An di nương trời sinh đã xinh đẹp.

Người đời nhắc tới mỹ nhân, chỉ cần dung mạo xinh xắn đã là hiếm có. Mà An di nương chẳng những mặt mày yêu kiều duyên dáng, thân hình lại uyển chuyển, yểu điệu có đủ, quả thật là loại người khiến lòng người dễ xiêu đổ. Lúc này lại thêm phấn son kỹ càng, càng khiến sắc đẹp nàng ta như câu hồn đoạt phách.

So với nàng, khuôn mặt trái soan của Sở Thấm tuy trong trẻo đoan trang, song lại thiếu vài phần quyến rũ, vóc dáng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là “thon thả vừa vặn”.

Sở Thấm chợt hiểu ra vì sao kiếp trước lần đầu gặp An di nương, nàng đã thấy như gặp địch nhân. Nàng theo bản năng chống tay ngồi dậy, Thanh Thu thấy vậy liền tiến lên đỡ lấy, lại kê thêm một cái gối mềm phía sau lưng nàng.

Chẳng bao lâu sau, Bùi Nghiễn và An di nương nối gót bước vào trong phòng. An di nương trông rất giữ lễ, còn cách giường vài bước chân đã dừng lại, cúi đầu hành lễ: “Thỉnh an phu nhân.”

Bùi Nghiễn không liếc An di nương lấy một cái, đi thẳng đến bên giường ngồi xuống. Sở Thấm vừa mới mỉm cười bảo An di nương: “Miễn lễ đi,” thì tay đã bị Bùi Nghiễn nắm lấy: “Sao bỗng dưng lại ngã bệnh?”

Giọng hắn ấm áp dễ nghe, mang theo nét non trẻ đặc trưng của lứa tuổi này, khẽ chạm vào đáy lòng Sở Thấm.

“Bệnh đến như núi đổ, cũng chẳng rõ là bị gì.” Sở Thấm vừa đáp vừa dời ánh mắt khỏi An di nương, không giống như kiếp trước còn khách khí bảo nàng ta “muội muội ngồi đi”.

Nàng không ưa An di nương, không phải bởi vì nàng ta đẹp.

Với dung mạo của An di nương, Sở Thấm chỉ biết ngưỡng mộ, chứ không sinh lòng ganh ghét. Điều thật sự khiến nàng không thích là bản chất con người của An di nương.

An di nương quá giỏi sinh sự. Kiếp trước nàng đã không ít lần vì nàng ta mà lo lắng buồn phiền. Nay có cơ hội làm lại, Sở Thấm chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy bực, chẳng còn lòng dạ nào để giả vờ thân thiết.

Điều duy nhất nàng muốn là mau chóng tiễn An di nương đi. Nếu có thể, nàng còn muốn Bùi Nghiễn đi theo luôn. Đợi họ đi rồi, nàng sẽ bảo Thanh Thu xuống nhà bếp đưa ít bạc, gọi người làm ít món ngon đưa tới.

Nàng nên có cơ hội đó.

Quả nhiên, rèm ngọc vừa vang lên một tiếng động.

Sở Thấm không nhớ sai — nàng ngẩng đầu liền thấy Thanh Tuyền bưng thuốc bước vào, An di nương nhìn thấy liền tươi cười bước tới, nhẹ giọng nói đầy dịu dàng: “Để thiếp hầu phu nhân uống thuốc nhé.”

Kiếp trước cũng y hệt như vậy. Thực ra từ lúc An di nương vừa bước vào, Sở Thấm đã biết nàng ta muốn làm gì, trong lòng cực kỳ khó chịu. Sự khó chịu ấy chẳng liên quan gì đến việc nàng có thích Bùi Nghiễn hay không, mà là vì khi ấy nàng vừa mới thành thân ba ngày — ai lại muốn sớm như thế đã thấy tiểu thiếp đến tranh sủng?

Nhưng bây giờ thì nàng không để tâm nữa. Món "mao huyết vượng" buổi trưa đã đem lại cho nàng cảm giác “sảng khoái” mà đã lâu lắm rồi mới có lại được. Giờ đây nàng chỉ muốn bản thân tiếp tục thoải mái hơn một chút nữa.

Vậy nên, nếu An di nương đến là để tìm Bùi Nghiễn, thì cứ để nàng ta toại nguyện, để hai người cùng rời khỏi đây càng sớm càng tốt!

Sở Thấm tính toán trong bụng rất nhanh. Đợi An di nương bưng thuốc tới trước mặt, nàng như chẳng hề thấy nàng ta đang định dùng muỗng sứ thổi thuốc, bèn giơ tay cầm lấy bát: “Muội muội là có chuyện muốn tìm Tam lang chăng?” Nàng vừa thổi thuốc vừa mỉm cười, “Ta đang bệnh, cũng không có sức nói chuyện, muội không bằng cùng Tam lang uống tách trà, ta nghỉ ngơi một lát.”

An di nương sững người.

Dù trong lòng đúng là có ý khác, nhưng không ngờ lại bị Sở Thấm nói thẳng ra.

Một hồi sau mới hoàn hồn: “Phu nhân nói gì vậy… thiếp chỉ là nghe nói người bệnh nên qua thăm, không phải để tìm Tam lang.”

“Muội nói vậy chán lắm.” Sở Thấm mở to đôi mắt hạnh nhìn nàng ta, chẳng buồn dây dưa thêm, liền nói thẳng, “Ta sáng sớm đã phát bệnh, nếu muội thật lòng thăm bệnh, đã tới từ sớm rồi, cần gì đợi đến lúc này?”

“…” Sắc mặt An di nương càng khó coi, nụ cười cũng cứng đờ, “Phu nhân thứ lỗi, thiếp thực là… thực là đến sau buổitrưa  mới nghe tỳ nữ nói người bệnh, cho người sang bẩm báo thì người lại đang ngủ…”

“Thôi thôi.” Sở Thấm lắc đầu chẳng còn hứng thú, “Trang điểm thế này còn kỹ càng hơn hôm muội tới dâng trà ngày ta nhập phủ, rõ ràng chẳng phải để ta nhìn. Thực ra hầu hạ Tam lang vốn là bổn phận của muội, không cần phải giấu, càng không cần lo lắng, ta chẳng rảnh mà vì chuyện này mà làm khó muội.”

An di nương nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng khó xử, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ.

Sở Thấm nhìn thẳng vào ánh mắt kỳ lạ đó, trong lòng thầm nghĩ: Chừng này đã đủ thành khẩn rồi nhỉ?

Nàng đã sống lại một đời, dĩ nhiên chẳng hy vọng dùng thành ý lay động được An di nương, chỉ mong nàng ta hiểu rõ rằng mình không có tâm tư đấu đá tranh giành, từ nay về sau có thể thẳng thắn một chút, sống cho dễ thở.

Ánh mắt của Bùi Nghiễn ngồi bên giường chợt lóe một tia khó đoán.

Chỉ là một thoáng rất nhanh, Sở Thấm không để ý, nhưng Vương Vũ đang đứng cách đó hai bước lại thấy rất rõ.

Vương Vũ bất giác nín thở, ánh mắt lo lắng đảo qua giữa Sở nương tử và An di nương, thì thấy Bùi Nghiễn vẫn bình thản đứng dậy: “Nếu vậy, phu nhân cứ nghỉ ngơi, ta về thư phòng đọc sách.”

Nói rồi liền rảo bước rời đi, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc không vui nào, nhưng cũng chẳng liếc An di nương lấy một cái.

Vương Vũ vội vã theo sau, mãi cho đến khi ra khỏi chính viện của Sở Thấm, hắn vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Bùi Nghiễn kỳ thực còn rất trẻ, ba tháng trước mới tròn mười bảy. Khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vương vài nét non nớt. Nhưng có lẽ vì trải nghiệm trưởng thành khác người, tính tình hắn điềm đạm trầm ổn, thường ngày hỉ nộ không lộ ra ngoài, đến khi nổi giận cũng giấu kỹ sự âm trầm, chỉ có Vương Vũ theo hầu bên cạnh mới nhận ra những thay đổi rất nhỏ.

Mà khi chủ tử tâm trạng không tốt, hạ nhân dĩ nhiên là căng thẳng.

Bùi Nghiễn bước như gió trở lại thư phòng, ngồi trước án thư thật lâu, mà vẻ không vui vẫn không tan biến.

Qua thêm một hồi, hắn mới mơ hồ nhận ra cơn khó chịu trong lòng là vì đâu — ngẫm kỹ lại, dường như là vì hắn đòi hỏi quá nhiều.

Từ nhỏ hắn chưa từng được ai thật lòng đối đãi. Vì thân thế của mẹ không quang minh, đích mẫu thậm chí từng không nhận hắn là con. Về sau nhờ nhiều bên khuyên giải mới miễn cưỡng chấp nhận hắn là thứ tử của phủ Quốc công, nhưng lại không chịu để hắn theo gia phả đặt tên, cứ thế đem chữ “Diễm” () trong tên vốn thuộc bộ Hỏa mà đổi thành “Nghiễn” (), rồi nói ra ngoài rằng ngũ hành của hắn hỏa khí quá vượng, nếu tên lại thêm lửa e rằng không sống thọ, là chuyện chẳng thể làm khác.

Lời nói ấy danh chính ngôn thuận, nghe thì đường hoàng, nhưng vừa khiến người ta buồn nôn, lại không dám phản bác. Mà phụ thân hắn, chẳng rõ là vì chột dạ hay áy náy, lại thực sự ngầm đồng ý để đích mẫu xử trí như thế.

Vì vậy, suốt mười bảy năm qua, hắn sống ở phủ Bùi như một kẻ ngoại nhân. Kẻ dưới thấy sắc đoán ý, cũng đều không đặt hắn vào mắt.

Cứ thế, hắn ráng nhẫn nhịn cho đến khi được cưới vợ. Lúc tổ mẫu đứng ra làm chủ, định cho hắn một mối hôn sự, hắn rõ ràng thấy sắc mặt đích mẫu khó coi đến dọa người, cũng hiểu rõ vì thể diện của bà ta mà tổ mẫu sẽ không chọn nhà môn đăng hộ đối gì. Thế nhưng hắn vẫn không kìm được mà lộ ra niềm vui.

Bởi khi ấy hắn nghĩ, cuối cùng mình cũng sắp có một mái nhà thật sự.

Hắn từng nhiều lần mường tượng đến cảnh mình cưới vợ sinh con, từ nay về sau có người thân ruột thịt của chính mình. Hắn mơ tưởng rằng vợ con mình sẽ không giống những kẻ khác, sẽ không bắt nạt hắn; rằng từ nay sẽ có người quan tâm đến hắn khổ cực hay mệt mỏi ra sao; rằng hắn sẽ không còn đơn độc không chốn nương tựa nữa.

Vậy mà giờ đây, chỉ một câu nói của Sở Thấm đã dễ dàng đập nát hết thảy những mộng tưởng ấy.

Bọn họ mới thành thân được ba ngày, hắn còn đang chậm rãi tìm cách làm một phu quân tốt, vậy mà nàng đã nóng lòng đẩy hắn ra xa.

Bùi Nghiễn mắt sâu lặng lẽ tựa lưng vào thành ghế, kìm nén cảm xúc mà thở dài một tiếng, mãi đến lúc này mới chợt nhận ra những mộng tưởng ban đầu của bản thân buồn cười biết bao.

Bao người trong phủ đều nhìn hắn lớn lên, vậy mà chẳng ai ưa hắn, hắn lấy gì mà nghĩ một tân nương vừa bước vào cửa đã có thể cùng hắn tôn trọng yêu thương?

Bùi Nghiễn ngồi im tựa ghế hồi lâu không lên tiếng, Vương Vũ cũng không dám mở miệng nửa lời.

Vương Vũ lớn hơn Bùi Nghiễn bốn năm tuổi, từ nhỏ đã được chọn vào làm tiểu tư bên người hắn. Giờ tuy không rõ trong lòng Bùi Nghiễn đang nghĩ gì, nhưng lại nhớ rõ mồn một Bùi Nghiễn đã chuẩn bị bao nhiêu việc trước khi thành thân.

Hắn từng chăm chú nhìn đám hạ nhân sắp đặt mọi thứ trong chính viện nơi tân nương ở. Lo người trong phủ quen qua loa với Mục viên, từng món đồ trong phòng đều do chính hắn đích thân xem qua. Người hầu chia về chính viện, từ nha hoàn hầu hạ bên cạnh cho đến kẻ quét dọn sai vặt, ai nấy đều bị hắn tra xét tổ tông ba đời.

Thậm chí, hắn còn hiếm khi chủ động đến trước mặt đích mẫu là Hồ đại nương tử để cầu xin một ngàn lượng bạc, chỉ để kịp sửa sang lại Mục viên trước khi Sở cô nương bước vào phủ, ngay cả hoa cỏ héo úa cũng được thay mới cả.

Vương Vũ biết rõ, trước khi Sở cô nương gả vào phủ, hai người họ chưa từng gặp mặt, chắc chắn không thể là tình đầu ý hợp gì, nhưng cũng không rõ tại sao Bùi Nghiễn lại để tâm như vậy. Dù vậy, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là một khi một người đã để tâm đến người khác, thì ít nhiều gì cũng mong cầu một chút hồi đáp.

Bùi Nghiễn vì cưới vợ mà đã dụng tâm đến vậy, thứ hắn mong mỏi tuyệt đối không phải là để Sở cô nương đến ngày thứ ba sau thành thân đã muốn đẩy hắn ra ngoài!

Chỉ đáng tiếc, những chuyện lặt vặt này Sở cô nương hoàn toàn không hay biết — bởi chính Bùi Nghiễn cũng chưa từng nói cho nàng!

Vương Vũ âm thầm thở dài trong bụng, hắn chẳng mấy quan tâm đến chuyện giữa Sở Thấm và An di nương, chỉ lo lắng Bùi Nghiễn có tức giận hay không thôi.

Nghĩ ngợi mãi, cuối cùng hắn cũng đè thấp giọng, nhẹ giọng gọi: “Công tử.”

Bùi Nghiễn vẫn trầm mặc ngồi đó, không nhìn hắn, sắc mặt cũng không một tia gợn sóng. Vương Vũ không dông dài, lập tức vào thẳng vấn đề: “Công tử đừng tức giận, Sở nương tử không có ác ý gì. Tây viện bên kia là quý thiếp do đại nương tử chỉ định, Sở nương tử nếu không nhún nhường thì có thể làm gì? Hơn nữa… hơn nữa người xưa vẫn nói, lâu ngày mới hiểu lòng người. Người và Sở nương tử mới thành thân được ba ngày, nàng chưa hiểu rõ tính tình công tử, tự nhiên chỉ có thể làm theo cách ít sai nhất mà thôi.”

Ý hắn là, nếu đứng từ lập trường của Sở Thấm mà xét, hôm nay nàng hành xử như vậy cũng không sai với thân phận của mình.

Bùi Nghiễn nghe vậy trong lòng dễ chịu hơn một chút, mặt mày vẫn thản nhiên: “Ngươi nghĩ vậy thật?”

“Phải đó!” Vương Vũ thấy có tác dụng, lập tức tranh thủ nói tiếp: “Công tử ngài nghĩ xem, nàng là chính thê, lúc này đang bệnh, mà lại có quý thiếp tự mình đưa tới cửa, nàng có thể giả vờ không thấy sao? Nếu khoanh tay đứng nhìn, để người ngoài đồn đại rằng nàng hay ghen, giữ chặt lấy công tử không buông, mới vừa bước vào phủ Bùi đã mang tiếng xấu, thì làm sao được? Hơn nữa, thế gian này ai chẳng khen ngợi nữ tử hiền thục rộng lượng. Sở nương tử mới vào phủ, cũng… cũng đâu biết công tử không thích nàng làm vậy!”

Tâm tình Bùi Nghiễn càng lúc càng lắng xuống, buông ra một hơi nặng trĩu.

Vương Vũ tiếp lời: “Ngày tháng còn dài, rồi sẽ khá hơn thôi. Nếu công tử thích Sở nương tử, thì cứ dốc lòng với nàng, nàng sớm muộn gì cũng sẽ hiểu.”

Không ngờ Bùi Nghiễn lại buột miệng: “Ai nói ta thích nàng!”

Vẻ mặt hắn bỗng dưng giống như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi bị trêu ghẹo, mang theo vài phần bối rối lúng túng, khiến Vương Vũ không nhịn được mà bật cười: “Thích hay không, cũng là tùy công tử thôi, không thích thì thôi vậy.”

Bùi Nghiễn nhận ra mình bị trêu chọc, bèn im thin thít, ngồi yên không nói thêm một lời, trong lòng thầm nhủ mình không nên so đo với Sở Thấm nữa.

Chính viện bên này, thấy Bùi Nghiễn đã rời đi, mà Sở Thấm lại giữ nguyên thái độ đó, An di nương muốn tiếp tục làm bộ làm tịch lấy lòng cũng không còn mặt mũi, ngượng ngập nấn ná một lúc rồi cũng cáo lui.

Sở Thấm cảm thấy vừa tiễn được hai vị “Phật tổ sống”, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoải mái nằm lại trên giường.

Nàng dang tay duỗi chân nằm thẳng ra, cảm thấy toàn thân đều buông lỏng hơn hẳn, bèn gọi Thanh Thu đến gần, hào hứng hỏi: “Tối nay ăn gì?”

Thanh Thu sững người một hồi.

Nàng và Thanh Tuyền từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Sở Thấm, rất hiểu tính khí mỗi bước thay đổi của nàng. Mấy năm trước, khi Sở Thấm được nuôi dưỡng ở chỗ tổ phụ tổ mẫu, ai cũng thấy hai người già đó quản quá chặt. Vậy mà giờ thấy nàng đột nhiên sinh ra khẩu vị nặng nề như thế, Thanh Thu nhất thời cũng không biết nên phản ứng sao.

Nàng ngẩn ra hồi lâu, mới đáp: “Nô tỳ không rõ lắm… để nô tỳ xuống bếp hỏi thử xem.”

“Được.” Sở Thấm gật đầu, rồi lại trầm ngâm nói, “Giờ còn sớm, chắc bếp cũng chưa bắt đầu nấu cơm tối đâu. Ngươi cầm thêm ít bạc, nhờ họ làm thêm một món cá nấu nước cay Tứ Xuyên* đi. Không cần nguyên con, nhiều quá ăn không hết, phi lê vài lát cho ta giải thèm là được rồi.”

*Cá nấu nước cay Tứ Xuyên: là cá lát mềm thấm vị cay tê đặc trưng từ ớt khô và tiêu Tứ Xuyên.

“Phu nhân còn muốn ăn cay à?!” Thanh Thu trợn tròn mắt, “Phu nhân vẫn đang bệnh đó, món ấy vừa nhiều dầu vừa cay…”

“Ờ cũng phải.” Sở Thấm chậm rãi gật đầu, rồi đổi ý: “Vậy làm món cá om nước chua* đi, ít dầu hơn, cay cũng nhẹ, chua chua còn dễ ăn nữa.”

*Cá om nước chua là cá tươi nấu trong nước dùng chua cay kiểu Quý Châu với ớt, cà chua, dấm gạo lên men và gia vị truyền thống. Món ăn đậm đà, cay nồng, thơm quyến rũ.

Thanh Thu: “…”

Nàng nhìn kỹ Sở Thấm một hồi lâu rồi mới rời khỏi phòng, vừa đi vừa âm thầm tự an ủi trong bụng: Lúc bệnh thì khẩu vị có phần lạ lùng cũng là chuyện bình thường nhỉ?

Muốn dưỡng bệnh cho tốt, thì ăn chút gì đó mình thèm cũng được!

Thế là Thanh Thu nghe theo lời dặn xuống bếp truyền lời. Đến năm giờ rưỡi chiều, cũng là lúc các phòng trong phủ lần lượt lên bếp nhận cơm chiều, Sở Thấm từ khi Thanh Thu rời khỏi phòng đã ngồi ngay ngắn trên giường, tựa gối mềm, vẻ mặt đầy mong đợi chờ món cá om nước chua của mình.

Tây viện của Mục viên, An di nương tuy chuẩn bị chu đáo lại ra về tay trắng. Lúc đầu chỉ thấy khó chịu trong lòng, sau đó lửa giận bốc lên, càng nghĩ càng cảm thấy chính viện cố ý bày trò khiến nàng ta thất bại. Gần đến giờ cơm tối, nàng ta thực sự nhịn không nổi, sai người hầu hạ thay y phục rồi đi thẳng đến Đoan Phương các.

Đoan Phương các là nơi ở của Quốc công phu nhân – Hồ đại nương tử. Giờ này Hồ đại nương tử cũng đang dùng bữa, nghe người hầu bẩm “An di nương bên Tam phòng đến”, liền nhíu mày nói:
“Cứ phải đúng lúc đang ăn cơm mới đến quấy rầy, chẳng ra thể thống gì cả. Để nàng ta đợi đi.”

Bọn hạ nhân xung quanh đều cúi đầu không dám thở mạnh, người vào báo cũng định lui xuống thì bị Thôi ma ma bên cạnh Hồ đại nương tử liếc một cái, tạm thời dừng bước.

Thôi ma ma lặng lẽ tiến lên, dừng lại cách nửa bước, cúi người khẽ nói:
“Nô tỳ có nghe nói, hôm nay Sở nương tử có chút khó ở trong người, An di nương nhân lúc Tam công tử về phủ đã đến thăm bệnh, kết quả lại không được như ý.”

Ánh mắt Hồ đại nương tử thoáng nghiêm lại, hít sâu một hơi, đổi giọng:
“Thêm một bộ bát đũa, mời An di nương vào.”

Thôi ma ma đáp “Vâng” một tiếng, mím cười ra ngoài. Khi dẫn An di nương vào cửa, bàn ăn đã được thêm đủ bát đũa. Hồ đại nương tử nhìn nàng ta, mỉm cười:
“Hiếm thấy ngươi đến vào giờ này, chắc chưa dùng bữa nhỉ? Mau ngồi.”

An di nương hành lễ xong liền ngồi xuống theo lời. Nàng ta nghiêng người cúi đầu, tóc mai rủ xuống, vẻ mặt dịu dàng đáng thương. Mới vừa ngồi yên, nước mắt đã lăn dài. Nàng ta chau mày lấy khăn lau nước mắt, khóc đến thê lương lại xinh đẹp.

Vì thế trước mặt tuy có bày đầy bàn thức ăn, An di nương lại không động đến một đũa, chỉ khóc suốt một khắc trước mặt Hồ đại nương tử, nhân tiện kể lại chuyện buổi trưa.

Hồ đại nương tử biết rõ nàng ta tất sẽ nói tránh chỗ nặng nhấn chỗ nhẹ, nhưng cũng chỉ vờ như không hay. Đợi An di nương kể xong, trong lòng bà đã có tính toán, liền hòa nhã nói:
“Việc này ta biết rồi, ngươi cứ về đi, đừng chấp nhặt với nàng ta.”

An di nương nghẹn ngào nói:
“Thiếp chẳng để bụng, chỉ là xót thay cho Tam lang. Lời của Sở nương tử nghe thì rộng lượng, nhưng lại đẩy chàng vào thế khó xử…”

“Ta hiểu.” Hồ đại nương tử vỗ nhẹ tay nàng ta, “Đây là phủ Quốc công, đâu phải để nàng ta giở trò.”

Được Hồ đại nương tử nói câu này, An di nương liền an tâm. Khóe môi rốt cuộc cũng hiện ra vài phần ý cười, vâng lời đứng dậy hành lễ lui xuống.

Tại chính viện Mục viên, vừa thấy Thanh Thu bưng món cá om nước chua vào cửa, Sở Thấm đã mỉm cười rạng rỡ. Thanh Thu không nhịn được bật cười, bước lên bày thức ăn ra bàn nhỏ trước giường, vừa làm vừa trêu:
“Nương tử thường ngày cứ ủ rũ mãi, hôm nay vừa sinh bệnh thì tâm tình lại tốt ra hẳn.”

Sở Thấm nhất thời hơi chột dạ, vừa cầm đũa gõ gõ vừa mơ hồ đáp:
“Có việc nghĩ thông rồi thì thông, cần gì ngày nào cũng cau mày chau mặt?”

Thanh Thu mím môi cười, lại nói:
“Nô tỳ nhớ lúc nương tử tám, chín tuổi, cũng từng như thế.”

Tay cầm đũa của Sở Thấm khẽ run, một cảm xúc khó tả bỗng trào dâng trong lòng.

Thanh Thu nhớ lại dáng vẻ nàng tám chín tuổi, chỉ thấy đó là chuyện cách đây bảy tám năm. Nhưng đối với Sở Thấm mà nói, kỳ thực đã là chuyện của mấy chục năm về trước.

Dù khoảng cách thời gian dài như vậy, nàng vẫn lờ mờ nhớ được niềm vui thuở ấy.

Khi đó nàng cùng cha mẹ đến nhậm chức ở đất Thục Xuyên, cả cha lẫn mẹ đều không quá nghiêm khắc với nàng. Ngoài thời gian học hành chăm chỉ, những ngày khác của nàng đều tự do tự tại.

Cuộc sống ấy kéo dài đến năm mười hai tuổi. Năm đó ông bà nội lần lượt qua đời, cha mẹ nàng trở về giữ tang, để nàng lại cho ông bà ngoại chăm sóc.

Ông bà ngoại đều là người nghiêm khắc, chỉ ba năm đã rèn cho nàng nên một tính nết cứng nhắc như về sau.

Kiếp trước, nàng từng thấy điều ấy không có gì không tốt, bởi ai trong kinh thành cũng khen nàng, hâm mộ nàng. Mãi đến khi lâm bệnh, nàng mới dần nhận ra, thì ra cái tính nết “ai nhìn cũng vừa lòng” ấy vốn không phải điều nàng thích.

Sở Thấm trong lòng ngổn ngang, thở dài một hơi, lơ đãng gắp một miếng cá om nước chua cho vào miệng.

Hương vị lâu ngày không gặp như bùng nổ trong khoang miệng — miếng cá mềm thơm, thấm vị mặn chua và hơi cay lan khắp đầu lưỡi, khiến tim nàng như đập nhanh mấy nhịp.

Nàng bất giác nín thở, ánh mắt trong trẻo rơi vào bát canh cá vàng óng, lòng tràn đầy tò mò, liền đưa đũa khẽ gẩy, muốn xem bên trong còn món gì hấp dẫn.

Đầu bếp trong phủ vốn cầu kỳ, cá om nước chua làm sao chỉ có cá. Nàng vừa gẩy nhẹ đã thấy ngoài cá phi lê còn có nấm kim châm xé nhỏ, lại có đậu hũ non, loại hơi đứng, ăn mềm mà vẫn có độ dai nhẹ, không bị bở như đậu non mà cũng chẳng nồng mùi như đậu già, nấu cùng canh này vừa khéo.

Sở Thấm thèm ăn không kiềm chế được, vừa ăn cá vừa ăn hết nửa bát cơm. Nếu không phải vì đang bệnh, dạ dày còn yếu, nàng còn muốn ăn thêm nữa.

Mà kết quả của sự vui miệng ấy là, hôm sau bệnh lại tái phát, sốt cao trở lại, mơ mơ màng màng lại ngủ mê một ngày trời.

Cứ thế dằng dai ba bốn ngày, đại phu mới nói Sở Thấm đã khỏi hẳn. Trong ba bốn ngày này, Bùi Nghiễn không xuất hiện thêm lần nào. Song đời trước cũng là như vậy, Sở Thấm biết chắc hắn đang bận việc gì đó, nên cũng chẳng để tâm.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi khỏi bệnh, Sở Thấm đi tới Đoan Phương các, vào thỉnh an Hồ đại nương tử.

Làm dâu mỗi ngày phải vấn an mẹ chồng, đây là quy củ mà nhà quyền quý nào cũng có. Hiện tại phủ Định Quốc công có ba vị công tử đã thành thân, tuy trong số đó chỉ có một người là con ruột của Hồ đại nương tử, nhưng ba nàng dâu vẫn phải ngày ngày đến vấn an như thường.

Lúc Sở Thấm bước vào Đoan Phương các, vừa đúng sáu giờ sáng. Đại tẩu của trưởng phòng là phu nhân họ Vu đã đến, còn nhị tẩu họ Miêu thì vẫn chưa thấy bóng. Phu nhân họ Vu là người hiền hòa rộng rãi, vừa thấy Sở Thấm liền bước tới đón, chăm chú nhìn nàng, thở dài nói:
“Muội bệnh mất năm sáu hôm, nay đã khỏi hẳn chưa?”

Sở Thấm mỉm cười nhìn Vu thị. Ở kiếp trước, khi mới gả vào phủ không lâu, nàng còn có phần dè chừng vị đại tẩu này, nhưng về sau lòng người dần hiện rõ, nàng mới nhận ra đôi vợ chồng trưởng phòng đều là người chân thành.

Sở Thấm liền khẽ nắm tay Vu thị, dịu dàng nói:
“Đa tạ tẩu tẩu quan tâm, muội đã không sao rồi.”
Dứt lời lại liếc nhìn về phía ngoài viện, hỏi tiếp:
“Nhị tẩu vẫn chưa đến sao?”

Vu thị nhẹ giọng đáp:
“Nàng vốn là con dâu ruột của mẫu thân, lại là cháu họ, có đến trễ một chút cũng chẳng ngại gì. Chỉ là muội…”
Nói đến đây, nàng hạ thấp giọng hơn nữa, “Đã mấy ngày rồi muội chưa đến, tuy nói là bệnh không thể đến thỉnh an, nhưng e là mẫu thân cũng không vui. Dù sao Tam đệ hắn…”

Nói đến đây thì dừng lại, nhìn Sở Thấm rồi khẽ cúi đầu. Sở Thấm ánh mắt lộ vẻ cảm kích, nhẹ nhàng gật đầu:
“Đa tạ tẩu tẩu nhắc nhở, muội hiểu rồi.”

Vu thị lại nói:
“Chớ có cứng đầu với người, nàng nói gì thì nghe cho qua là được.”

Lần này Sở Thấm không trả lời. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng chính mở ra.

Bước ra ngưỡng cửa là bà vú họ Thôi – Thôi ma ma, khuôn mặt gầy gò nhưng luôn giữ nụ cười nhã nhặn không sai lệch, khom mình hành lễ:
“Đại nương tử đã dậy rồi, mời hai vị nương tử vào.”

Sở Thấm và Vu thị liếc nhìn nhau rồi cùng bước vào. Trong chính sảnh, Hồ đại nương tử đã an tọa bên cạnh bàn bát tiên, hai người cùng hành lễ vấn an. Hồ đại nương tử mỉm cười hòa nhã:
“Đừng đa lễ, mau ngồi đi.”

Hai người liền theo lời ngồi vào ghế hai bên. Vu thị là trưởng dâu nên đương nhiên ngồi bên phải, Sở Thấm thì như kiếp trước, chừa lại vị trí bên trái cho nhị tẩu chưa đến, chọn ngồi bên cạnh Vu thị.

Hồ đại nương tử quan sát nàng một lượt, nét cười càng sâu thêm, giọng nói cũng ôn hòa:
“Mấy ngày trước nghe bọn hạ nhân nói con bệnh, giờ đã khỏi chưa?”

Sở Thấm ngoan ngoãn cúi đầu đáp:
“Đã khá hơn nhiều, tạ mẫu thân đã quan tâm.”

“Càng là tuổi trẻ, càng phải biết giữ gìn thân thể.” Hồ đại nương tử nói giọng nghiêm mà hiền, “Hiện giờ tiết trời nóng nực, con lại mới khỏi bệnh, phải thật cẩn thận tịnh dưỡng, không thể để thân thể mệt mỏi. Theo ta thấy, việc trong Mục viên chi bằng để An di nương trông coi, ta lại chỉ thêm người hầu hạ hai vợ chồng con, để con được thảnh thơi đôi chút.”

Lời này dù nói nghe hòa khí, nhưng trong mắt bà vẫn ánh lên tia sắc lạnh.

Sở Thấm lập tức cảnh giác, nhưng chưa kịp đáp lời thì Hồ đại nương tử đã hướng về bên hông cất giọng:
“Ra đây đi, đến vấn an Sở nương tử một tiếng.”

Vừa dứt lời, rèm châu bên tây phòng vang khẽ. Sở Thấm ngẩng đầu nhìn, thấy bốn thiếu nữ bước ra, ai nấy đều ngoan ngoãn cúi đầu thu ánh mắt, tuổi còn trẻ trung, dung mạo thanh tú.

Vào tới sảnh đường, bọn họ trước tiên hành lễ với Hồ đại nương tử, rồi lại hướng Vu thị và Sở Thấm cúi mình vấn an, sau đó yên lặng đứng chắp tay, quy củ đúng mực.

Hồ đại nương tử đầy vẻ nhiệt tình, quay sang Sở Thấm nói:
“Đây đều là nha đầu theo ta nhiều năm, nay cũng đến tuổi rồi, ta đang nghĩ phải tìm cho các nàng một mối tốt mà gả đi. Vừa hay bên con đang cần người, không bằng cứ chọn một đứa hợp ý mang về, còn lại ta sẽ tự sắp xếp.”

Sở Thấm vừa nghe vừa đảo mắt nhìn bốn người ấy. Tình cảnh này nàng đã từng trải qua, giống hệt như kiếp trước.

Chỉ là, so với lần trước thì lần này tới sớm hơn nửa năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play