Cố Dương dường như đã tiêu hao quá nhiều sức lực, mềm nhũn nằm trong lòng bàn tay Phàn Uyên, khẽ thở dốc.
Phàn Uyên chậm rãi xoa lưng cậu, không hỏi cậu đã làm gì, cũng chẳng hỏi cậu biết điều gì.
Cố Dương nằm trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, quay đầu vùi mặt vào đó, đôi môi nhỏ khẽ hôn lên rồi hồi lâu không nói chữ nào.
Giống như quay về ngày ở trạm thu mua phế liệu từng bị mắng là quái vật. Đối với người bình thường, một Cố Dương như vậy là điều không thể chấp nhận nổi.
Nhưng Phàn Uyên thì khác. Hắn luôn bao dung, luôn thấu hiểu và tin tưởng cậu.
Cho nên không cần hắn phải hỏi, Cố Dương cũng tự mình nói ra tất cả.
“Cái cây đó đang đợi một người. Tớ chỉ cho nó mượn một chút sức lực thôi. Nó làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu cuối cùng vẫn không đợi được người muốn đợi, thì tớ cũng chẳng thể giúp thêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT