Sáng sớm, biệt thự dần dần rút khỏi màn đêm yên tĩnh. Những người hầu thay ca ban đêm, ban ngày bắt đầu bàn giao công việc. Chu Lị sau khi ký tên trong sổ trực liền cầm theo bình tưới nước ấm giống như người làm vườn khác. 

Hôm nay cô phụ trách chăm sóc khu vườn nhỏ. Mặc dù mùa này khu vườn không mát mẻ như trong nhà, nhưng khối lượng công việc lại nhẹ hơn nhiều. Nắng chưa gắt lắm nên chủ yếu chỉ cần tưới nước buổi sáng, buổi tối, hoặc nhổ cỏ khi thời tiết dịu mát. Những việc phức tạp khác đã có thợ làm vườn chuyên nghiệp lo. Vì thế, ai được phân công ở khu vườn đều cảm thấy như đang nghỉ ngơi.

Khi Chu Lị đang thong thả làm việc thì chợt phát hiện trên chiếc ghế bập bênh trong vườn dường như có gì đó. Cô tò mò tiến lại gần xem thử, và ngay lập tức một luồng lạnh lẽo ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Trời còn chưa sáng hẳn, sương mai vẫn còn đọng lại. Trên ghế bập bênh, một đôi giày thêu màu đỏ được đặt ngay ngắn, đỏ rực, ánh lên thứ ánh sáng kỳ quái như thể hấp thụ linh khí người sống. Không khí chợt lạnh hẳn đi.

Trong nhà chính, cả nhà đang ăn sáng vui vẻ. Bà cụ Kỳ có vẻ rất hài lòng vì mấy hôm nay được cháu chắt quây quần. Sau bữa sáng, bà muốn ra vườn đi dạo hít thở không khí.

Quản gia nói: “Không khéo hôm nay vườn đang sửa sang lại. Mùa hè nắng gắt, cỏ cây phát triển loạn xạ, phải tranh thủ cắt tỉa. Đợi làm xong, mời lão phu nhân lại ra ngắm.”

Bà cụ không muốn làm phiền nên không ra vườn nữa, định lên nhà kính tầng thượng xem hoa. Quản gia nhắc lại: “Hôm nay có hẹn với bác sĩ Đông y đến xông thảo dược.”

Bà cụ hơi ngạc nhiên: “Là hôm nay à?”

“Đúng vậy, đã ghi trong lịch từ trước rồi ạ.”

Ôn Nhiên cười nói:“Bà yên tâm, con đang nghiên cứu thực đơn dưỡng sinh cho bà. Đảm bảo bà khỏe lại như tuổi 18!”

Bà cụ mỉm cười vui vẻ, sau đó được quản gia dìu lên lầu. Ôn Nhiên nhìn hai anh em đang ăn sáng bên bàn: “Em ăn xong rồi, hai người cứ thong thả.”

Dứt lời, cậu rời bàn về phòng đọc tiểu thuyết.

Nhan Triết, nhanh chóng ăn xong rồi chạy theo Ôn Nhiên đang định vào phòng: “Anh dâu!”

Ôn Nhiên quay lại. “Anh dâu, cái lá bùa hôm trước ấy, cậu còn cái nào không? Hoặc biết ở đâu có thể xin không ?”

Ôn Nhiên cười hỏi: “Tối qua ngủ ngon chứ?”

Nhan Triết gật đầu. Đúng là hôm qua hắn không còn mơ ác mộng nữa. Không còn cảm giác bị bóng đè, bị rượt đuổi như mấy tháng gần đây. Lá bùa rõ ràng có tác dụng thật.

Ôn Nhiên nhẹ nhàng nói:“Lá bùa đó là tôi tự vẽ. Nhưng… cho anh thêm mấy cái cũng không giải quyết được tận gốc. Càng dùng nhiều, hiệu quả sẽ càng yếu đi. Vì nguyên nhân khiến anh gặp ác mộng vẫn chưa được giải quyết.”

Nhan Triết ngẩn người: “Nguyên nhân?”

“Còn nhớ lúc đầu tôi từng hỏi: Anh có tin vào huyền học không, nhớ chứ ?”Ôn Nhiên chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, không nói thẳng ra. Điều đó khiến Nhan Triết rợn người.

Cuối cùng, hắn hỏi: “Anh dâu... Ý cậu là... tôi thật sự bị... ma ám sao?”

Ôn Nhiên nghiêm túc: “Bị quỷ ám còn nhẹ hơn trường hợp của anh. Anh nên nhanh chóng tìm một đạo sĩ hoặc người có chuyên môn giúp kiểm tra. Kéo dài, e là mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”

Nhan Triết ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nhưng tôi chẳng nghĩ ra nguyên nhân từ đâu... Ba tháng nay mọi thứ đều bình thường…”

Ôn Nhiên nói:“Vậy hãy nhớ lại kỹ đi. Trong ba tháng vừa qua, có chuyện gì đặc biệt không?”

Nhan Triết sực nhớ ra, ba tháng trước hắn bắt đầu đóng một bộ phim truyền hình. Bối cảnh là thời Dân quốc. Hắn vào vai thiếu soái là một người đấu tranh vì đất nước. Phim rất nghiêm túc, ít cảnh tình cảm, chủ yếu là chính trị xã hội.

Mọi việc lúc đầu diễn ra suôn sẻ, nhưng sau đó liên tiếp xảy ra sự cố kỳ lạ.

Trang phục tự nhiên biến mất hoặc hỏng

Máy móc gặp sự cố.

Đạo cụ mất tích.

Mọi người trong đoàn liên tục bực bội, thậm chí xô xát đến mức bị đưa đến đồn cảnh sát

Cuối cùng đạo diễn phải tạm dừng, cho các diễn viên nghỉ vài ngày chỉnh đốn. Nhờ đó, Nhan Triết mới có thời gian về nhà. Trước đây hắn chỉ nghĩ do người trong đoàn đắc tội ai đó. Nhưng bây giờ nhớ lại... mọi thứ thật quá bất thường.

Sau khi nói chuyện với Ôn Nhiên, Nhan Triết cứ thấp thỏm cả ngày. Hắn quyết định đi tìm Ôn Nhiên thêm lần nữa để hỏi kỹ về cái "bùa". Dọc đường đi đến phòng Ôn Nhiên, đột nhiên cảm thấy hành lang quen thuộc trở nên xa lạ. Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy khiến Nhan Triết rợn tóc gáy.

Ngay khi đang bối rối, một luồng gió lạnh thổi qua, rèm cửa bay lên, trong khoảnh khắc ấy, một đôi giày thêu hoa ba tấc hiện ra bên dưới bức màn.

Nhan Triết ch.ết sững.

Đây là nhà mình. Nhà mình không có ai chơi đồ cổ. Không ai lại đặt một đôi giày cổ xưa như vậy ở giữa nhà cả.

Điều quan trọng nhất là đôi giày này, trong hơn một tháng qua, liên tục xuất hiện trong những cơn ác mộng của hắn.

Mà Ôn Nhiên… mới đến sống ở đây chưa đầy nửa tháng, không thể nào của cậu ta được.

Nhan Triết cố thuyết phục bản thân là hoa mắt, là trùng hợp. Nhưng càng nghĩ càng thấy mình đã thực sự bị một thứ gì đó đeo bám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play