Khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người Nhan Triết cứng đờ không nhúc nhích nổi, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang phong tỏa toàn thân hắn.

Lẽ ra tiếng ve mùa hè phải vang rền không dứt, vậy mà giờ phút này xung quanh lại im lặng đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng tim hắn đập dồn dập vang vọng trong lồng ngực, như có một bàn tay siết chặt lấy tim khiến Nhan Triết nghẹt thở và đau đớn.

Không rõ trạng thái này kéo dài bao lâu, có thể chỉ một giây, mà cũng có thể là rất lâu, cho đến khi phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo, mang chút âm sắc trẻ con gọi lớn:“Nhan Triết!”

Ngay khoảnh khắc tên mình được gọi, cảm giác như bị tách khỏi thế giới lập tức tan biến, tiếng ve kêu lại vang lên, máu toàn thân cũng như được lưu thông trở lại, cơ thể dần thả lỏng. Tuy nhiên, vì hoảng sợ quá mức, hắn vẫn cảm thấy đôi chân mềm nhũn như không còn sức.

Nhan Triết vội quay đầu lại và nhìn thấy Ôn Nhiên đang đứng cách đó không xa, tay cầm một đĩa gà rán và ly Coca. Như gặp được cứu tinh, hắn lập tức chạy đến: “Anh dâu!”

Ôn Nhiên đưa gà rán cho Nhan Triết, mỉm cười nói:
“Bếp vừa mới làm xong, anh có muốn ăn không?”

Nhưng Nhan Triết lúc này đã chẳng còn tâm trí đâu mà ăn uống, toàn thân còn đang run rẩy vì sợ hãi. hắn hấp tấp hỏi: “Anh dâu, cậu nói thật cho tôi biết đi, bên cạnh tôi... có cái gì lạ không?”

Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn Nhan Triết: “Anh... đã nhìn thấy gì sao?”

Đồng tử Nhan Triết co lại, dù đang cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn run rẩy: “Một... một đôi giày. Ngay bên cửa sổ kia!”

Nhan Triết lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng rèm đã buông xuống, cửa sổ đóng kín, bên dưới sạch sẽ không một vật.

Vẻ mặt hoảng loạn, hắn không thể tin được: “Rõ ràng lúc nãy tôi thấy một đôi giày, màu đỏ, kiểu giày thêu của phụ nữ thời xưa!”

Ôn Nhiên điềm tĩnh nói: “Nếu tận mắt thấy rồi, thì giờ còn nghi ngờ gì nữa !?”

Hơn hai mươi năm sống trong thế giới hiện đại, cái gọi là ma quỷ vốn không tồn tại trong quan niệm của Nhan Triết. Nhưng đến tận bây giờ, khi chính mắt nhìn thấy cùng với mồ hôi vẫn chưa khô trên người, còn gì để không tin?

Ôn Nhiên nói tiếp: “Anh thật sự đang bị thứ gì đó bám theo. Hơn nữa, chuyện này đã kéo dài không ít thời gian, có khi còn trước cả lúc bản thân bắt đầu gặp ác mộng. Có lẽ do mối liên hệ ngày càng sâu, nên nó dần dần có thể ảnh hưởng đến anh qua giấc mơ. Nếu cứ kéo dài, sợ là sẽ không chỉ dừng lại ở giấc mơ nữa.”

Nhan Triết mặt tái nhợt. Hắn không hiểu vì sao lại gặp phải chuyện này. Từ trước đến nay, bản thân sống rất ngay thẳng, chưa từng yêu đương, càng không hại ai. Thực sự không biết mình đã đụng phải cái gì.

Nhan Triết nhìn Ôn Nhiên, người vừa trẻ tuổi lại trông trắng trẻo, sạch sẽ, hỏi: “Anh dâu, cậu nhìn ra được tình trạng của tôi, cậu có cách giải quyết không ?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Ông ngoại anh từng quen biết sư phụ của tôi, chứng tỏ ông ngoại anh cũng có ít nhiều hiểu biết về lĩnh vực này. Dù ông đã mất, nhưng các mối quan hệ chắc vẫn còn. Tôi có thể thử tìm một vị thầy đáng tin để xem giúp.”

Thực ra, Ôn Nhiên cũng không còn nhiều đồ dùng hỗ trợ nữa. Khi đến thế giới này, cậu chỉ mang theo một lá bùa trừ tà, một chiếc gương đồng, và một chiếc điện thoại đã không còn dùng được. Lá bùa duy nhất ấy, chính mình đã tặng cho Nhan Triết như quà gặp mặt. Bây giờ, trên người cậu thực sự chẳng còn gì.

Thêm nữa, Ôn Nhiên cũng muốn xem thử huyền thuật ở thế giới này khác với thế giới cũ của ra sao. Trước kia đọc tiểu thuyết chỉ toàn nội dung yêu đương, đâu ai nói gì về thần quái. Bản thân Ôn Nhiên cũng từng cho rằng mấy chuyện này chỉ là mê tín, nên rất bài xích. Nhưng khi nhập vào thân thể mới, ký ức của người chủ cũ gần như chẳng có thông tin gì về những thứ này.

Vậy nên, nếu Nhan Triết có thể tìm được một đại sư chân chính, cậu cũng muốn quan sát thử để xem năng lực mình và người ở thế giới này khác nhau đến mức nào.

“Hai người đang làm gì đó?”

Một giọng nói đột ngột vang lên khiến Nhan Triết giật bắn người. Hắn quay đầu lại và thấy Kỳ Vân Kính, lập tức la lên: “Anh! Anh đi đường mà không phát ra tiếng gì hết, làm em sợ muốn ch.ết!”

Kỳ Vân Kính liếc nhìn Nhan Triết rồi chuyển mắt sang Ôn Nhiên, hỏi lại:“Hai người đang làm gì ở đây?”

Ôn Nhiên biết Kỳ Vân Kính đến. Bộ đồ sáng loáng của hắn ta nhìn qua là nhận ra liền. Không đợi Nhan Triết trả lời, cậu lập tức nói: “Bọn em đang thảo luận về các giá trị đời sống như giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa… và ngủ ngon!”

Nói xong, Ôn Nhiên ôm hộp gà rán và ly Coca chạy biến về phòng mình như thể sợ bị bắt quả tang.

Bầu không khí đáng sợ ban nãy bỗng chốc tan biến theo bước chân vội vã của Ôn Nhiên. Nhan Triết nhìn sang anh họ mình, dù biết hôn nhân của Kỳ Vân Kính và Ôn Nhiên chỉ là trên danh nghĩa, chưa từng thân mật, nhưng nhìn thái độ tránh né kia, có lẽ cũng chẳng có hi vọng gì cho chuyện “cưới trước yêu sau”.

Ôn Nhiên đi rồi, Kỳ Vân Kính quay lại nhìn Nhan Triết. Nhan Triết thở dài một hơi rồi nói thẳng:
“Anh à, em hình như bị ma theo.”

Thấy Kỳ Vân Kính nhíu mày, Nhan Triết tưởng hắn không tin. “Em nói thật! Không phải ảo giác đâu. Ngay lúc nãy, ở cửa sổ kia, em thấy một đôi giày thêu đỏ như trong mơ em từng thấy. Đôi giày đó cứ quấn lấy em!”

Kỳ Vân Kính chỉ “ừm” một tiếng, rồi bảo:“Về phòng đi.”

Nhan Triết tưởng anh họ không tin, vội nói: “Anh à ! Em thề đó, em nói thật mà!”

Kỳ Vân Kính thở dài: “Anh sẽ tới tìm em sau, cứ về phòng trước đi.”

Nhan Triết đành quay người trở lại phòng, định bụng khi anh họ đến sẽ nói rõ mọi chuyện.

Kỳ Vân Kính nhìn theo cho đến khi Nhan Triết khuất bóng, rồi quay bước về phía phòng Ôn Nhiên.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Nhiên không cần mở cũng biết là ai. Ánh sáng màu vàng đặc trưng đã len qua khe cửa. Cậu thở dài rồi đứng dậy mở cửa, lập tức giải thích:“Em không làm gì bậy bạ với em trai anh cả, chỉ khuyên nó đi gặp đại sư thôi.”

Kỳ Vân Kính nhìn cậu chằm chằm một lúc mới hỏi:
“Nhan Triết thật sự bị ma theo sao?”

Ôn Nhiên đáp lại:“Nếu em nói là thật, anh có tin không?”

Kỳ Vân Kính hỏi tiếp:“Vậy cậu chứng minh bằng cách nào?”

Ôn Nhiên trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ: Bị ma theo đâu phải là anh, anh cần gì chứng minh !?

Cậu vốn dĩ đã thấy rõ tình trạng của Nhan Triết từ lần đầu gặp, đầy người âm khí. Nhưng vì không muốn người ta nghi ngờ, cậu mới hỏi ý kiến chứ không nói thẳng. Nếu không phải Nhan Triết tự nhận ra có vấn đề, cậu cũng chẳng nhắc gì.

Dù không thích bị nghi ngờ, nhưng Ôn Nhiên không phải người vô tâm. Cậu biết Kỳ Vân Kính và mình tuy chỉ là quan hệ "hợp đồng", nhưng Kỳ lão phu nhân đã từng đối xử rất tốt với cậu, nên dù không thân thiết, cậu cũng không nỡ thấy Nhan Triết gặp chuyện mà không giúp.

Sau khi suy nghĩ, Ôn Nhiên vào phòng lấy ra một chiếc gương bát quái lớn bằng bàn tay, đưa cho Kỳ Vân Kính: “Anh tự xem sẽ rõ.”

Kỳ Vân Kính nhận lấy chiếc gương, vốn đã tin hơn nửa phần sau những chuyện sáng nay, như đôi giày thêu bất ngờ xuất hiện, và chiếc ghế bập bênh đung đưa cả đêm không ai đụng đến.

Kỳ Vân Kính đến phòng Nhan Triết, không nói gì, liền giơ gương lên soi thẳng vào thằng em họ.

Nhan Triết còn đang không hiểu chuyện gì thì bỗng tái mặt, ở trong gương, hắn thấy góc phòng mình xuất hiện một người phụ nữ mặc áo cưới đỏ, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình...

[Editor có lời muốn nói]

Mình để Ôn Nhiên kêu Nhan Triết là anh vì Ôn Nhiên nhỏ hơn Nhan Triết nha. Với lại 2 người cũng chưa thân thiết vì Nhan Triết biết rằng Ôn Nhiên với Kỳ Vân Kính chỉ là quan hệ hợp đồng. Sau này khi quan hệ nâng cao thì đổi nhé. 

Còn vì sao mình để thụ mấy chương đầu đã xưng anh - em ngọt ngào với công này kia thì do thụ ẻm nghèo mà, nói chuyện với cái “mỏ vàng” của mình thì cũng nên dịu dàng chút chứ nhỉ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play