Edit: Quả cầu mèo~
Chương 3
Phàn Uyên cầm lấy đóa hoa dại xấu xí kia lên nhìn một chút, trên cánh hoa vẫn còn vương sương sớm, chắc là Cố Dương tiện tay hái trên đường đến trường. Màu sắc pha giữa hồng và tím. Hắn giơ tay, tùy ý cắm bông hoa nhỏ ấy lên tóc Cố Dương.
Tóc Cố Dương hơi dài, bên tai đột nhiên bị Phàn Uyên cắm vào một bông hoa dại, cậu ngơ ngác chớp chớp mắt rồi lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Phàn Uyên đặt viên kẹo trở lại lên bàn của Cố Dương, cúi người sát lại gần, đôi mắt không mang theo cảm xúc gì rõ ràng, nhưng khóe môi lại nhếch lên, là nụ cười như thể vừa gãi trúng chỗ ngứa.
“Được đấy Cố Dương, sau hai năm học cấp ba cuối cùng cậu cũng chịu thông suốt rồi. Nếu không thì e là không thể tiếp tục ở lại trung học Thượng Thư được nữa đâu.”
Ban đầu Cố Dương còn vì Phàn Uyên kề sát vào mà hai má đỏ bừng, hiện tại lại bị câu nói kia của Phàn Uyên làm cho hoảng hốt.
Cậu nhớ rõ ràng trong tiểu thuyết có nói, tới học kỳ sau của năm ba Phàn Uyên đem Cố Dương từ trung học Thượng Thư đuổi đi, chẳng lẽ Phàn Uyên đã sớm có ý định này?
Phàn Uyên thấy Cố Dương ngẩn người, thỏa mãn đứng dậy, lại bị Cố Dương kéo ống tay áo.
Cố Dương một tay kéo ống tay áo Phàn Uyên, ngay tại lúc hắn cúi đầu nhìn sang liền đem viên kẹo bạc hà kia bóc ra, đầu ngón tay cầm viên kẹo trong suốt, không để ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Phàn Uyên, trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn.
Cố Dương buông tay, hai tay ngoan ngoãn để lại trên bàn, trông cậu y hệt như học sinh tiểu học đang chờ giáo viên phê bình, tuy nhiên vẫn mạnh miệng:
“Đưa cho cậu chính là của cậu, cậu nhất định phải ăn.”
Phàn Uyên trong miệng ngậm lấy viên kẹo bạc hà lạnh lẽo, nhìn bên tai vẫn còn cắm đóa hoa của Cố Dương hồng hồng, vậy mà vẫn thẳng lưng giả vờ hung ác, hừ một tiếng, ngồi về chỗ của mình.
Giờ tự học buổi sáng có Trác Uyển trông coi, mới vừa bắt đầu không lâu Cố Dương liền dịch bàn học của cậu đến bên cạnh bàn của Phàn Uyên. Phàn Uyên đang làm đề tiếng Anh, mí mắt nhấc lên một chút rồi không phản ứng thêm.
Cố Dương vẫn cứ treo bộ mặt hung ác, mặt không đỏ nhưng lỗ tai lại đỏ bừng bừng, cậu ngay lúc tiếng chuông vào học vang lên đã nhanh chóng đem một quyển sách tiếng Anh để vào giữa hai người.
Tiết một chính là tiết tiếng Anh.
Phàn Uyên thu lại bài tập tiếng Anh, một tay chống cằm, tầm mắt liếc về phía lỗ tai của Cố Dương. Đóa hoa nhỏ đã bị Cố Dương lấy xuống, nhưng lỗ tai này so với đóa hoa còn muốn đỏ hơn. Phàn Uyên đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơi ngứa, ngón tay thon dài đặt trên sách tiếng Anh, mở ra.
“Trong sách này không có viết mấy câu mắng tôi chứ?”
Cố Dương lắc lắc đầu, nghĩ đến tính cách của Cố Dương kia động tác liền cứng đờ, ánh mắt trộm nhìn Phàn Uyên. Cậu cũng không chắc chắn đâu…
Giáo viên chủ nhiệm Trác Uyển đã đi rồi, giáo viên tiếng Anh vừa tiến vào liền viết đầy chữ lên bảng đen. Cố Dương nhân cơ hội lén lút hỏi Phàn Uyên: “Sinh nhật cậu thích được tặng cái gì?”
Phàn Uyên chăm chú nhìn bảng: “Tôi muốn cậu giữ yên lặng.”
Cố Dương không lên tiếng, nhìn hai bên một chút rồi cũng bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
Trung học Thượng Thư là trường tư số một số hai toàn quốc, toàn thể giáo viên đều có năng lực rất tốt, Cố Dương trước đây chỉ là một học sinh cấp ba bình thường hoàn toàn không thể so, Cố Dương cũ mặc dù gia cảnh khá tốt, nhưng cha mẹ bận rộn ít khi ở nhà, nhưng dù tốt thế nào cũng không thể sánh được với nam chính tiểu thuyết Phàn Uyên.
Cố Dương thấy rằng hôm nay cậu đã cùng Phàn Uyên hòa hợp rồi, mặc dù chỉ là ở ngoài mặt nhưng cũng là một tiến bộ lớn, cậu mấy ngày nay đều an tĩnh không biết tìm Phàn Uyên nói chuyện như thế nào.
Rất nhanh đã tới ngày tổ chức tiệc sinh nhật Phàn Uyên.
Phàn Uyên nhân duyên tốt, những bạn học quen biết trong trường hầu như đều tới, vô cùng náo nhiệt tụ tập tại nhà Phàn Uyên. Quà sinh nhật của bọn họ tặng Phàn Uyên chất đống ở bàn dài lầu một, chỉ có Cố Dương mang theo một cái túi to màu đen là không bỏ ở trên bàn.
Món quà này cậu muốn tự tay tặng cho Phàn Uyên, nhưng từ khi tiệc sinh nhật bắt đầu tới giờ đã trôi qua hơn một giờ mà bên cạnh Phàn Uyên lúc nào cũng có người, nhân duyên của hắn cũng quá tốt rồi.
Cố Dương đứng ở trong góc nhỏ chờ đợi, cuối cùng trừng mắt nhìn Phàn Uyên đứng trong đám người, tự mình tức giận đi mất.
Nhà Phàn Uyên rất lớn, bên ngoài chính là bể bơi ngoài trời, đầu tháng chín trời vẫn khá nóng, Cố Dương đem quà tặng từ trong túi đen lấy ra bỏ trên mặt nước. Món quà là cậu cố ý mua, đây là loại pháo hoa mới nhất, hình dáng hoa sen chín cánh, có thể bay trên mặt nước, thời điểm đốt lửa còn có thể phát ra bài chúc mừng sinh nhật đó.
Cậu mua hai cái, tưởng tượng có thể một mình thả cho Phàn Uyên xem, thế nhưng Phàn Uyên vẫn luôn không rảnh.
Cố Dương hơi tức giận, cậu nghĩ đằng nào cũng có hai cái, không bằng đem đốt một cái tự mình xem. Ai biết loại pháo hoa này chất lượng hơi kém, châm nửa ngày mà không có phản ứng gì.
Thân thể Cố Dương nghiêng về phía trước, quỳ gối bên mép hồ bơi nỗ lực đốt pháo hoa, đột nhiên cái pháo hoa đốt mãi không cháy đột nhiên hướng cậu phun một luồng khói, dọa Cố Dương giật mình, thân thể lệch đi rơi vào trong bể bơi.
Bể bơi của nhà Phàn Uyên rất lớn, nước lại sâu, Cố Dương lại là vịt cạn học thế nào cũng không biết bơi, cậu ở trong nước chìm nổi, ùng ục uống đầy một bụng nước, sợ hãi tuyệt vọng.
Trước đó tại tiệc sinh nhật, Phàn Uyên đã chú ý tới ánh mắt của Cố Dương thường xuyên bắn về phía hắn, cũng thấy được Cố Dương một mình cầm cái túi lớn vừa đen vừa xấu ra ngoài liền đi theo. Ai biết hắn vừa tới liền thấy Cố Dương ngã vào trong bể bơi.
Cố Dương chậm rãi chìm dần xuống đáy bể, vốn cảm giác nghẹt thở sẽ phải kéo dài một lúc, nhưng cậu quá sợ hãi ngược lại theo bản năng nín thở. Hai chân trong nước lay động dần dần thả lỏng, ánh sáng chợt lóe lên, ống quần rách ra, hai chân biến thành một cái đuôi cá lộng lẫy.
Nhưng Cố Dương hai mắt vẫn nhắm chặt, không phát hiện chuyện đang xảy ra.
Cậu trước đây từng trải qua đuối nước, lúc này hai mắt nhắm nghiền vung tay loạn xạ, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy ra, vừa xuất hiện liền biến thành từng viên ngọc trai nhẹ nhàng chậm rãi chìm xuống đáy nước.
Phàn Uyên lao xuống nước, đập vào mắt hắn là cảnh tượng này.
Đôi mắt đen vốn luôn bình lặng như mặt hồ yên ả không một gợn sóng nay lại trợn to, vội vàng bơi tới vươn tay ra bắt lấy Cố Dương.
Cố Dương vừa chạm vào Phàn Uyên liền như túm được chiếc phao cứu mạng, lập tức bám chặt lấy hắn. Chiếc đuôi cá màu lam óng ánh quấn quanh chân Phàn Uyên, ngay cả vây đuôi cũng đang run rẩy vì sợ hãi.
Phàn Uyên đưa cậu nổi lên mặt nước. Đúng lúc này, quả pháo hoa loại rẻ mà Cố Dương mua cuối cùng cũng phát nổ, phóng lên không trung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả không gian phía trên bể bơi.
Trong bể bơi, hai thiếu niên ôm chặt lấy nhau, một người nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy thành dòng, từng giọt hóa thành ngọc trai lặng lẽ chìm xuống đáy nước, người còn lại chăm chú nhìn đối phương, sắc mặt không rõ.
Phàn Uyên kéo Cố Dương lên bờ, Cố Dương vẫn còn ôm chặt eo Phàn Uyên, cứ như vậy bị Phàn Uyên lôi lên. Vừa lên bờ cái đuôi cá lộng lẫy kia liền bại lộ hoàn toàn, Cố Dương cảm thấy nửa người dưới lạnh lẽo, rốt cục chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở mắt liền đối mặt với đôi con ngươi của Phàn Uyên, hắn đang chăm chú nhìn cậu, khẽ nhíu mày.
“Cậu không phải con người?”
Nước mắt Cố Dương vẫn không ngừng chảy, ngọc trai vẫn đang bộp bộp rơi xuống nhưng vẫn không quên mạnh miệng: "Cậu mới không phải người!".
Ngữ điệu giọng nói của cậu cao lên, đuôi cá dưới thân cũng phần nộ đánh một cái lên mặt đất.
Cố Dương sửng sốt một chút, chậm rãi cúi đầu, liền thấy hai chân mình đã biến mất, thay vào đó là một chiếc đuôi cá xinh đẹp lấp lánh ánh lam.
Cậu tròn mắt kinh ngạc, không dám tin, nhẹ nhàng lắc thử chiếc đuôi của mình, lập tức khiến mặt nước bị hất tung tóe, văng lên khiến hai người một mặt đầy nước.
Cố Dương bị dọa đến choáng váng, không ngờ bản thân lại thật sự biến thành người cá.
Cậu vội nhìn sang Phàn Uyên, thấy hắn đang lạnh mặt lau sạch nước trên mặt, sau đó lại thả cậu trở lại bể bơi, để cậu bám vào thành bể không bị chìm xuống.
“Lớn lên có đuôi mà sao không biết bơi?”
Cố Dương không nói gì, chỉ nhìn Phàn Uyên đứng dậy như thể sắp rời đi.
Trong lòng cậu bỗng hoảng loạn không biết Phàn Uyên định đi đâu. Chẳng lẽ là đi báo cảnh sát? Hay định bắt cậu lại rồi xẻ ra nghiên cứu?
Cố Dương sợ hãi đến mức không chịu nổi, thấy Phàn Uyên sắp rời đi, cái đuôi liền dùng sức quẫy mạnh, bùm một tiếng nhảy khỏi mặt nước, nhào thẳng vào người Phàn Uyên, đè hắn ngã xuống đất.
Phàn Uyên nhất thời không phòng bị, bị Cố Dương đè lên người. Nhìn gương mặt nhỏ đang tức giận của Cố Dương, đôi mắt vẫn còn từng hạt ngọc trai nhỏ tí tách rơi xuống.
Cố Dương dùng đuôi cá bộp bộp vỗ lên chân Phàn Uyên, hai tay đè chặt vai hắn, hung dữ uy hiếp:
“Cậu muốn chạy đi đâu? Không được!”
Cậu cảm thấy Phàn Uyên đang định ngồi dậy thì càng hung dữ hơn, cúi người áp sát Phàn Uyên, nhe răng nói:
“Không được nói! Không được nhúc nhích! Không được phản kháng!”
Phàn Uyên muốn nói hắn chẳng qua là muốn đi lấy khăn tắm, lời còn chưa kịp nói ra liền nghe thấy vài tiếng gọi cách đó không xa.
“Phàn Uyên? Phàn Uyên cậu có ở đây không?”
Là giọng của Mạnh Triển bình thường vẫn chơi cùng với Phàn Uyên, hắn thấy Phàn Uyên đi ra ngoài đã lâu mà không trở lại nên ra ngoài tìm.
Động tác dùng đuôi đánh người của Cố Dương ngừng lại, mười đầu ngón tay bám chặt vào vai Phàn Uyên, trên mặt hoàn toàn hoảng loan.
Cậu không thể bị người khác phát hiện!
Phàn Uyên đột nhiên dùng sức xoay người ngồi dậy, ôm chặt Cố Dương vào trong ngực, khuỷu tay vòng qua ôm lấy đuôi cá của Cố Dương, cởi áo vest mặc mặc để dự tiệc sinh nhật hôm nay ra, khoác lên đuôi cậu.
Cố Dương đã sớm bị dọa choáng váng, nắm chặt lấy vạt áo Phàn Uyên, từ bả vai hắn lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn về phía sau hắn. Mạnh Triển đã đến gần, vừa vặn nhìn thấy Phàn Uyên quay lưng về phía mình, đang ôm một người ướt sũng trong lòng.
Không kịp chờ hắn hỏi đây là ai liền thấy nửa khuôn mặt Cố Dương lộ ra từ bả vai Phàn Uyên, hai người vừa chạm mắt Cố Dương giật mình như thấy quỷ, đem đầu co vào trong lồng ngực Phàn Uyên.
Mạnh Triển trơn to mắt đứng đực ra tại chỗ.
Mạnh Triển thấy Phàn Uyên đưa lưng về phía hẳn, còn Cố Dương đem đầu chôn trong lòng Phàn Uyên, trên người đắp áo khoác của hắn, thậm chí bên cạnh hai người còn có một cái quần bò ướt đẫm bị ném dưới đất.
Chiếc quần jean kia lúc này đã rách tơi tả, hắn nhớ rất rõ đó chính là chiếc quần mà Cố Dương mặc khi đến dự tiệc hôm nay.
Mạnh Triển cảm thấy có gì đó trong đầu nát bấy.
Cái này... Phải kịch liệt cỡ nào chứ? Quần đều rách thành như vậy!
Phàn Uyên hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Triển: “Cậu về trước đi, tôi có chút chuyện.”
Mạnh Triển lập tức đỏ mặt, hắn là loại mặt dày, còn chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ thế này đâu. Cảm giác bàn chân như đang bôi dầu, nói cũng không mạch lạc.
"Vậy...cậu cứ bận rộn đi, bận rộn đi.... Tôi... tôi đi trước…
Lời còn chưa dứt đã quay mặt chạy lấy người cứ như có quỷ đuổi sau lưng.
Phàn Uyên khẽ cau mày, cúi đầu xuống liền cùng đôi mắt ướt nhẹp của Cố Dương đối mặt. Cố Dương thật sự bị dọa rồi, vừa đuối nước rồi lại biến thành người cá, hiện tại đang vùi đầu trong lồng ngực Phàn Uyên, vô cùng nhu thuận.
Cố Dương thấy Phàn Uyên nhìn mình, đôi mắt chớp chớp, lại có mấy viên ngọc trai nhỏ rơi xuống.
Cậu nhớ ra cái gì đó, quay đầu về phía pháo hóa đã thả xong, giật tay áo Phàn Uyên chỉ vào hoa sen chín cánh trong bể bơi, giọng nói vừa nhỏ lại ngoan.
“Sinh, sinh nhật vui vẻ...”
Phàn Uyên sững sờ, nhìn theo đầu ngón tay của Cố Dương nhìn về đóa hoa sen chín cánh đang nổi trên mặt nước.
“... Cảm ơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hai thiếu niên ngây ngô, đáng tiếc cái đuôi cá này, haiz.