Edit: Quả Cầu Mèo~
Trên bục giảng, giáo viên Ngữ văn giảng bài tới mức nước bọt văng tứ tung, còn Cố Dương ngồi ở dưới lại đang ngẩn người. Cậu mở lòng bàn tay trái, nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhỏ trôi lơ lửng như công nghệ đen bên trong rồi thở dài.
Đây là ngày thứ hai kể từ khi Cố Dương xuyên vào cuốn tiểu thuyết "Phàm Uyên". Đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
"Phàm Uyên" là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, nam chính Phàn Uyên vì một số biến cố đặc biệt xảy ra hồi cấp 2 mà trở nên lạnh lùng, vô cảm. Tuy rằng bề ngoài hắn vẫn tỏ ra là một người gần gũi, tốt bụng khiến thầy cô và bạn bè yêu mến, có biết bao nữ sinh theo đuổi điên cuồng. Nhưng trong thâm tâm hắn cực kỳ chán ghét chuyện tình cảm. Mãi đến cuối truyện, Phàn Uyên vẫn cô độc một mình.
Cố Dương vô cùng thích cuốn tiểu thuyết này, bởi vì nam chính Phàn Uyên.
Từ góc nhìn thượng đế khi đọc truyện, Cố Dương thực sự thấy đau lòng cho Phàn Uyên. Cậu biết rõ Phàn Uyên vốn không phải sinh ra đã như vậy.
Nhớ lại nội dung cốt truyện, Cố Dương không kìm được quay đầu nhìn lén. Lúc này, Phàn Uyên đang ngồi ngay bên trái cậu, vị trí sát cửa sổ, bàn của hai người chỉ cách nhau khoảng nửa mét.
Cậu thật sự đã xuyên vào trong sách, mà Phàn Uyên thì trở thành một người sống sờ sờ.
Phàn Uyên cầm bút trong tay, khớp ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ. Hắn đang nghe giảng rất nghiêm túc, dường như hoàn toàn không phát hiện ánh mắt lén lút của Cố Dương.
Cố Dương lại lén nhìn thêm một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cậu ủ rũ nhìn cuốn sách nhỏ trôi lơ lửng trong lòng bàn tay trái.
Có thể sống lại trong thế giới tiểu thuyết khiến cậu thật sự rất vui. Nhưng cơ hội này đâu phải miễn phí. Hệ thống đã giao cho cậu nhiệm vụ Công lược Phàn Uyên.
Cố Dương kéo xuống xem tiếp, phía dưới ghi rõ điểm hảo cảm hiện tại của Phàn Uyên đối với cậu, một con số -20 đỏ chót.
Cố Dương lại thở dài. Ai bảo cậu xuyên thành vai phụ phản diện làm gì cơ chứ?
"Phàm Uyên" là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường nên số lượng vai ác vốn đã ít, mà cho dù có ác cũng chẳng ác được đến đâu. Ai mà ngờ Cố Dương lại xuyên trúng vào một trong số đó.
Lúc đọc, nếu không phải vì quá thích nam chính Phàn Uyên, chắc cậu đã sớm bỏ truyện vì trùng tên với nhân vật phản diện.
Trong truyện, Cố Dương là một tên phú nhị đại học dốt điển hình, được bố mẹ nuông chiều quá mức, tính cách kiêu căng ngạo mạn, cũng vì thế mà cậu ta cực kỳ gai mắt kiểu con ngoan trò giỏi như Phàn Uyên, suốt ngày tìm cách gây sự với hắn.
Ngay một ngày trước khi Cố Dương xuyên đến, nguyên chủ thừa dịp trong lớp không có ai, xé hết sách giáo khoa của Phàn Uyên. Khiến Phàn Uyên không có sách để học, chỉ có thể nhìn bảng ghi chép.
Nghĩ tới đây, Cố Dương lại lén lút nhìn mặt bàn trống trơn của Phàn Uyên, chỉ cảm thấy tương lai thật mù mịt.
Phàn Uyên lạnh lùng cỡ nào Cố Dương là người hiểu rõ nhất. Cậu phải làm sao mới công lược được hắn đây?
Cố Dương tiếp tục kéo xuống mấy dòng giới thiệu về bàn tay vàng phía dưới, cảm thấy tâm trạng đỡ tuyệt vọng hơn một chút.
Sau khi hệ thống giao nhiệm vụ, còn rất hào phóng tặng cho cậu một cái bàn tay vàng.
Tên là: “Truyện cổ tích”, chỉ cần cậu đọc một câu chuyện cổ tích bất kì, hệ thống sẽ dựa vào nội dung cốt truyện mà phát ngẫu nhiên cho cậu một kỹ năng đặc biệt có thời hạn một tháng.
Ngay lúc Cố Dương đang chăm chú đọc truyện cổ tích về người cá trong lòng bàn tay, thì một tờ giấy hồng phấn được gấp gọn bất ngờ bay tới trước mặt cậu.
Bạn học ngồi bên phải nhỏ giọng nói: “Đưa cho Phàn Uyên.”
Hình như muốn nhờ cậu chuyển giấy?
Còn chưa kịp đưa cho Phàn Uyên, giáo viên ngữ văn đang giảng bài trên bảng bỗng nhiên quát lớn: “Cố Dương! Em đứng lên cho tôi!”
Cố Dương sững sờ, lúng túng đứng dậy, ngơ ngác nhìn giáo viên đang trừng mắt đầy tức giận.
Giáo viên ngữ văn cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ, cô Trác Uyển. Tên nghe có vẻ dịu dàng nhưng tính cách lại vô cùng nóng nảy và thẳng thắn.
Chỉ thấy cô ném mạnh cuốn sách trong tay xuống bàn, chỉ thẳng vào Cố Dương bắt đầu mắng: “Cố Dương, em làm sao thế hả? Đi học mà thất thần thì cũng thôi đi, còn dám công khai truyền giấy? Em tưởng tôi mù chắc? Em định truyền cái gì? Tôi cho em một cơ hội, đọc to lên cho cả lớp nghe!”
Cố Dương siết chặt tờ giấy màu hồng phấn trong tay, ngơ ngác nhìn sang phía bên phải. Nhưng các bạn học bên ấy đều đồng loạt cúi đầu, né tránh ánh mắt của cậu.
Cậu đành phải mở tờ giấy ra, dưới ánh mắt như muốn phóng tên của cô giáo ngữ văn, chậm rãi đọc lớn:
“Thân ái... bạn Phàn Uyên...”
Ai ngờ mới đọc được một câu, hai tai Cố Dương đã đỏ bừng, cả lớp phá lên cười.
Cố Dương lặng lẽ quay sang nhìn Phàn Uyên. Lúc này Phàn Uyên đã thả bút xuống, một tay chống cằm, công khai nhìn chằm chằm cậu.
Cô giáo nhíu chặt lông mày. Cô biết hai đứa này không ưa gì nhau, giờ còn thấy Cố Dương muốn truyền giấy cho Phàn Uyên trong giờ học, theo bản năng nghĩ rằng cậu lại định gây chuyện.
Cô giáo bước lên hai bước rồi quát lớn: “Đọc tiếp! Để tôi xem rốt cuộc em định giở trò gì!"
Nguyên chủ là kiểu người kiêu căng, ngạo mạn, nhưng Cố Dương thì không phải vậy. Suốt mười tám năm sống trên đời, cậu luôn là người bảo thủ, tính cách còn nhát gan, dễ xấu hổ. Cho nên lúc này không chỉ hai tai, mà cả khuôn mặt cậu đều đỏ bừng.
Đã có vài bạn học bắt đầu thì thầm: “Cố Dương đỏ mặt? Mặt trời mọc đằng Tây à?”
Cố Dương khẽ cắn môi tiếp tục đọc: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã bị vẻ ngoài tuấn tú cùng thành tích xuất sắc của cậu hấp dẫn... Tớ biết mình quá đỗi bình thường, nhất định sẽ không xứng với cậu, nhưng tớ sẽ cố gắng để trở nên xuất sắc hơn... Tớ thật sự rất thích cậu...”
Đọc đến đó thì cho dù có ngốc cũng nhận ra, đây rõ ràng là một bức thư tình, một bức thư tình viết cho Phàn Uyên.
Cô giáo ngữ văn nhíu mày, cũng dần ý thức được tờ giấy này không phải do Cố Dương gửi, nhưng vẫn không khỏi tức giận.
“Lớp 12 mới khai giảng chưa đầy nửa tháng, từng đứa các em không lo học hành mà chỉ muốn yêu đương sớm!”
Vừa nói, cô vừa bước xuống bục giảng, định giật lấy lá thư tình trên tay Cố Dương, xem rốt cuộc là nữ sinh nào muốn yêu sớm.
Cố Dương liếc nhìn chữ ký ở cuối thư, khóe mắt thấy cô bạn kia gần như muốn vùi đầu xuống bàn. Trong lòng cậu cuống lên, lập tức vò lá thư rồi nhét vào trong áo.
"Cô ơi, thư này là do em viết!" Cố Dương hô to, ngay lập tức trong lớp vang lên những tiếng cười lớn.
Cô Trác tức giận đến mức bật cười: “Còn muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân? Được thôi, viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, ngày mai nộp!”
Thấy giáo viên cuối cùng cũng chịu bỏ qua, Cố Dương bèn thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngồi xuống thì cô giáo lại tiếp tục mở miệng: “Sao lại thế này? Phàn Uyên, sách của em đâu? Cố Dương dịch bàn sang đây cho cho Phàn Uyên xem cùng.”
Cố Dương nghe thấy tên mình thì giật nảy người, theo phản xạ nhìn về phía Phàn Uyên, nhưng Phàn Uyên vẫn chẳng thèm nhìn cậu.
Cô giáo thúc giục: “Nhanh lên! Kéo bàn qua đi, đừng có lằng nhằng. Cô biết trước đây hai em có chút xích mích nhỏ, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, bỏ qua được thì bỏ qua.”
Cố Dương chậm rãi đẩy bàn sang, không cẩn thận để chân bàn ma sát với sàn nhà, phát ra tiếng kêu chói tai. Gương mặt vừa mới bớt đỏ của cậu lại bắt đầu bừng lên
Cố Dương cúi đầu, ghép bàn của hai người sát lại với nhau rồi đẩy sách ngữ văn của mình về phía Phàn Uyên.
Phàn Uyên chống cằm, giọng điệu bình thản: “Lật sai rồi, đang giảng trang 23.”
Cố Dương luống cuống lật sách đến trang 23. Ai ngờ trang đó bị nguyên chủ dùng bút đen viết mấy chữ to đùng: “Phàn Uyên là đồ ngu.”
Thậm chí còn tô lại cho đậm, khiến nó nổi bật vô cùng.
Cố Dương: “...”
Cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Uyên. Nhưng mặt Phàn Uyên chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ bình tĩnh duỗi tay xé cả trang sách, rồi ném thẳng vào ngăn bàn của Cố Dương.
Cố Dương lén mở tay trái ra xem. Điểm hảo cảm -21.
Cậu khóc không ra nước mắt, còn chưa bắt đầu công lược đâu!
Một buổi sáng trôi qua chẳng khác nào ngồi trên bàn chông, mãi mới đến giờ nghỉ trưa. Mọi người lần lượt rời khỏi lớp.
Cố Dương cúi đầu, cậu vừa mới từ chối lời mời đi ăn trưa của Uông Hàng, người bạn thân thiết nhất của nguyên chủ.
Trong lòng cậu còn nhớ nhung bàn tay vàng "Nàng Tiên Cá" mới đọc sáng nay, nhân lúc trong phòng không có ai, cậu lập tức móc ra lọ thuốc nhỏ mắt, bắt đầu nhỏ một cách điên cuồng.
Loại thuốc này có tác dụng cực mạnh, nhỏ vào mắt là siêu cay. Hơn nữa tối qua Cố Dương còn thức khuya, mắt đã mỏi sẵn, bây giờ nhỏ vào nước mắt lập tức trào ra như suối.
Cố Dương dùng hết sạch cả lọ thuốc, nước mắt hòa lẫn thuốc rơi ướt cả quyển sách ngữ văn bị xé sáng nay. Nhưng một viên ngọc trai cũng không có!
Cố Dương đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, mở lòng bàn tay nhìn cuốn sách nhỏ từ nãy tới giờ vẫn không có phản ứng, trong lòng cậu tràn đầy thắc mắc, lẽ nào bàn tay vàng là hàng giả?
Bỗng một giọng nam lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Không phải chỉ xé một tranh sách của cậu thôi sao? Khóc cái gì? Cậu đã xé cả chồng sách của tôi đấy.”
Cố Dương giật bắn mình, lập tức ngẩng đầu lên, không biết Phàn Uyên đã quay về từ lúc nào, đang đứng ngay trước mặt cậu.
“Tránh ra, để tôi đi vào.”
Cố Dương vội vàng đưa tay lau nước mắt, đứng dậy nhường đường cho Phàn Uyên.
Cậu chợt nhớ ra, mỗi khi ăn trưa xong, Phàn Uyên đều thích quay lại lớp sớm để nghỉ ngơi.
Phàn Uyên đi lướt qua Cố Dương, ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ. Sau đó, hắn móc ra một bịch khăn giấy mới tinh, đặt lên bàn Cố Dương, rồi nằm úp sấp xuống bàn bắt đầu ngủ trưa.
Cố Dương nhìn gói khăn giấy trước mặt, nước mắt vẫn còn rưng rưng nhưng trong lòng thì đã vui như mở hội.
Cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”
Phàn Uyên chẳng buồn đáp lại, nhưng Cố Dương vẫn vui vẻ cực kỳ. Cậu không chờ nổi, lập tức mở lòng bàn tay ra kiểm tra điểm hảo cảm.
Điểm hảo cảm: -22
Cố Dương: ??????
Cậu dụi mắt liên tục, nhìn lại lần nữa... vẫn là -22. Thậm chí còn thấp hơn một điểm so với lúc trước!
Tại sao chứ?
Lòng dạ của Phàn Uyên! Như mò kim đáy biển!
Trong lòng Cố Dương rất bực bội , nhất thời gan cũng bắt đầu to hơn, cậu ghé sát vào người Phàn Uyên, định gọi to một tiếng
Ai ngờ lúc mở miệng lại thành nhỏ giọng: “Phàn Uyên?”
Phàn Uyên không phản ứng.
Cố Dương lại khẽ gọi thêm lần nữa. Rồi một tiếng nối tiếp một tiếng, gọi mãi đến khi khiến Phàn Uyên phát phiền. Hắn xoay mặt lại, nghiêng đầu tựa vào khuỷu tay, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, lười biếng nhìn cậu.
“Có chuyện gì thì nói, ồn ào quá.”
Cố Dương nghẹn họng. Phàn Uyên vẫn luôn mang chiếc mặt nạ dịu dàng, lịch sự với tất cả mọi người.
Chỉ khi ở riêng với Cố Dương hắn mới lộ ra giọng điệu gay gắt như thế, đặc biệt là những lúc không có người khác xung quanh.
Cố Dương thầm nghĩ, như vậy có được tính là một kiểu đối xử đặc biệt hay không?
Thấy Cố Dương gọi xong lại ngây người, Phàn Uyên mất hết kiên nhẫn, nhắm mắt lại không thèm quan tâm.
Lúc này Cố Dương mới hoàn hồn, vội vàng nhoài người tới kéo tay áo Phàn Uyên: “Nghe nói sinh nhật cậu muốn tổ chức tiệc tại nhà? Tớ cũng muốn đi!”
Phàn Uyên mở mắt, lẳng lặng nhìn cậu thật lâu: “Cậu chắc chứ?”
Cố Dương gật đầu như gà mổ thóc: “Tớ muốn đi!”
Phàn Uyên chẳng nói gì, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ trưa. Nhưng lần này hắn không quay mặt đi chỗ khác nữa.
“Tùy cậu.”
Cố Dương nhìn gương mặt Phàn Uyên gần ngay trước mắt, bất giác hơi thất thần.
Phàn Uyên ngoài đời còn đẹp trai hơn mô tả trong tiểu thuyết. Nghĩ đến những chuyện mà Phàn Uyên từng trải qua, cậu lại thấy có chút đau lòng.
Phàn Uyên đang nhắm mắt đột nhiên duỗi tay, chuẩn xác nắm lấy cằm Cố Dương, xoay mặt cậu qua hướng khác.
Mặt Cố Dương đỏ bừng, đưa tay xoa chỗ vừa bị Phàn Uyên bóp, không dám tiếp tục nhìn lung tung, chỉ có thể cúi đầu lục trong ngăn bàn ra một cái bánh mì, ngồi ăn ngon lành.
Cậu mở lòng bàn tay, thời gian đếm ngược của bàn tay vàng còn lại 30 ngày.
Cố Dương tò mò dùng tay phải chọc nhẹ một cái, bất ngờ phát hiện cuốn sách nhỏ này còn có thể lật trang! Cậu lật sang trang thứ hai, đập vào mắt là cả một mục dài ngoằng ghi rõ những điều cần lưu ý khi dùng bàn tay vàng.
Hướng dẫn sử dụng bàn tay vàng: “Bàn tay vàng thuộc dạng ngẫu nhiên, một khi đã kích hoạt thì bắt buộc phải sử dụng mỗi tháng một lần. Lần đầu tiên sẽ được tặng thêm quyền lựa chọn truyện cổ tích. Bàn tay vàng tồn tại để hỗ trợ ký chủ công lược nam chính Phàn Uyên, cho nên mỗi bàn tay vàng ngẫu nhiên được kích hoạt đều sẽ sinh ra một lượng tác dụng phụ nhỏ liên quan đến nam chính. Xin ký chủ hãy thận trọng khi sử dụng."
Cố Dương ngây người.
Có nghĩa là sau này cậu không có quyền lựa chọn truyện cổ tích nữa sao?
Mỗi tháng bắt buộc phải dùng một lần? Còn có cả tác dụng phụ!
Về phần tác dụng phụ là gì, Cố Dương rất nhanh đã biết. Cậu vừa khóc hết cả một buổi trưa mà vẫn không nặn ra được một viên ngọc trai nào, nhưng giờ phút này toàn thân cậu nóng ran, đau nhức, ánh mắt không kiểm soát được cứ dính lên người Phàn Uyên.
Nhìn gương mặt lạnh lùng đang ngủ say ngay trước mắt, cậu điên cuồng muốn được Phàn Uyên ôm một cái!
Cậu giơ tay kéo áo Phàn Uyên, khi hắn mất kiên nhẫn mở mắt ra trừng cậu.
Cố Dương nhỏ giọng hỏi: “Nhà cậu có bể cá không? Cậu có muốn nuôi cá không? Loại khá xinh đẹp ấy?”
Tác giả có lời muốn nói: Khai chương rồi!