Toàn bộ hợp đồng hôn nhân giữa Ôn tiên sinh và bên còn lại đều được liệt kê rõ ràng trong văn bản này bao gồm nghĩa vụ, điều khoản, quyền lợi… Mỗi chi tiết đều minh bạch.
Đây là một hợp đồng hôn nhân kéo dài một năm, sau khi kết thúc, ngoài khoản tiền mặt 5 triệu, Ôn Nhiên còn được bồi thường một căn hộ cao cấp ba phòng ngủ tại khu Giang Hộ Thịnh Thế Hoa Đình, nơi có giá trị lên tới hàng chục triệu.
Một người đàn ông có làn da trắng trẻo, đường nét khuôn mặt tuấn tú, đeo kính không gọng, toàn thân toát lên vẻ tri thức và tinh anh, đang bình tĩnh đọc to từng điều khoản của bản hợp đồng, không sai một chữ.
Anh ta đang đảm bảo người thanh niên đối diện mình cần phải tuân thủ hợp đồng, hiểu rõ và chấp nhận mọi điều kiện trong năm tới.
Với Ôn Nhiên, người từng trải qua hơn 9 năm học tập nghiêm túc thì bản hợp đồng này không có gì khó hiểu. Nói trắng ra, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây chuyện, sống hòa thuận với người còn lại trong cuộc hôn nhân này, làm hài lòng bà nội, thì sau một năm, cậu sẽ nhận được số tiền bồi thường kếch xù và ra đi trong êm đẹp.
Luật sư tạm ngừng một chút để Ôn Nhiên có thời gian suy nghĩ, rồi hỏi: “Nếu có gì không rõ hoặc muốn thắc mắc, cậu có thể hỏi ngay bây giờ.”
Ôn Nhiên xem kỹ tờ cuối cùng, thấy điều khoản bồi thường rõ ràng đến mức địa chỉ căn hộ cũng được ghi cụ thể, liền lắc đầu đáp: “Tôi không có vấn đề gì. Tôi thấy rất rõ ràng và minh bạch.”
Trong đầu cậu thầm nghĩ: “Nhận tiền xong rồi đường ai nấy đi, đơn giản thôi. Dù thời gian có dài một chút, nhưng cái mình nhận được quá đáng giá, không lỗ chút nào!”
Nghe vậy, luật sư mở nắp cây bút máy toàn thân kim loại sáng bóng, đặt trước mặt Ôn Nhiên và nói:
“Vậy thì, mời cậu ký tên.”
Ôn Nhiên suýt chút nữa đã bật cười vì cây bút quá "sang chảnh", nhưng cố nhịn để không tỏ ra quê mùa. Cậu gật đầu, cầm bút và ký tên mình thật nghiêm túc.
Bên cạnh chỗ cậu ký, người còn lại trong cuộc hôn nhân, Kỳ Vân Kính, đã được ký từ trước, chữ ký uy phong như rồng bay phượng múa, toát lên khí chất của một người lắm quyền nhiều của.
So với nó thì chữ ký của Ôn Nhiên lại giống học sinh tiểu học, cậu chẳng buồn ngại ngùng, đưa lại bản hợp đồng cho luật sư kiểm tra.
Luật sư xác nhận mọi thứ xong, cũng không nán lại lâu mà nhanh chóng rời đi. Dưới vẻ ngoài nghiêm túc, không ai biết anh ta đang phấn khích vì đây là lần đầu tiên được xử lý chuyện tình cảm cá nhân của "ngài Kỳ".
Bao năm qua, đồng nghiệp của anh ta toàn lo xử lý scandal, tiểu tam của các ông chủ của họ, còn anh ta thì... vì ông chủ luôn giữ mình trong sạch mà kinh nghiệm phần này vẫn trắng tinh. Bây giờ cuối cùng cũng "có hàng" để ghi vào lý lịch hành nghề rồi!
Sau khi luật sư đi, việc đầu tiên Ôn Nhiên làm là tra thông tin về căn hộ tại Giang Hộ Thịnh Thế Hoa Đình. Khi thấy giá nhà ở khu vực đó đắt đỏ, tiện ích đầy đủ, hộ khẩu cơ bản còn khó mà mua được, bản thân bỗng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Làm việc đàng hoàng một năm là có nhà, chắc chắn hộ khẩu cũng sẽ được giải quyết, vậy là tương lai có cả nhà lẫn tiền tiết kiệm, đúng là nhân sinh người chiến thắng!
Tra cứu xong tương lai mình có thể sở hữu khối tài sản lớn, Ôn Nhiên quay lại xem tài khoản ngân hàng của nguyên chủ ở thế giới này, mới thấy còn chưa đến 3000 đồng.
Kỳ tiên sinh không cho cậu tiêu tiền trong hôn nhân, mà bản thân cũng không dám hỏi. Nên trước mắt, ngoài việc từ từ tìm hiểu thế giới này, Ôn Nhiên còn phải cố gắng sống tốt qua một năm.
Còn về phần nguyên chủ thân thể của thế giới này hiện giờ ở đâu thì cậu không biết.
Ôn Nhiên không phải người thuộc thế giới này. Khi nhỏ, cậu mất cả cha lẫn mẹ, trong nhà còn mắc nợ, bị họ hàng đá qua đá lại như quả bóng, suýt phải vào cô nhi viện. May mà cha Ôn có một người bạn là đạo sĩ, đã nhận nuôi Ôn Nhiên và trả hết nợ giúp gia đình.
Tuy cha nuôi không dạy gì nhiều, nhưng trong môi trường đạo quán, dần dần Ôn Nhiên học được cả luyện đan, vẽ bùa. Dương khí của cậu lại rất mạnh, nên mấy món đó học cực nhanh. Dần dần, việc luyện thuốc, vẽ bùa chủ yếu là do Ôn Nhiên làm, để kiếm tiền phụ giúp cha nuôi.
Cha nuôi từng hứa, chờ cậu thi đậu đại học sẽ mua cho một căn nhà ở thành phố, vì "có nhà rồi mới dễ lấy vợ". Ông hy vọng cậu sống một cuộc đời bình thường, ổn định.
Nhưng năm 16 tuổi, cha nuôi đột nhiên suy sụp, nói chỉ một câu: “Đây là đại nạn của con, đừng lo. Sau này ở đâu cũng phải sống cho tốt”, rồi rơi vào hôn mê mãi mãi.
Với Ôn Nhiên, cha nuôi chính là cả cuộc đời. Sự ra đi của ông khiến cậu quyết tâm nối nghiệp ông, sống ở đạo quán. Sau khi sắp xếp lại đồ đạc, cậu thấy ông sống cần kiệm suốt bao năm chỉ để tích góp tiền cho mình có nhà khi đi học. Ôn Nhiên dần hiểu ra, quyết tâm sống theo mong ước của cha nuôi.
Sau đó, cậu thi đậu đại học tại địa phương. Vào mùa hè sau tốt nghiệp cấp ba, khi chuẩn bị xuống núi lấy hàng giao đến, một làn sương kỳ lạ xuất hiện, rồi khi tan đi, Ôn Nhiên phát hiện mình đã xuyên không.
Cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà mình vừa đọc xong, nhân vật pháo hôi tên Ôn Nhiên, cũng có xuất thân giống y như đúc. Trong truyện, Ôn Nhiên này vì một hôn ước mà kết hôn với đại lão trăm tỷ, Kỳ Vân Kính.
Trong sách, sau khi cưới, Ôn Nhiên bị cuốn vào cuộc sống hào môn hoa lệ, bị cám dỗ, dần thay đổi, rồi lún sâu vào lưới tình với đại lão. Nhưng đại lão đã có “bạch nguyệt quang” người trong lòng từ trước. Thế là xảy ra mối quan hệ tình cảm rối rắm kiểu: tôi yêu anh, anh yêu người khác, người đó lại yêu một người nữa… Kết quả là "Ôn Nhiên" bị vứt bỏ, không nhà không tiền, lưu lạc tha hương.
Khi đọc truyện, Ôn Nhiên từng cười nhạo nhân vật này quá ngốc. Đại lão như vậy sao có thể yêu cậu ta thật lòng chứ !? Nếu đã biết không có cửa, thì tốt nhất nên giữ đúng vai trò, sống tốt một năm theo hợp đồng, rồi lấy tiền, lấy nhà và biến. Đơn giản!
Giờ đây, khi chính mình rơi vào tình huống ấy, Ôn Nhiên quyết định: Không động tâm. Không phá game. Sống sót một năm, lấy tiền, lấy phòng, nhấn nút biến !
Nếu một ngày nguyên chủ đột nhiên quay về, thì cậu cũng sẽ giao lại mọi thứ, ai về vị trí nấy, không vướng bận. Bởi vì bản thân đã hứa với cha nuôi: "Dù ở đâu, cũng phải sống cho tốt."
Chỉ có điều, tiếc là bản thân chưa kịp học đại học, 18 tuổi cũng chưa kịp tổ chức sinh nhật lần nào, vậy mà giờ đã thành người 20 tuổi rồi. Đúng là thời gian trôi quá nhanh.
Khi cậu còn đang ngẩn ngơ nghĩ vậy, thì bên kia, Kỳ Vân Kính, đại lão trăm tỷ, đang đọc kỹ lại hợp đồng Ôn Nhiên vừa ký, tách ra hai bản, giữ lại một phần cho mình.
Luật sư thông báo: “Các điều khoản đã được giải thích kỹ càng. Ôn tiên sinh cũng đã đồng ý, ký tên rất dứt khoát.”
Kỳ Vân Kính chỉ "ừm" một tiếng, nhưng chỉ cần một ánh nhìn nhàn nhạt cũng đủ khiến người khác áp lực. Từ Ngạn là luật sư riêng đi theo hắn nhiều năm, đến giờ vẫn không dám nhìn thẳng vị đại boss này.
Kỳ Vân Kính đã quen với sự tôn kính từ người khác. Xem xét xong không có vấn đề gì, hắn ra hiệu cho luật sư thu lại văn kiện. Hợp đồng chỉ ghi rõ khoản bồi thường cho Ôn Nhiên, không đề cập hậu quả khi vi phạm. Nếu Ôn Nhiên biết điều, tất cả sẽ tốt đẹp. Còn không… Kỳ Vân Kính cũng không thiếu cách để giải quyết những “phiền toái”.