Chương 2: ĐẠI HÔN TĨNH VƯƠNG – MỘT VÁN CỜ, HAI KẺ GIẤU DAO

Ngày hai mươi tám tháng giêng, giờ lành khắc đẹp.

Kinh thành vừa sáng đã náo động — vì Tĩnh Vương Triệu Du Nghiêu tự mình dẫn đầu đoàn rước dâu, lại còn có cả Thế tử Tạ phủ đi cùng, người trong lễ bộ thì bị để lại phía sau, không ai ngờ một Vương gia lại thân chinh rước vợ.

---

Tại Tĩnh Vương phủ – đế hậu sớm an tọa

Khác với lễ nghi thông thường, đế hậu lại đến Tĩnh Vương phủ từ sớm, ngồi chờ dâu mới nhập môn, khiến toàn triều chấn động.

> “Hoàng thượng xưa nay tiết chế hậu cung, không ngờ lại ban ân đến thế cho một cuộc hôn nhân...”

> “Đây là ám chỉ gì đây? Là để trấn an Hiền phi, hay là Triệu Du Nghiêu nhìn trúng quân quyền Tường Thanh Hầu phủ?”

Trong hậu điện cung Diệu Hoa, Thục phi nghe tin, tay siết chặt khung lụa, mắt khẽ nheo.

> “Chỉ là một đích nữ không được yêu thương... cũng có thể khiến hắn ra mặt đích thân rước về?”

Bà ta liếc sang Kính Vương gia, lạnh giọng:

> “Vị này... không thể xem thường.”

---

Tại Cố phủ – khuê phòng thêu uyên ương 

Tin truyền đến như một mũi tên ghim thẳng vào trung tâm cuộc hôn sự. Phía ngoài viện, các mệnh phụ, phu nhân, tiểu thư danh môn cùng vây quanh đùa cợt, không ít lời thầm thì vang lên:

> “Chà, Tĩnh Vương gia cư nhiên tự mình rước dâu, còn mang theo Tạ thế tử. Cả kinh thành đều đang nhìn Cố gia đó nha.”

> “Cố tiểu thư, quả nhiên có phúc khí.”

Trong lòng mọi người, Yên La lúc này hẳn là vui đến run rẩy. Một đích nữ vốn không được xem trọng tưởng bị đổi gả nay lại hóa thành phượng hoàng đậu nhánh ngọc, rạng rỡ giữa bao ánh nhìn.

---

Trong khuê phòng

Yên La ngồi ngay ngắn, bộ hỉ phục thêu loan phượng đỏ son, mái tóc búi song vân cài trâm hồng ngọc, chính là lễ vật riêng Tĩnh Vương từng tặng, vẫn chưa đội xong phượng quan rườm rà.

Môi nàng khẽ cong lên. Một vị phúc bà vui tính ghé sát, cười hì hì:

> “Tân nương tử à, nghe nói Tĩnh Vương gia rạng sáng đã đến cổng phủ, suốt đường đi không cho che mặt, cứ thế mà nghênh đón. Vậy là không nỡ để ai khác rước á.”

> “Phu quân nàng đúng là... tình thâm nghĩa trọng ghê!”

Yên La khẽ cúi đầu, ngượng ngùng vờn nhẹ chiếc khăn hỉ trong tay, đôi má ửng hồng như sương mai.

Bên ngoài nhìn vào, hệt như một thiếu nữ được sủng đến chín tầng mây, hồn treo trên phượng kiệu.

Nhưng sau lớp khăn hỉ, ánh mắt nàng ánh lên một tia lạnh sắc:

> “Một màn ‘tình thâm’ này… đủ để dập tan bao lời bàn tán ngày trước. Nhưng người tính đến nước này… tuyệt đối không vì một chút phong hoa tuyết nguyệt.”

Nàng biết. Hắn tự mình đến rước, là để tung một đòn sát phong cảnh vào toàn triều — rằng hắn trọng hôn, trọng lễ, trọng nàng. Nhưng... cũng là để thu lại lòng người, ngăn cản lời đàm tiếu vì chuyện đổi hôn.

---

Tại cổng Cố phủ

Triệu Du Nghiêu ngồi thẳng lưng trên ngựa trắng, áo gấm hồng viền lam, bên cạnh là Tạ thế tử – bạn tâm giao kiêm kẻ hộ trận.

Cờ lọng xòe ra như sóng vỗ, mũi giáo phản chiếu ánh trời.

Hắn giơ tay, giọng vang dội:

> “Tĩnh Vương phủ đến rước Chính phi — Cố thị đại tiểu thư.”

Cánh cổng Cố phủ mở ra, toàn thành lặng như tờ.

---

 TÂN HÔN – NẾN HỒNG CHÁY SUỐT MỘT ĐÊM

Trống canh ba, gió đêm nhẹ thổi.

Phòng tân hôn trong Tĩnh Vương phủ hương trầm quẩn quanh, nến long phụng cháy sáng rực cả gian. Màn the rủ xuống, đỏ như lửa, phủ lên đôi bóng người bên trong — mới cưới nhưng không hề lạ lẫm.

Trên giường loan, Yên La đã thay hỉ phục, khoác lụa mỏng màu khói ngọc, tóc xõa nửa vai, trên trán còn dán một đoá hoa đào son mỏng. Nàng tựa nhẹ vào gối gấm, môi cong khẽ, ánh mắt vừa như ngại ngùng, vừa như đang giăng lưới:

> “Thần thiếp có phúc lắm… chưa xuất giá đã được Vương gia ban trâm quý, nay lại được ngài đích thân nghênh về phủ. Kinh thành đều nói… Tĩnh Vương gia đối với tân nương hết lòng hết dạ.”

Nàng cúi mắt, nhẹ nhàng mà khéo léo:

> “Chẳng qua… phu quân từ trước vốn nhân hậu, không nỡ phụ lòng ai. Thần thiếp… cũng chỉ là thêm một người trong lòng nhân hậu đó thôi, phải không?”

Giọng nàng dịu như rượu ấm, nhưng hễ nghe kỹ lại có mũi kim giấu trong ngữ điệu.

---

Triệu Du Nghiêu ngồi bên, đã thay sang áo gấm mỏng, tóc dài xõa ngang vai. Hắn đưa tay gỡ trâm cài cho nàng, từng động tác nhẹ đến độ không gây tiếng động.

Khi nghe xong lời trêu chọc, hắn hơi nghiêng đầu, bàn tay đang vuốt tóc nàng chậm rãi dừng lại ngay thắt lưng.

Khẽ xoa lên eo nhỏ qua lớp áo mỏng như tơ, hắn cười thấp bên tai nàng:

> “Nàng là chính phi bản vương, cả triều đều biết.”

> “Chuyện ban trâm, đón dâu, hay không chạm đến thiếp thất... đều là vì nàng. Không phải vì nhân hậu, mà vì tính toán.”

“Bản vương biết nàng thích người thẳng thắn.”

---

Yên La hơi sững lại, không phải vì lời hắn thừa nhận mình đang tính toán, mà vì… hắn đoán trúng suy nghĩ trong lòng nàng.

Nàng ngẩng đầu, mắt như hồ thu thăm thẳm:

> “Phu quân thật biết cách khiến người ta cảm động. Chẳng trách các nữ tử trong kinh đều mơ mộng làm Tĩnh Vương phi.”

Nàng mỉm cười như có như không, tay chạm vào mép áo hắn, khẽ chỉnh lại:

> “Chỉ là... nếu tình nghĩa đến quá dễ dàng, người ta lại sợ chẳng giữ được lâu.”

---

Triệu Du Nghiêu cúi xuống, tay vẫn đặt trên eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng về phía mình.

> “Vậy nàng giữ kỹ một chút. Lỡ đâu bản vương thật lòng.”

Giọng hắn khàn nhẹ, hơi thở ấm áp như rượu lan lên vành tai nàng. Trong mắt hắn lúc này không gợn sóng, nhưng sâu trong đáy mắt lại như có dòng nước ngầm đang chảy, vừa ấm, vừa giấu đi dao kiếm.

---

Nến đỏ cháy tới canh năm, khói hương quấn lấy từng tiếng áo lụa, từng hơi thở đan xen. Trong đêm hôn phòng, không có lời thề non hẹn biển, chỉ có từng câu tung hứng, từng ánh mắt dò xét nhau như đánh cờ.

Một đêm, hai con người đều tỉnh táo.

Ngỡ như thuận theo lễ nghi, nhưng thực chất — cả hai đều đang bước từng bước thận trọng trên ván cờ dài.

---

Trận chiến mềm mại mà trí mưu giăng kín, một bên là thiếu nữ tâm tư sắc bén nhưng chưa từng trải qua thân mật, một bên là nam nhân trầm ổn từng trải, tay mềm lời nhẹ nhưng lòng dạ phúc hắc, rõ là đêm động phòng hoa chúc nhưng thực chất là một hồi công thủ tâm – thân – ý đầy giằng co lặng lẽ.

Nến đỏ cháy tròn một vòng.

Bóng người sau màn the đan quyện trong ánh hồng mờ mịt.

Triệu Du Nghiêu cúi người, hôn nhẹ lên trán Yên La như một nghi thức an thần.

Tay hắn không vội, ánh mắt cũng không gấp, chỉ là từng chút chạm vào nàng, từng lớp áo mỏng được gỡ xuống như đang cởi từng lớp phòng bị lặng thầm nàng dựng lên.

Yên La khẽ ngẩng đầu, cắn nhẹ môi, giọng nhỏ như tơ:

> “Vương gia... quá đỗi chu đáo.”

> “Khiến thiếp suýt quên... đây là chuyện ngài đã quen thuộc từ trước rồi.”

Câu nói dịu dàng, không chút trách cứ, nhưng giống như lưỡi dao nhỏ lướt qua cổ hắn — đủ bén, đủ sát, đủ để cảm thấy rùng mình.

Triệu Du Nghiêu bật cười rất khẽ.

Nụ cười trầm thấp như chạm vào da thịt:

> “Quen thuộc thì càng biết... làm sao để nàng không đau.”

> “Hôm nay là đêm đầu tiên nàng thuộc về ta. Ta không thể để nàng nhớ đêm này bằng nước mắt.”

---

Khi áo lụa cuối cùng rơi xuống, người nàng run nhẹ.

Không phải vì sợ, mà vì biết rõ —

Từ giờ trở đi, thân thể này đã gắn với một người đàn ông như hắn: dịu dàng ở đầu ngón tay, nhưng trong mắt lại như có sóng ngầm cuộn siết.

Yên La cảm thấy hắn thật như dỗ dành, lại như dẫn dụ, từng chút chạm vào da thịt nàng như người họa sĩ tô lên bức vẽ quý.

> “Vương gia...” – nàng khẽ gọi, giọng khàn, vừa là rào cản, vừa như mời mọc.

> “Không phải chàng đang diễn sao?”

Triệu Du Nghiêu không đáp.

Hắn đặt nụ hôn lên bờ vai trắng ngần, môi dừng lại ở vành tai:

> “Không phải diễn.”

> “Là thật tâm muốn nàng.”

---

Đêm trôi qua trong tiếng rèm chạm nhau khe khẽ.

Yên La như một đoá hồng vừa chớm nở, e ấp, thơm ngát, nhưng càng lúc càng bị bàn tay nam nhân kia làm cho mềm nhũn, từng tiếng nấc khe khẽ dồn vào cổ họng, lại bị nàng cắn chặt không để bật thành tiếng.

Triệu Du Nghiêu không cưỡng ép, cũng không vội vàng.

Hắn đợi từng tiếng thở gấp của nàng vỡ ra, đợi nàng rốt cuộc không giấu nổi mà níu tay hắn, như thể nàng là người dâng mình lên, chứ không phải bị đoạt lấy.

---

Cuối cùng, khi mọi thứ trút bỏ, khi nàng run rẩy dưới thân hắn —

đôi mắt Yên La ánh lên nước, ửng đỏ vì mỏi, nhưng vẫn không chịu rơi nước mắt.

Triệu Du Nghiêu nhìn nàng rất lâu, mắt nửa cười nửa nghiêm:

> “Ngoan lắm.”

Hắn kéo nàng sát vào lòng, tay vuốt ve sống lưng nàng rất nhẹ.

> “Từ nay... có khó chịu, cũng phải nói với vi phu.”

Yên La nhắm mắt, hơi thở vỡ ra như sóng va bờ.

Nàng không nói lời nào, nhưng lòng thì rõ như gương:

> “Nam nhân này... khéo che, khéo nắm.

Mà ta… lại để hắn chạm trước ta nói được ‘không’.”

---

Nến hồng cháy đến tận canh năm.

Ngoài trời mưa xuân lặng rơi, trong phòng loan một trận mưa thầm – không một tiếng sấm, nhưng ướt tận đáy lòng.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play