Mấy người này, nguyên là đời trước đến lúc nàng có thai lần đầu mới được đưa đến trước mặt nàng.

Nay lại xuất hiện sớm như vậy, chẳng lẽ là do mấy lời hôm qua nàng nói với An di nương đã lọt vào tai Hồ đại nương tử?

Sở Thấm đoán An di nương hẳn là đã hiểu sai ý nàng, trong lòng cười nhạt — sống thế này thật là mệt mỏi.

Phụ nữ chốn thâm viện dường như rất dễ biến thành dạng người ấy, nói câu gì cũng phải quanh co mười tám khúc. Nếu một ngày nào đó gặp được người nói năng thẳng thắn, ngược lại ai nấy đều thấy không yên tâm.

Nhưng nàng thì không bận lòng. Đời sống mệt mỏi như thế, nàng đã trải qua một lần, chẳng muốn bước lại vết xe đổ nữa.

Còn về bốn người trước mặt này…

Sở Thấm nhìn các nàng, bỗng bật cười.

Nàng chợt nhớ đến cách mình đối phó chuyện này ở đời trước.

Lúc đó nàng vừa tiếp quản việc trong viện, mọi sự còn đang trong giai đoạn dò dẫm. Hồ đại nương tử muốn nhét thiếp thất để chọc giận nàng, nàng lại không dám chống đối thẳng, đành phải lựa lời dịu dàng chọn một người nhận lấy, rồi lại từ nhà mẹ đẻ đưa về một thiếp thất nữa.

Hai bên mỗi bên chọn một người thân tín, rồi để đám thiếp thất tự đấu đá với nhau — đó vốn là chiêu thức quen thuộc trong các đại trạch viện. Nhưng nay nghĩ lại, thật là một nước cờ dở, bởi vì người thiếp thất nàng đưa về tuy có thể đánh bại người mà Hồ đại nương tử đưa tới, thậm chí còn khiến An di nương chịu mấy lần thiệt thòi, giúp Sở Thấm đoạt lại quyền quản lý Mục viên, nhưng sau đó lại nảy sinh dã tâm, một lòng tranh sủng, suýt nữa hại chết đứa bé trong bụng nàng.

Chuyện ấy nói ra cũng phải cảm tạ Bùi Nghiễn lúc ấy còn đủ tỉnh táo, đã âm thầm giải quyết sạch sẽ, lặng lẽ đưa ả thiếp đó ra điền trang bên ngoài.

Nay đã có cơ hội làm lại, nàng đương nhiên phải ngăn ngừa từ trong trứng nước!

Nghe thấy tiếng cười, Hồ đại nương tử nhíu mày nhìn nàng: “Con cười gì?”

Sở Thấm ngồi thản nhiên, thu lại ba phần tiếu ý, đôi mắt trong trẻo nhìn Hồ đại nương tử: “Chuyện Mục viên giao cho An di nương, là mẫu thân thương xót con, con không có gì để nói. Nhưng chuyện nạp thiếp này… Con còn chưa qua cửa thì mẫu thân đã đưa An thị đến, nay mới chưa được nửa tháng lại muốn đưa thêm một người đến, thật là một tấm lòng mẫu từ vô biên. Có điều mẫu thân cũng thấy đấy, An di nương  cũng không được Tam lang yêu thích, chuyện như thế, chỉ sợ lòng tận của trưởng bối cũng chẳng làm nên việc, vẫn là cần phải hai bên vừa ý mới tốt.”

Mặt Hồ đại nương tử liền biến sắc.

Bà ta vẫn còn nghĩ Sở Thấm là cô dâu ngoan ngoãn như hai ngày đầu mới vào cửa, nào ngờ nàng lại bất ngờ nói ra những lời thế này, không khỏi hít sâu một hơi: “Ý con là?”

Sở Thấm không nhìn bà ta nữa, ánh mắt lại rơi lên bốn thiếu nữ kia: “So với để con chọn, chẳng bằng để Tam lang tự mình chọn người hắn ưng ý, mẫu thân thấy thế nào?”

Nàng như đang đẩy thái cực, nhẹ nhàng đưa quả cầu gai lại cho Hồ đại nương tử. Mà nếu Hồ đại nương tử muốn bắt lỗi nàng, lại chẳng có chỗ nào để bắt.

Hồ đại nương tử thoáng ngẩn ra, Sở Thấm nhìn thấy vẻ mặt bà ta khựng lại, trong lòng nổi lên một tia khoái ý đầy hả hê.

Hồ đại nương tử đương nhiên biết rõ, nếu chuyện này thật sự đẩy cho Bùi Nghiễn, nhất định bà ta sẽ bị từ chối thẳng thừng. Mà đời trước Sở Thấm không dám làm như vậy, một là vì bị dạy quá ngoan, hai là còn muốn làm một người vợ hiền, ba là lúc đó chưa hiểu rõ mối oán cũ trong nhà họ Bùi.

Khi ấy nàng thực sự chỉ mới mười sáu tuổi, vừa mới qua cửa, nàng hiểu được gì chứ? Gặp chuyện như vậy, nàng chỉ dám loay hoay suy tính sao cho chu toàn nhất, sợ rằng chỉ sơ suất một chút liền bị phu quân và bà mẹ chồng cùng lúc ghét bỏ.

Về sau nàng mới dần phát hiện, sự yên ổn của phủ Quốc công vốn chỉ là lớp sơn phết bên ngoài. Hồ đại nương tử và Bùi Nghiễn, cái cảnh mẹ hiền – con thảo ấy đúng là giả không thể giả hơn. Khi nàng còn đang khổ sở duy trì mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, thì Bùi Nghiễn sớm đã không muốn duy trì quan hệ mẫu tử nữa rồi.

Vậy thì nàng cố sống cố chết níu giữ làm gì chứ?

Trong lòng Sở Thấm thầm oán, đứng dậy không chút do dự, thướt tha hành lễ với Hồ đại nương tử: “Nếu mẫu thân không có gì dặn dò, con xin đưa họ về trước. Tam lang nếu vừa ý ai thì giữ lại, ba người còn lại con sẽ đưa trở về đầy đủ.”

Nói rồi, nàng rút lui gọn gàng dứt khoát. Hồ đại nương tử sững người một lát mới như từ trong mộng tỉnh lại, mở miệng định nói gì, lại thấy Sở Thấm đã bước ra khỏi cửa, chỉ còn bốn nha đầu đứng trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.

Bà ta đành phải khoát tay: “Còn không mau theo?”

Nói rồi liếc sang bên cạnh thấy Vu thị, mặt lại sầm xuống, khoát tay đuổi người: “Ngươi cũng lui đi.”

Vu thị ra khỏi viện Đoan Phương các thì nhanh chân đuổi theo Sở Thấm, kéo tay nàng, vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Muội thật to gan!”

Vu thị hạ giọng nói.

Sở Thấm làm bộ vô tội nhìn chị dâu: “Sao tỷ lại nói vậy? Muội chẳng qua chỉ muốn làm việc cho chu toàn, tránh để đưa người về rồi Tam lang không thích, ngược lại phụ mất một phen dụng tâm của mẫu thân.”

Vu thị liếc nhìn bốn người phía sau, lại liếc nàng một cái: “Thế muội không sợ Tam đệ đem cả bốn người giữ lại à? Tỷ thấy các cô nương ấy đều xinh xắn cả đấy.”

Sở Thấm nghiêm túc đáp: “Chàng nếu đều thích, thì cứ giữ lại cả đi!”

Nàng cảm thấy hắn sẽ không, mà dẫu có giữ lại thật, nàng cũng chẳng để tâm.

Vư thị chỉ cho rằng nàng đang cố tình giả bộ trêu chọc, bật cười một tiếng, không nói gì nữa.

Hai người đi cùng nhau đến ngã rẽ phía trước thì chia tay, Vu thị quay về Cảnh viên nơi trưởng phòng cư trú, Sở Thấm rẽ sang hướng tây, đi thêm một đoạn chính là Mục viên.

Các phủ đệ của đại hộ trong Kinh thành đều chia tiền viện hậu viện, phủ Quốc công với quy mô hiển hách như thế thì kết cấu càng phức tạp hơn, song viện ở của các vị công tử đại khái cũng tương tự vậy.

Theo quy củ, tiền viện là nơi các nam tử xử lý công việc, nữ quyến nếu không có việc thì không được tự ý đi lại. Sở Thấm là chính thất, trong phạm vi Mục viên vẫn có thể tự do lui tới, song nàng cũng không có tâm trí dạo chơi. Khi ngang qua thư phòng của Bùi Nghiễn, thấy Vương Vũ đang rỗi việc trong viện, bèn dừng bước trước cửa.

Vương Vũ vừa trông thấy nàng liền như một làn khói nhẹ chạy đến cửa phòng, Sở Thấm khẽ chỉ về phía bốn người phía sau mình:
“Vừa rồi ta tới thỉnh an mẫu thân, đây là người mẫu thân ban thưởng.”

“À?” Vương Vũ ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.

Sở Thấm điềm nhiên nói:
“Mẫu thân là muốn chọn một người để làm thiếp cho Tam lang. Ta nghĩ đã là để làm thiếp cho hắn, so với ta chọn thì chi bằng để hắn tự mình chọn. Mấy người này cứ để ở đây, lát nữa Tam lang trở về thì ngươi nhắn lại một tiếng. Ta về trước.”

“….” Vương Vũ sững người.

Sở Thấm không định nán lại, lời đã nói xong liền tiếp tục bước về phía hậu viện, tay áo phất nhẹ ý bảo Vương Vũ không cần tiễn.

Vương Vũ cứng đờ một hồi, ngẩng đầu nhìn bốn cô nương trước mặt đang mở to mắt nhìn chằm chằm, mà bản thân cũng chẳng biết nên nói câu gì.

Đến ba giờ chiều, học đường của phủ Định Quốc Công tan học.

Kinh thành có không ít học đường như vậy, đa phần là do các gia tộc có nền tảng vững chắc mở ra để con cháu nhà mình theo học, thân hữu thân thích nếu có nhu cầu cũng có thể gửi tới. Bởi vậy hiện giờ trong học đường phủ Định Quốc Công có hơn ba mươi học sinh, so với quy mô tư thục ở kinh thành thì kể là không nhỏ.

Sau giờ học, các học sinh lần lượt rời đi. Người phủ Định Quốc Công thì về các viện trong phủ, người nhà khác thì hồi phủ riêng. Riêng Bùi Nghiễn vẫn ngồi trước án thư của mình đọc sách, lúc thì cầm bút ghi chép đôi câu, lúc lại dừng lại trầm tư suy nghĩ, thông suốt rồi mới tiếp tục đọc.

Mấy ngày nay, hắn đều như vậy — liên tục khổ học đến tận đêm mới về, bữa tối thường do tiểu đồng đưa tới học đường, qua loa dùng vài miếng là xong.

Hắn nỗ lực như vậy, kỳ thực chỉ vì một nguyên nhân: gần đây trong triều bàn luận việc lập Thái tử ngày càng sôi nổi. Nếu không có gì thay đổi, e rằng vị trí Đông cung chẳng bao lâu nữa sẽ được định đoạt.

Bùi Nghiễn tuy chưa nhập triều làm quan, thoạt nhìn như chẳng liên quan gì đến chuyện ấy. Nhưng hắn lại nghĩ, một khi Thái tử được lập, ắt cần có nhân mã thân cận bên cạnh. Hắn nóng lòng muốn tranh thủ cơ hội này, rồi...

... rồi sẽ đến gần một bước rời khỏi phủ Định Quốc Công.

Những năm qua, Bùi Nghiễn sống trong mâu thuẫn sâu sắc — vừa mong mỏi có một “gia đình”, lại vừa khát khao thoát ly khỏi nơi này để tự lập môn hộ.

Sự mâu thuẫn này khi còn nhỏ từng khiến hắn khổ sở. Khi ấy còn mơ hồ chưa hiểu rõ chính mình muốn gì. Về sau lớn dần, có một ngày bỗng như bừng tỉnh, hắn mới chợt nhận ra — phủ Định Quốc Công, trong lòng hắn, chưa từng là “gia đình”.

Trong cái phủ đệ to lớn này, không có mấy người thật lòng thích hắn. Tổ mẫu đối với hắn còn coi là tử tế, nhưng cũng phải dè chừng tâm ý của đích mẫu, ít khi gặp mặt.

Cho nên nơi này khiến hắn vừa căng thẳng lại vừa mỏi mệt. Hắn luôn không nhịn được mà nghĩ, nếu có thể dọn ra ngoài sống, làm chủ một nhà riêng, có lẽ mọi chuyện sẽ khá hơn.

Vì khát vọng đó, Bùi Nghiễn luôn là người học hành cần cù nhất trong học đường. Nay ngửi được chút cơ hội, hắn lại càng có thêm động lực.

Chẳng biết từ khi nào, đã tới năm giờ chiều. Vương Vũ xách hộp cơm bước vào cổng học đường. Tiểu đồng gác cổng trông thấy y liền định tiến tới nhận lấy, vì ai cũng biết khi Bùi Nghiễn ở học đường, không thích đám hạ nhân của mình qua lại quấy nhiễu.

Nhưng lần này Vương Vũ lại rụt tay về, liếc mắt nhìn căn phòng học duy nhất còn sáng đèn, hạ giọng nói với tiểu đồng:
“Hôm nay ta phải vào một chuyến, có chuyện cần bẩm.”

Tiểu đồng nghe vậy cũng không ngăn cản, nhường đường cho y đi. Vương Vũ mang hộp cơm bước vào phòng học, đặt xuống chiếc bàn trống bên cạnh, chưa vội dọn thức ăn ra, mà đi thẳng đến bên Bùi Nghiễn:
“Công tử.”

“Ừm?” Bùi Nghiễn lật sách, hờ hững đáp.

Vương Vũ trầm ngâm một thoáng, rồi cúi đầu ghé tai hắn thấp giọng thuật lại mấy câu. Y cũng không muốn làm phiền việc đọc sách, chỉ chọn cách tường thuật ngắn gọn rõ ràng.

Chưa nói hết, Bùi Nghiễn đã đột ngột quay đầu lại nhìn y.

Chủ tớ hai người đối mắt một chốc, Bùi Nghiễn hít sâu nhíu mày:
“Cái gì?!”

Vương Vũ cúi đầu:
“Nên nô tài nghĩ, phải mời công tử hồi phủ một chuyến.”

Bùi Nghiễn hít vào một hơi nữa, sắc mặt rõ ràng không tốt, đoạn đóng sách lại rồi rảo bước ra ngoài, cả khuôn mặt đầy vẻ phiền chán.

Vương Vũ thấy thế bèn vội gọi tiểu đồng kia đến, nhờ thu dọn sách vở mang về Mục viên, tiện tay thưởng luôn hộp cơm chưa đụng đến, vì Bùi Nghiễn trở về rồi thì ắt sẽ có đồ ăn khác.

_____

Chính viện Mục viên.

Lúc hơn bốn giờ chiều, Thanh Thu hỏi Sở Thấm:
“Hôm nay nương tử muốn dùng gì cho bữa tối?”

Sở Thấm thản nhiên đáp:
“Phòng bếp nấu gì thì ăn nấy thôi.”

Thanh Thu có phần kinh ngạc. Tuy mấy ngày trước nương tử còn đang tĩnh dưỡng, không ngày nào gọi món cầu kỳ, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên khỏi bệnh, nàng cứ tưởng thế nào cũng phải ăn món ngon một chút, ai ngờ lại có vẻ “thanh tâm quả dục” như vậy.

Thanh Thu bèn tò mò hỏi nguyên cớ, Sở Thấm khẽ thở dài:
“Hồ đại nương tử ban người xuống, ta e Tam lang lát nữa sẽ tới hỏi.”

Chuyện ẩm thực này, nàng vốn chẳng câu nệ gì khi ở một mình, nhưng cũng không muốn để Bùi Nghiễn thấy nàng ở đây vừa khỏi bệnh đã cắm đầu vào ăn uống, mất hết phong thái.

Thành thử bữa tối hôm nay là do thiện phòng chuẩn bị theo đúng quy củ: tám món nóng, bốn món nguội, một canh và hai món điểm tâm, bày ra đầy một bàn, trông vô cùng náo nhiệt. Chỉ là mùi vị đều thiên về thanh đạm, Sở Thấm ăn hết lượt mà thấy món hợp khẩu vị nhất lại là lẩu ấm kiểu Tô Châu*.

*Lẩu ấm kiểu Tô Châu – Thanh đạm, ngọt nhẹ từ xương hầm, nấm, cải và tôm khô, mang hương vị tinh tế Giang Nam.

Nước lẩu nấu rất cầu kỳ, lấy cá, nấm, măng non cùng đủ loại gia vị hầm suốt mấy canh giờ, hầm ra thứ nước lẩu ngả vàng trắng, hương thơm đậm đà. Trong nước lẩu lại cho thêm viên thịt, viên tôm, trứng cuộn, món nào cũng được ninh đến độ dậy vị, mềm mướt lại dai nhẹ, vào miệng là tan, hương vị tươi ngon lan khắp khoang miệng.

Món như thế, với người quen khẩu vị Tứ Xuyên tất nhiên là nhạt nhẽo, nhưng thanh đạm không đồng nghĩa với nhạt nhẽo. Mà nay cũng chẳng có món cay nào để ăn, Sở Thấm cũng đành tận hưởng lẩu ấm kiểu Tô Châu cho trọn.

Đời trước, dẫu rất ưa những món ngon thế này, Sở Thấm cũng chỉ dám ăn một bát nhỏ, sợ người khác cho là nàng tham ăn. Nay lại nghĩ, tham ăn thì đã sao?, Tham ăn thì mất mặt ư? Ăn xong một bát liền sai Thanh Thu lại bới cho nàng thêm bát nữa.

Thanh Thu vừa giúp nàng bới vừa cười:
“Vừa rồi nô tỳ ra lấy cơm, còn chưa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm lừng, đoán chắc là nương tử sẽ thích.”

“Ngon thật.” Sở Thấm cười nhạt, đưa tay đón lấy bát từ tay nàng, gắp một miếng trứng cuộn ăn kèm cơm.

Than ôi, nước canh dẫu có đậm đà, nhưng ăn với cơm vẫn hơi nhạt.

Trong lòng Sở Thấm thở dài một tiếng, nhìn mấy món nóng còn lại trên bàn, món nào món nấy còn thanh đạm hơn cả nồi lẩu, trong miệng lại thấy thèm hương vị cay nồng. Nàng chỉ đành từ tốn thưởng thức vị tươi ngon của trứng cuộn, còn chưa ăn hết, chợt nghe trong sân có tiếng a hoàn vội vàng gọi to:
“Tam lang!”

Sở Thấm ngẩn người, chẳng bao lâu sau đã thấy Bùi Nghiễn hùng hổ xông vào.

“Sở Thấm!” Hắn gọi cả họ tên nàng, lại thêm khẩu khí nặng nề, nghe qua không khỏi khiến người ta tưởng là đang giận dữ. Nhưng nàng cũng chẳng lấy làm sợ, bởi đời trước họ vẫn luôn xưng hô như vậy.

Hắn vẫn gọi nàng là “Sở Thấm”, còn nàng ban đầu gọi hắn là “Tam lang”, sau này hắn ra ngoài lập phủ riêng, nàng cũng như người khác gọi hắn là “Tam gia”. Rồi về sau… lúc đã ngoài ba mươi tuổi, không rõ bị trúng gió gì, có một hôm cứ mấp máy môi mấy lần chẳng nói ra được lời, nàng lấy làm khó hiểu, gặng hỏi mãi, hắn mới nói:
“Có thể nào… nàng cũng gọi tên ta không?”

Sở Thấm đồng ý, từ đó bắt đầu gọi hắn là “Bùi Nghiễn”.

Bùi Nghiễn bước vào trong phòng, thấy nàng đang dùng bữa thì chẳng nói chẳng rằng ngồi phịch xuống chiếc ghế trống bên cạnh:
“Chúng ta nói chuyện.”

Sở Thấm liếc nhìn hắn thêm mấy lượt. Nàng phải thừa nhận hắn đúng là tuấn tú, đến khi lớn tuổi vẫn có thể gọi một tiếng “tuấn lãng”. Mà giờ mới mười bảy, lại là lúc dung mạo rực rỡ nhất.

Ngắm đã hai mắt, Sở Thấm thu hồi ánh nhìn. Vì trong lòng đã đoán được phần nào hắn muốn nói gì, nàng ra hiệu cho đám hạ nhân lui xuống:
“Có chuyện gì? Tam lang cứ nói.” Nàng từ tốn đặt đũa xuống, thần sắc nhàn nhã.

Bùi Nghiễn nghiến răng, đợi người trong phòng lui đi hết, mới mặt mày sa sầm hít sâu một hơi:
“Chuyện bốn người trong thư phòng kia, là sao?”

Sở Thấm nghiêng đầu nhìn hắn:
“Vương Vũ không nói sao?”

“Vương Vũ có nói.” Bùi Nghiễn nhíu mày thật chặt, “Nhưng ta với nàng mới thành thân bao lâu? Sao nàng đã vội thu xếp thiếp thất cho ta rồi?”

Sở Thấm khẽ lắc đầu:
“Vương Vũ nói sai rồi. Không phải ta thu xếp, là mẫu thân…”

“Bà ấy muốn đưa người qua, nàng cứ từ chối là được!” Bùi Nghiễn vừa nghĩ tới bốn người trong thư phòng là trong lòng đã nghẹn một bụng tức, đối diện Sở Thấm cố gắng kiềm chế, nhưng giọng vẫn chẳng mấy dễ nghe.

Sở Thấm cũng chẳng nổi giận:
“Nếu chàng không thích, thì tự đi nói với mẫu thân, đưa hết họ về là được. Ta nào có ép chàng giữ.”

Nàng nói rất điềm tĩnh.

Kỳ thực nàng đã đoán được, nếu chuyện Hồ đại nương tử đưa người qua giao cho Bùi Nghiễn quyết, thì một người hắn cũng chẳng lưu lại.

“Được, ta sẽ tự đi nói.” Bùi Nghiễn khẩu khí cứng rắn, ngừng một chút, lại trầm giọng:
“Về sau mà còn có chuyện thế này, nàng không cần đưa người về nữa, cứ thẳng thắn nói với bà ấy là ta không cần.”

Sở Thấm vốn tưởng chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ chân mày bỗng giật nhẹ, liếc nhìn Bùi Nghiễn một cái, rồi lắc đầu:
“Sự việc tương tự về sau, vẫn phải làm phiền Tam lang tự mình hồi đáp.”

Bùi Nghiễn khựng lại, sắc mặt phức tạp:
“Chuyện nhỏ như thế, có cần lần nào cũng phải qua ta một lượt?”

“Chàng gọi là ‘lần nào cũng qua một lượt’ ư?” Sở Thấm nghiêng đầu, ánh mắt trong veo nhìn hắn, “Chuyện này vốn là việc của chàng mà. Nạp thiếp… cũng đâu phải ta nạp cho ta.”

“Nhưng đây là chuyện nội trạch!” Bùi Nghiễn thốt ra không chút do dự, vẻ mặt nghiêm nghị như thể đang nói lẽ đương nhiên: chuyện trong nội trạch chẳng phải nên do nàng quản hay sao?

Sở Thấm bỗng chột dạ.

Bùi Nghiễn nói không sai, việc trong nội trạch đúng là nên do nàng quản. Cái gọi là “nam chủ ngoại, nữ chủ nội”, đại hộ ở kinh thành ai mà chẳng thế.

Chỉ là… vấn đề bây giờ là, nàng không muốn vì chuyện ấy mà khổ sở nữa!

Sở Thấm trầm ngâm một lát, khẽ mím môi:
“Tam lang là thấy chuyện này phiền phức, hay là… sợ mẫu thân?”

“Ta nào có sợ bà ấy!” Bùi Nghiễn chau mày.

Sở Thấm gật đầu bình thản:
“Phải đó, nhưng ta thì có.”

Bùi Nghiễn ngẩn ra.

Sở Thấm nhìn thấy vẻ giận dữ lẫn nghi hoặc trong mắt chàng, bèn đứng dậy múc cho chàng một bát canh từ nồi lẩu, lấy việc bận rộn che đi hồi hộp trong lòng:
“Chuyện nạp thiếp nếu muốn từ chối, đối với tam lang mà nói chẳng qua là hơi phiền khi phải đi thưa lại với mẫu thân, nhưng tam lang dù nói không thích hay không muốn, mẫu thân cũng khó mà nói gì được.”

Nói đến đó, canh đã múc xong, nàng đặt bát xuống trước mặt chàng, rồi an nhiên ngồi lại:
“Còn ta, ta là con dâu, nếu là ta đến từ chối, mẫu thân gán cho hai chữ ‘đa nghi’, ‘không biết dung người’, ta có thể nói được gì? Nếu bà ấy muốn kiếm cớ phạt ta, thì còn dễ hơn là phạt tam lang. Mẫu thân dạy dỗ con dâu là lẽ trời đất định sẵn.”

Nàng đến nay vẫn còn nhớ đời trước mình đã phải chịu bao nhiêu ấm ức mới khiến Hồ đại nương tử chịu nhìn nàng thuận mắt, không còn tìm cớ gây chuyện. Nhưng kỳ thực, những thứ ấy vốn không phải phần nàng phải gánh. Hồ đại nương tử bất mãn đủ điều với nàng, chẳng qua vì không thích Bùi Nghiễn – đứa con thứ xuất thân thấp kém kia.

Sở Thấm trầm mặc chốc lát, rồi khẽ nói tiếp:
“Tam lang chưa biết đâu, ngày thứ hai sau khi ta gả vào phủ, đến thỉnh an mẫu thân, tay nâng chén trà, ta quỳ trước mặt bà suốt nửa canh giờ. Sau đó còn phải đứng ngoài hành lang một canh giờ để học quy củ, mới được trở về Mục viên.”

“Thật có chuyện đó?” Bùi Nghiễn ngẩn người.

Sở Thấm nhìn thấy phản ứng của chàng, trong lòng dâng lên một tia tự giễu.

Điều nàng vừa kể thật ra là chuyện của “đời trước”, bởi đời này khi nàng mở mắt ra thì đã là ngày thứ ba sau khi thành thân, nỗi khổ ấy không còn phải chịu lại. Thế nhưng, nỗi ấm ức ấy nàng đã nhớ suốt mấy chục năm.

Thế mà nàng chưa từng nói với Bùi Nghiễn một lời, một chữ cũng chưa từng nhắc. Từ khi nàng bước vào phủ đến lúc Hồ đại nương tử mất, cho đến khi chính nàng qua đời, chàng vẫn không hề biết.

Rốt cuộc nàng đã nhẫn nhịn vì cái gì? Nàng cũng chẳng rõ.

Chắc là, một phần vì không hiểu rõ mối quan hệ mẹ con họ rốt cuộc ra sao, không dám tùy tiện hành động, nhưng cũng không hoàn toàn là vì điều đó.

Có lẽ… có lẽ khi ấy nàng từng muốn lay động một người nào đó.

Nhưng giờ nhìn lại, nàng chỉ lay động được chính mình.

Sở Thấm âm thầm thở dài trong lòng, chợt thấy một bóng người xẹt qua nơi khóe mắt. Nàng bất chợt ngẩng đầu thì thấy Bùi Nghiễn đã như một cơn gió bước nhanh về phía cửa:
“Ta đi tìm bà ấy!”

Chàng nghiến răng nghiến lợi, Sở Thấm trong đầu trống rỗng, vội vàng đứng dậy, lảo đảo lao tới ngăn lại:
“Bùi Nghiễn!”

Nàng theo phản xạ gọi tên chàng, thấy chàng đã sắp bước qua bậc cửa, liền đưa tay ra nắm chặt lấy tay áo chàng.

Bùi Nghiễn quay đầu lại, mày nhíu chặt, nhưng khẩu khí lại ôn hòa hơn vừa rồi nhiều:
“Nàng yên tâm dùng bữa, ta đi một lát rồi về.”

“...Đừng đi!” Sở Thấm cố ép mình trấn tĩnh, “Chuyện cũng đã qua hơn nửa tháng, không cần giờ lại lôi ra mà nói. Thiếp… thiếp chỉ là…”

Nàng cắn chặt răng:
“Thiếp chỉ là muốn để chàng hiểu, có những lời thiếp không tiện nói với mẫu thân, chứ không phải muốn chàng ra mặt vì thiếp.”

Nàng nghĩ, đời trước chàng chẳng biết gì, vậy mà nàng vẫn sống được ngần ấy năm.

Nàng khẽ kéo tay áo chàng:
“Cùng dùng bữa đi.”

Bùi Nghiễn trong lòng vẫn còn tức, muốn nói rằng chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Nhưng thấy nàng nắm tay áo mình chặt như thế, chàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nén xuống:
“Thôi vậy.”

Chàng lắc đầu, nét lạnh trong mày cũng dịu đi mấy phần.

Sau đó chàng bước tới bàn ăn trước, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo sau.

Hai người cùng ngồi lại vào bàn, chàng cầm thìa sứ, múc thử bát canh nàng vừa múc cho chàng khi nãy. Sở Thấm cũng cúi đầu uống canh, chẳng bao lâu liền cảm thấy ánh mắt chàng cứ lướt tới lướt lui trên mặt nàng.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, thế mà chàng lại vội vàng dời mắt đi, giả vờ như không có chuyện gì mà uống thêm vài ngụm canh, còn gượng gạo ho nhẹ một tiếng:
“Canh này ngon thật.”

Sở Thấm: “…À, phải.” Rồi lại tiếp tục uống canh.

Sự yên tĩnh giữa hai người kéo dài trong chốc lát, Bùi Nghiễn lại ho nhẹ một tiếng:
“Sở Thấm.”

“Vâng?”

“Ta xin lỗi.” Chàng nói nhỏ.

Sở Thấm ngẩn ra, không hiểu nhìn sang:
“Chuyện gì?”

Chàng vẫn tránh ánh mắt nàng, chỉ chăm chú nhìn vào bát canh trước mặt, thìa trong tay khua loạn trong bát:
“Ta không biết mẫu thân lại cay nghiệt như thế. Sau này nếu còn chuyện như vậy, nàng cứ đẩy về cho ta, ta sẽ ứng phó.”

Nghe chàng nói thế, lòng Sở Thấm liền nhẹ nhõm hẳn. Nàng khẽ cười, múc một viên tôm viên từ bát canh bỏ vào miệng.

Tôm viên ấy được làm từ tôm tươi, vốn đã dai giòn, lại trộn thêm trứng tôm bên trong, ăn vào vừa đậm vị lại dẻo thơm vô cùng.

Nàng ăn thấy ngon, bèn lấy thìa gắp thêm hai viên bỏ vào bát của Bùi Nghiễn. Hành động ấy nàng làm một cách rất tự nhiên, bởi dù đời trước phu thê tình cảm không sâu, nhưng đã sống với nhau nhiều năm, ít ra cũng là người nhà quen thuộc.

Bùi Nghiễn lại bị động tác ấy của nàng làm cho sững ra một thoáng, sau đó lại có vẻ hơi luống cuống như được sủng ái mà hoảng hốt:
“Đa… đa tạ…”

Sở Thấm thấy dáng vẻ chàng như vậy cũng lấy làm lạ. Nàng chưa từng thấy chàng như thế bao giờ. Trước kia bao nhiêu năm ở bên nhau, hai người luôn nghiêm cẩn đoan chính.

Bùi Nghiễn hai má đỏ bừng, đỏ lan đến tận vành tai. Chàng ăn hết bát canh nàng múc cho như gió cuốn mây tan, lại qua loa ăn thêm vài miếng cơm, rồi nói một câu:
“Ta qua tiền viện một lát.”

Nói rồi cúi đầu bước đi.

Lần này, Sở Thấm không ngăn chàng nữa, mà chàng cũng không còn ý định đi tìm Hồ đại nương tử tính sổ. Dù sao sự việc cũng đã qua hơn nửa tháng, lúc này mà tranh cãi, Hồ đại nương tử tất sẽ cho là nàng mách lẻo sau lưng, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa cho quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn đã căng thẳng.

Nếu chàng thật sự muốn che chở cho nàng, thì càng không nên khiến nàng gặp phiền toái. Tốt nhất là tìm một cơ hội thích hợp, để Hồ đại nương tử tự mình hiểu ra: người của Bùi Nghiễn, không thể tùy ý mà bắt nạt. Cũng không cần phải làm ra vẻ như nàng đang đứng sau xúi giục gây chuyện.

Bùi Nghiễn vừa tính toán vừa quay về tiền viện. Tới cửa thư phòng, chàng liếc mắt nhìn bốn người vẫn còn đứng trong sân, khẽ ra hiệu bằng ánh mắt, Vương Vũ lập tức bước tới.

Bùi Nghiễn hạ giọng nói:
“Giờ ta sẽ đến chỗ mẫu thân, bảo bà ấy cho lui bọn họ. Nhưng ngày mai… ngươi phải giúp ta làm một việc.”

Vương Vũ gật đầu:
“Công tử cứ dặn dò.”

Lời tác giả nói:
Sở Thấm: Đời trước sao ta lại không nói hết những ấm ức này với chàng nhỉ? Nếu như ta đã nói rồi thì…


Nếu nàng nói rồi, e rằng Bùi Nghiễn đã sớm đánh nhau với đích mẫu của mình rồi  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play