Kết quả của việc ăn một bát mì trước khi ngủ chính là khiến hai người đều bị no căng đến mức không ngủ nổi. May mà Tiểu Chương đã nấu mì thật nhừ, dễ tiêu hóa, nên gần đến khoảng mười một giờ khuya, Sở Thấm mới lờ mờ chìm vào giấc ngủ. Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ của nàng là: May mà sáng mai Bùi Nghiễn không có việc gì.
Hắn có cuộc tiếp khách vào buổi chiều, sáng không bận, có thể ngủ nướng một chút. Song thực tế thì chỉ có Sở Thấm được ngủ nướng, lúc nàng tỉnh dậy, lấy đồng hồ quả quýt ra xem thì đã hơn tám giờ, bên cạnh đã chẳng thấy bóng dáng Bùi Nghiễn đâu nữa. Nàng gọi Thanh Thu đến hỏi, Thanh Thu thưa: “Công tử vừa dậy là đã ra hậu viện trồng đào rồi ạ.”
“……”
Sở Thấm có chút cạn lời. Bởi thời gian hắn chọn trồng cây đúng là từ đầu đông tới đầu xuân, tiết trời lạnh buốt, không dễ bén rễ, lại thêm đất đóng băng cứng như đá, đào xới một hồi cũng đủ mệt bở hơi tai.
Nhưng nàng nghĩ lại, cũng không định nói gì. Dù sao hắn cũng không lôi nàng cùng đi đào đất, chỉ là mình hứng thú thì tự mình làm thôi, cứ để hắn vui là được.
Vì thế nàng rửa mặt dùng bữa xong thì một mình đi về phía Đông viện xem tình hình.
Trong viện nhỏ nơi Đông viện, hiện giờ đang có ba mẹ con nhà họ An ở, nhưng trong ba người thì hai người đang nằm dưỡng bệnh, chỉ có muội muội của An di nương một mình đang nhặt cành thông dưới gốc cây trong viện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play