu hạ tốt cho Vương gia, không phụ kỳ vọng của hoàng gia.”
Triệu Du Nghiêu đứng bên khẽ liếc nhìn nàng, thấy giọng nói thì ngoan hiền, nhưng ánh mắt lại sáng rõ, không chút ngu ngơ – môi hắn cong nhẹ, giống như đang thưởng thức một màn diễn xuất vừa lòng người.
---
Hiền phi là người thông minh, sắc sảo, từng theo Hoàng đế từ những ngày đầu lập quốc, trong cung chưa từng ai dám qua mặt bà dễ dàng.
Yên La bước vào, dập đầu ba cái, nói nhỏ:
> “Thần thiếp bái kiến mẫu phi.”
Hiền phi không để thị nữ đỡ nàng dậy, chỉ tự mình phất tay áo:
> “Đứng dậy đi.”
Bà nhìn Yên La từ trên xuống dưới, một ánh mắt đủ cho Yên La hiểu rõ — bà đã biết hết.
Sau khi uống trà, Hiền phi chỉ nói một câu:
> “Làm Vương phi không dễ, người trong phủ không phải chỉ có gấm vóc và lụa là.
Nhưng nếu con đủ thông minh, bản cung sẽ không phải lo.”
Yên La cúi đầu, chậm rãi đáp:
> “Thần thiếp không giỏi giang, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Vương gia… thiếp sẽ học cho giỏi.”
Câu đáp khiến cung nữ đứng sau rùng mình.
Hiền phi lại bật cười, nhưng không phải kiểu vui vẻ, mà là cười của một người đã thấy chính mình thuở thiếu thời trong kẻ khác.
---
Khi rời khỏi điện Diệu Ninh, Triệu Du Nghiêu đi sau cùng.
Hiền phi không nhìn hắn, chỉ khẽ nói:
> “Mẫu phi hiểu con... cũng hiểu con cưới nàng vì gì.
Nhưng đừng khiến người ta quá khó sống.”
Triệu Du Nghiêu khẽ cúi đầu, giọng đều đều:
> “Nàng đủ bản lĩnh sống sót, mẫu phi chỉ cần... đừng dồn nàng vào chân tường.”
Hiền phi lần đầu hơi sững.
Bà hiểu, lời đó không phải để dặn bà khoan dung – mà là cảnh báo nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: Tĩnh Vương sẽ không đứng yên nếu vợ mình bị tổn thương.
---
Khi bước ra khỏi điện, Yên La yên lặng khoác tay phu quân, đầu hơi nghiêng như dựa nhẹ.
Triệu Du Nghiêu không nói gì, nhưng bàn tay hắn vòng ra sau, khẽ siết tay nàng một cái – vừa như an ủi, vừa như xác nhận: “Nàng làm tốt lắm.”
---
Yên La không diễn trò cung nữ hiền từ, cũng chẳng đóng vai nữ chủ nhân chua ngoa dạy dỗ tình địch. Nàng là người biết giữ thân phận, biết đúng giới hạn, nhưng một chữ “biết” ấy thôi cũng đủ khiến người khác run tay nâng trà.
---
Đúng lệ thường, Vương phi phải đích thân tiếp kiến nội viện — bao gồm các thị thiếp và cung nữ thân cận từng thị tẩm Vương gia.
Hôm ấy, phủ Tĩnh Vương không treo đèn hoa, nhưng không khí lại nặng như sương sớm mùa thu.
Hai tổng quản thái giám là Lý Bình và Hạ Xuyên — người theo Tĩnh Vương từ những năm còn ở cung Diệu Ninh cùng Hiền phi— đều đứng nghiêm ở bậc thềm trước tiền điện, ánh mắt nhìn nhau mà không ai dám thở mạnh.
Cung nữ truyền vào:
> “Thỉnh Thục di nương và Phương di nương vào điện Vân Thủy bái kiến Vương phi.”
Thục di nương là nữ tử dịu dàng ít nói, dáng vẻ mảnh khảnh như liễu, vốn là cung nữ trong viện của Thái hậu, được ban vào phủ cùng phong vị.
Phương di nương lại xuất thân từ một quan gia lục phẩm, thông hiểu cầm kỳ thư họa, từng dâng vũ khúc khiến Hoàng đế ban thưởng, nhan sắc ôn nhu mà không diễm lệ.
Cả hai người đều biết — mình không phải nữ nhân của Triệu Du Nghiêu, mà chỉ là hai quân cờ Hoàng đế đặt vào phủ để "thêm phần đầy đủ".
---
Yên La hôm ấy ngồi ở chính vị trên cao, vẫn áo gấm lụa nhẹ, cài trâm hồng ngọc đôi mà đêm tân hôn đã dùng, đầu hơi nghiêng, tay lật qua từng trang thư thiếp nội viện — động tác thong thả, nhẹ tênh như không có gì gấp.
Hai vị thị thiếp bước vào, hành đại lễ.
Nàng không đỡ, cũng không hạ thân phận, chỉ gật đầu nhè nhẹ:
> “Miễn lễ.”
Sau đó, không hỏi han, không khách sáo.
Cũng không có mấy câu kiểu "chăm sóc Vương gia cho tốt", "cùng ta gìn giữ hậu viện" mà các vị chính phi thường dùng để ban vị thế.
Chỉ lạnh nhạt nhìn qua, sau đó ra hiệu:
> “Người đâu, mang lụa Tuyết Dao, phấn Huyền Vân, và ngân phiếu đến.
Hai vị trong phủ chịu nhiều thiệt thòi, thưởng chút ít gọi là mừng việc ta vừa đến.”
---
Hai vị thị thiếp bối rối.
Cả Thục di nương và Phương di nương đều cúi đầu cảm tạ. Nhưng vừa bước ra khỏi điện, người nào cũng cảm thấy sống lưng lạnh đi mấy phần.
> “Không ân cần, không đe dọa, không bộc lộ thái độ gì rõ ràng — đó mới là thứ đáng sợ nhất.”
---
Lý Bình và Hạ Xuyên theo hầu Tĩnh Vương từ khi còn chưa phong vương, chưa từng thấy vị chính phi nào "tiếp người như không tiếp", "ban ân như ban lạnh lùng".
Ra khỏi điện, Lý Bình khẽ thốt:
> “Vương phi... không giống người thường đâu.”
Hạ Xuyên cười khan, mắt vẫn dõi theo bóng kiệu xa dần:
> “Không cần đao kiếm, nhưng nói một chữ là mọi người đều ngồi không yên.
Lần đầu tiên thấy chủ mẫu không cần ra oai mà cả phủ vẫn cúi đầu nín thở.”
---
Trong phòng chính, Yên La ngồi bên cửa sổ, tay cầm khung thêu, kim chỉ rơi nhẹ xuống tấm gấm chưa hoàn thành.
Tĩnh Vương bước vào, chưa kịp lên tiếng đã thấy nàng hỏi:
> “Thị thiếp trong phủ, chàng muốn giữ ai?”
Triệu Du Nghiêu khựng lại một khắc, rồi chậm rãi đáp:
> “Không ai cả.”
Yên La không ngẩng đầu, chỉ mỉm cười rất nhẹ:
> “Thiếp cũng không muốn giữ ai.
Có điều... người của phụ hoàng, tốt nhất đừng để họ nghĩ mình bị chèn ép trong phủ này.”
Kim chỉ ghim xuống tấm gấm, vẽ đúng vào tim một đóa hoa đỏ.
---