Kỳ Vân Kính đang trên đường về nhà thì nhìn thấy một tin nhắn từ Ôn Nhiên. Vì Ôn Nhiên không thuộc nhóm đối tác công việc nên Kỳ Vân Kính đã cho cậu ấy số điện thoại cá nhân. Thường thì nếu có việc gấp, mọi người sẽ gọi thẳng, nên tin nhắn thường chỉ là chuyện không quá quan trọng. Vì vậy, Kỳ Vân Kính cũng chỉ thỉnh thoảng mới kiểm tra tin nhắn ở số riêng đó.
Về đến nhà, nhìn thấy hộp quà đặt trên giường, hắn tiện tay cất vào ngăn kéo. Bất kể Ôn Nhiên là người nguyên tắc thật hay chỉ khách sáo, đã nói là từ chối thì hắn cũng không cần quan tâm. Kỳ Vân Kính không có thời gian rảnh để suy nghĩ mấy chuyện vụn vặt này.
Nếu Ôn Nhiên thực sự là người có nguyên tắc thì Kỳ Vân Kính cũng thấy cậu ấy đáng kính trọng hơn phần nào. Dù sao, sau vài lần tiếp xúc, ấn tượng của hắn về Ôn Nhiên cũng không tệ, biết tiến lui đúng mực, không dễ khiến người khác khó chịu.
Chỉ có điều, hình tượng Ôn Nhiên ngoài đời lại khác xa với những gì tra được. Việc điều tra sai là không thể, nhưng hắn cảm thấy như có điều gì đó ẩn giấu mà người ngoài không biết.
Từ sau khi phát hiện bà cụ nhà họ Kỳ bị bệnh nan y, các thành viên trong gia đình, dù bận thế nào, cũng cố gắng dành thời gian ở bên bà. Kỳ Vân Kính trước đây bận đến mức một tháng khó về nhà một lần, giờ dù phải thức trắng đêm, hắn cũng cố gắng về dùng bữa sáng với bà.
Dù vẻ ngoài của Kỳ Vân Kính lúc đó trông có vẻ tỉnh táo, sạch sẽ, như vừa tắm xong sau khi tập thể dục buổi sáng, nhưng Ôn Nhiên vẫn nhận ra hắn rất mệt.
Quả nhiên, làm một người có cả trăm tỷ trong tay không dễ dàng gì. Những gì trong tiểu thuyết mô tả chỉ là một đoạn chữ, còn trong đời thực, thành công đều phải đánh đổi bằng từng giọt mồ hôi.
Vì sợ Ôn Nhiên lại gây ra chuyện không hay trong nhà, lần này Kỳ Vân Kính đã chọn cùng món ăn sáng với cậu. Hắn không kén ăn, kiểu nào cũng đều được, miễn là tiện lợi và tiết kiệm thời gian. Khi đưa đĩa hoành thánh về phía mình, thấy ánh mắt Ôn Nhiên có chút tiếc nuối, Kỳ Vân Kính lại thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.
Nhan Triết là người dậy muộn nhất. Không rõ do ngủ nhiều hay ngủ không ngon, cả người hắn có vẻ nặng nề, mệt mỏi. Kỳ Vân Kính nhíu mày hỏi:“Lại thức đêm chơi game à?”
Dù chỉ là anh em họ, nhưng Nhan Triết và Kỳ Vân Kính lớn lên bên nhau, thời gian ở cạnh nhau còn nhiều hơn với cha mẹ ruột, nên họ rất thân thiết. Tuy nhiên, thân thiết là một chuyện, vẫn có phần kiêng nể.
Nhan Triết cười khổ đáp:“Anh à, em đâu còn là sinh viên mới vào đại học đâu, bây giờ bận đến mức nghỉ ngơi còn không đủ, sức đâu mà chơi suốt đêm.”
Nhan Triết xoa cổ, than thở: “Dạo này cứ hễ nhắm mắt là mơ, mộng chồng mộng, không có giấc nào yên.”
Bà cụ Kỳ thương cháu, lo lắng hỏi có phải áp lực công việc quá lớn không, còn gợi ý đi khám bác sĩ tâm lý.
Nhan Triết vội vàng trấn an: “Con đâu có áp lực gì đâu, người không có gì trong tay mới phải cố gắng tự bươn chải. Con mà không làm trong giới giải trí nữa thì còn có thể về nhà kế thừa tài sản. Loại áp lực này con vẫn chịu được.”
Để tránh bà lo, Nhan Triết cố chuyển đề tài thì nghe Ôn Nhiên nói: “Hôm qua tôi đưa anh bùa ngủ, anh có thể thử để dưới gối.”
Kỳ Vân Kính khẽ nhíu mày. Hắn không phải người mù quáng theo chủ nghĩa khoa học, nhưng cũng không thích mấy chuyện thần bí xuất hiện trong nhà, đặc biệt khi trong nhà còn có người lớn tin vào mấy chuyện đó. Tuy nhiên, Kỳ Vân Kính cũng không nói gì gay gắt tại bàn ăn. May mắn là Ôn Nhiên chỉ nói một câu rồi dừng.
Nhan Triết cũng không quá tin mấy thứ đó, nhưng vì biết Ôn Nhiên có ý tốt nên vẫn cười:“Được, để tối tôi thử.”
Bà cụ Kỳ cũng thêm vào: “Bùa của Tiểu Nhiên rất linh, mấy hôm tới bảo quản gia nấu thêm canh an thần cho con uống, kết hợp trong ngoài.”
Cả nhà chỉ có bà cụ là tin mấy chuyện này. Nhưng nếu bà không tin thì cũng đã chẳng chấp nhận cuộc hôn nhân giữa Kỳ Vân Kính và Ôn Nhiên. Vậy nên, cho dù Kỳ Vân Kính hay Nhan Triết có không tin thì ngoài mặt cũng phải phối hợp, không để bà buồn.
Sau bữa sáng, khi Ôn Nhiên đang trên đường về phòng thì bị Kỳ Vân Kính gọi lại. Chưa đợi hắn nói gì, Ôn Nhiên đã cười, lúm đồng tiền hiện rõ, vui vẻ nói:“Em biết anh muốn nói gì rồi, yên tâm. Dù trong hợp đồng không cấm rõ ràng chuyện đó, nhưng em sẽ không làm chuyện mê tín trong nhà anh. Có nhiều người đi Nhật còn ghé chùa Sensoji xin bùa mà, chẳng lẽ cũng là mê tín sao? Chỉ vì em xuất thân đạo giáo mà anh nhạy cảm như vậy? Anh yên tâm, mấy chuyện như nước bùa, lập đàn... em tuyệt đối không làm ở nhà anh.”
Kỳ Vân Kính nheo mắt, bắt ngay được sơ hở trong lời nói của cậu: “Không làm trong nhà, vậy tính làm bên ngoài?”
Ôn Nhiên tròn mắt, đầy vẻ vô tội:“Thì em cũng phải kiếm tiền ăn cơm chứ? Nếu có khách đến tìm, chẳng lẽ lại từ chối? Nhưng đảm bảo, đều là việc riêng, tuyệt đối không liên quan đến nhà họ Kỳ.”
Kỳ Vân Kính trầm mặc một lúc như đang cân nhắc xem lời cậu nói có đáng tin không. Nhưng dù sao họ chỉ là quan hệ hợp đồng, cũng như Ôn Nhiên không xen vào đời tư của hắn thì hắn cũng không quản được việc của Ôn Nhiên.
Cuối cùng chỉ nói: “Nhớ rõ lời mình nói. Tôi không muốn có ngày phải nhờ luật sư đi cục cảnh sát bảo lãnh cho cậu.”
Nói xong hắn quay đi. Dạo gần đây vì muốn có thời gian ở bên bà nên hắn đã cắt giảm công việc rất nhiều, lại đúng lúc gặp một dự án lớn, thật sự là cực kỳ bận rộn. Đã rút được thời gian ăn sáng là quý lắm rồi.
Ôn Nhiên nhìn bóng lưng Kỳ Vân Kính rời đi, không nhịn được cảm thán: đây chính là thế giới của đại lão. Đã có núi vàng núi bạc mà vẫn không ngừng nỗ lực. Đổi lại là cậu, chắc nằm chơi cả ngày cho sướng.
Về đến phòng, Ôn Nhiên chọn vài gói đồ ăn vặt rồi bật máy tính xem tiếp bộ phim ma chưa xem xong hôm qua. Đúng lúc thấy cảnh thiên sư đánh nổ đầu cương thi, cậu không nhịn được mà phàn nàn: đúng là phim ảnh, nếu ngoài đời có một con cương thi mạnh thế, đổi được cả dãy biệt thự rồi, vậy mà lại nổ đầu cho xong, phí của trời.
Ở phòng bên, Nhan Triết sau khi tắm rửa, định xem kịch bản. Người giúp việc dọn đồ mang đến lá bùa hôm qua Ôn Nhiên đưa. Hắn định ném vào ngăn kéo, nhưng nghĩ sao lại bỏ nó dưới gối. Đến khi tỉnh lại đã là bốn giờ chiều. Chính hắn cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.
Ngồi ngẩn người trên giường hồi lâu, Nhan Triết cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa ngủ được một giấc dài và yên ổn như vậy.
Trước đây gần một tháng liền, hễ ngủ là gặp ác mộng, tỉnh dậy trong cảm xúc tiêu cực. Đến cả thuốc ngủ cũng không ăn thua. Vậy mà chỉ nhờ một lá bùa, lại ngủ được thẳng giấc như vậy.
Nhan Triết không tin lắm, nhưng cũng không thể tìm ra nguyên nhân nào khác. Nhìn lá bùa trong tay, Nhan Triết quyết định tối nay sẽ thử lại lần nữa. Một lần có thể là trùng hợp, nhưng hai lần thì chắc chắn không phải.
Tối muộn, khi cả trang viên chìm trong yên tĩnh, Kỳ Vân Kính mệt mỏi trở về sau một ngày dài. Gặp quản gia đang đợi, hắn dịu giọng:“Úc bá, sau này không cần chờ tôi đâu.”
Quản gia mỉm cười: “Không sao đâu, lão phu nhân ngủ rồi thì tôi cũng nghỉ ngơi một lát, giờ tỉnh lại thấy tinh thần tốt mà.”
Kỳ Vân Kính dặn dò thêm rồi lên lầu. Khi đi ngang hành lang tầng hai, đột nhiên dừng lại, nhìn ra cửa sổ. Trong vườn không có ai, nhưng chiếc ghế bập bênh đang đung đưa. Hôm nay không có gió, nên không thể là do gió thổi.
Hắn nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ, nhưng rồi chiếc ghế cũng dừng lại, khu vườn trở lại yên ắng. Kỳ Vân Kính lắc đầu rồi quay về phòng, không để tâm nữa.
Nhưng khi cả trang viên chỉ còn lại ánh đèn đêm, chìm vào bóng tối, chiếc ghế bập bênh lại nhẹ nhàng đung đưa. Gần sáng, sương mù tan dần, một đôi giày hỉ thêu hoa đỏ, tĩnh lặng đặt trên ghế bập bênh...