Edit: Quả Cầu Mèo~

Đôi mắt Phàn Uyên tối đen như mực, khi không biểu cảm nhìn ai đó sẽ khiến người ta bất giác sởn da gà.

Nhưng Cố Dương thì không, lúc này toàn thân cậu khô nóng khó chịu, Phàn Uyên trong mắt cậu chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng, cậu hận không thể túm lấy cọng rơm ấy, cuốn chặt vào người.

Thế nên, mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của Phàn Uyên, Cố Dương vẫn đưa tay còn lại lên, nắm lấy vạt áo hắn.

Hai tay run rẩy siết chặt, vẻ kiêu ngạo và ương bướng thường ngày đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, Cố Dương mở to đôi mắt hơi ươn ướt, đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm Phàn Uyên, giống như chú cún con bị vứt bỏ.

Nhưng Phàn Uyên là ai?

Hắn vốn chán ghét đến tận xương tận tủy thứ tình cảm dối trá của con người, nhưng lại không thể không đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng.

Nhìn Cố Dương mang vẻ mặt tội nghiệp níu lấy vạt áo mình, hắn chậm rãi vươn tay còn lại, thản nhiên gỡ ra từng chút một.

“Tôi không nuôi cá, nhưng tôi thích ăn cá.”

Phàn Uyên khẽ nhếch môi, đầu lưỡi liếm qua răng nanh, nhìn Cố Dương đầy uy hiếp.

“Cố Dương, đừng có chọc tôi.”

Cố Dương bị Phàn Uyên gỡ tay ra khỏi áo, hai tay chống lên mép bàn bên cạnh, nhìn Phàn Uyên lại quay đầu đi, nằm úp người đưa lưng về phía cậu.

Đầu óc Cố Dương choáng váng, ánh mắt rơi xuống chai nước uống dở của mình. Cậu lập tức cầm lên, ừng ực ừng ực uống cạn.

Nhưng dù uống xong chai nước, cảm giác nóng ran trong người vẫn không hề thuyên giảm.

Cậu lại nhìn sang chai nước trên bàn mà Phàn Uyên mới chỉ uống một nửa.

Cố Dương khẽ cọ đầu ngón tay lên cạnh bàn, cuối cùng vẫn chậm rãi vươn tay về phía chai nước của Phàn Uyên.

Vừa mới cầm lấy, cổ tay cậu lập tức bị Phàn Uyên nắm chặt.

Không biết hắn đã ngồi dậy từ lúc nào, đang nhìn cậu với ánh mắt đầy khó tin.

“Đó là chai nước uống dở của tôi.”

Cố Dương vẫn nắm chai nước trong tay không chịu buông. Trong lòng cậu vừa sốt ruột vừa bực bội, cả người khô nóng đến mức nghẹt thở.

Tác dụng phụ của bàn tay vàng mạnh tới vậy sao? Cậu lại không thể ôm Phàn Uyên để giảm nhiệt, bây giờ uống chút nước cũng không xong!

Cố Dương càng nghĩ càng thấy ấm ức, dứt khoát mặc kệ việc Phàn Uyên đang giữ cổ tay mình, nhanh chóng dùng tay còn lại vặn nắp chai, cúi đầu định uống.

Phàn Uyên hơi mở to mắt, hiển nhiên bị hành động của Cố Dương làm cho kinh ngạc.

Ngay sau đó, Phàn Uyên bất ngờ kéo tay cậu.

Cố Dương còn chưa kịp uống hớp nào thì chai nước đã văng ra, nước bên trong bắn tung tóe làm ướt cằm cậu, cũng hắt luôn lên áo sơ mi của Phàn Uyên.

Giọt nước lạnh lẽo chạm vào da khiến Cố Dương thoải mái suýt kêu thành tiếng. Đáng tiếc lượng nước không nhiều, nhân lúc Phàn Uyên còn đang sững sờ, cậu tranh thủ nhào tới uống sạch chút nước còn sót lại trong chai.

Phàn Uyên thấy Cố Dương kề miệng lên chai nước của mình mà uống, hắn lập tức vươn tay muốn giật lại nhưng chai đã trống không.

Cố Dương vẫn chưa thỏa mãn, đưa tay lau vệt nước trên cằm, chạm nhẹ lên môi khẽ liếm. Đôi mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào vạt áo ướt đẫm trước ngực Phàn Uyên

Đường cong mảnh khảnh của thiếu niên hiện rõ, trên xương quai xanh thậm chí còn đọng lại giọt nước. Phàn Uyên theo phản xạ kéo khóa áo khoác đồng phục lên, che khuất đi vạt sơmi dính chặt vào da thịt."

Cố Dương vốn đã choáng váng ngồi không vững, lại bị Phàn Uyên đá một cái, cả người chúi về phía trước nhào thẳng vào lòng ngực Phàn Uyên, trán đập vào cằm hắn. Nhưng cậu chẳng kịp đau, vừa dính vào liền lập tức ôm chặt lấy Phàn Uyên, hai tay nắm lấy vạt áo hắn không chịu buông.

Bức thư màu hồng phấn mà trước đó Cố Dương nhét vào áo cũng rơi ra, bay sang một bên.

Phàn Uyên lập tức muốn đẩy cậu ra, nhưng càng đẩy, Cố Dương càng ôm chặt hơn.

Đúng lúc đó, cửa lớp “rầm” một tiếng bị đẩy ra, mấy học sinh cười đùa bước vào, vừa vào đã thấy một cảnh tượng hỗn độn, ghế đổ xuống đất, bình nước văng sang một bên, dưới gầm bàn là Cố Dương đang ghì chặt lấy Phàn Uyên.

Nam sinh đi đầu tròn mắt sững sờ, sau đó lập tức xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Cô Trác ơi! Cố Dương đánh Phàn Uyên rồi!”

Phàn Uyên nghe thấy động tĩnh, dùng sức mạnh hơn để gỡ Cố Dương ra, xoay người một cái đem Cố Dương đặt ở dưới thân, thế nhưng Cố Dương đem mặt chôn trong lồng ngực Phàn Uyên, mặc cho hắn làm gì cũng không chịu buông ra.

Nam sinh dẫn đầu đã chạy mất, nam sinh thứ hai bước đến nhìn rõ rồi, lập tức chạy theo hét lên: “Cô Trác ơi! Phàn Uyên đánh Cố Dương rồi!”

Thái dương Phàn Uyên giật giật. Cuối cùng cũng gỡ được đầu Cố Dương ra, cúi xuống nhìn chỉ thấy cậu đã nhắm chặt hai mắt, không biết ngất đi từ lúc nào. Dù bất tỉnh, tay vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn.

Phàn Uyên: “...”

Các bạn học khác ùa vào như ong vỡ tổ, vừa thấy Cố Dương ngất xỉu, trên đất còn có thư tình rơi vãi, liền hét toáng lên: “Cô Trác ơi! Phàn Uyên đánh chết Cố Dương  rồi!”

Phàn Uyên muốn ngồi dậy, nhưng bị Cố Dương ôm chặt không nhúc nhích, cuối cùng chỉ có thể như bế trẻ con mà nhấc cậu lên.

Hai tay Cố Dương vẫn nắm chặt vạt áo của hắn, đầu rất tự nhiên gục xuống bên cổ hắn. Lúc này Phàn Uyên mới cảm nhận được, trán của Cố Dương nóng một cách bất thường.

Trác Uyển vừa mới ăn xong trưa, còn đang tranh thủ uống trà sữa trong văn phòng, thì bị một đám học sinh hò hét kéo đi. Cô tức tối bước nhanh đến lớp, vừa khéo đụng phải Phàn Uyên đang ôm Cố Dương định rời đi.

Cô nhìn thoáng qua Cố Dương đang tựa đầu thành thật trên vai Phàn Uyên, lại liếc sang ánh mắt bình tĩnh của hắn.

Hạ thấp giọng, Trác Uyển hỏi: “Phàn Uyên, xảy ra chuyện gì vậy?”

Phàn Uyên vẫn luôn là học sinh khiến cô yên tâm nhất, nên cho dù lớp này có một kẻ như Cố Dương vừa phiền toái, vừa là học sinh được gửi gắm thì cô vẫn luôn tin rằng Phàn Uyên sẽ xử lý tốt mọi thứ.

Nhưng sự việc hôm nay thật sự khiến cô có phần bất ngờ.

Phàn Uyên gật đầu với cô, gương mặt đã sớm đeo lại lớp mặt nạ hoàn hảo không tì vết.

“Xin lỗi cô Trác, Cố Dương bị sốt, em đang đưa cậu ấy đến phòng y tế.”

Trác Uyển khẽ gật đầu, lại liếc nhìn Cố Dương vẫn đang bám chặt lấy Phàn Uyên, khẽ nhíu mày: “Cô tin em biết chừng mực.”

Phàn Uyên không nói gì, bế Cố Dương rời khỏi đám học sinh đang vây xem rồi đi thẳng ra ngoài.

Vừa đến phòng y tế, hắn liền thô bạo quẳng Cố Dương lên giường, dứt khoát  kéo khóa cởi áo khoác đồng phục ra, cung đem Cố Dương đang ôm cứng chiếc áo cởi ra theo.

Cố Dương nằm vật trên giường, hai mắt nhắm nghiền, vẫn siết chặt áo khoác của Phàn Uyên trong lòng, miệng thì không ngừng lặp đi lặp lại: “Nước... Cho tôi nước...”

Phòng y tế lại không có sẵn nước uống, đúng lúc này, giáo viên y tế bước vào, thành thục lấy nhiệt kế ra kiểm tra.

“Được rồi, để đây cho tôi. Em quay lại lớp học đi, sắp đến giờ rồi.”

Phàn Uyên liếc nhìn Cố Dương thêm lần nữa, cuối cùng vẫn xoay người rời đi. Cố Dương cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, cả người bức bối đến mức không nhúc nhích nổi. Phải mất một lúc lâu, nhiệt độ mới bắt đầu hạ xuống.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, thấy giáo viên y tế đang ngồi cười tủm tỉm bên cạnh. Vừa ngồi dậy đã phát hiện trên người mình đắp một chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình.

Trong quyển "Phàm Uyên" này, giáo viên y tế là một nam thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, phong cách khá độc đáo, đam mê tám chuyện. Lúc này thấy Cố Dương tỉnh lại, liền đưa cho cậu một chai nước.

Cố Dương mở nắp, phát hiện nắp bình đã được vặn sẵn từ trước.

Cậu hơi cau mày, khẽ cảm ơn: “Cảm ơn thầy.”

Giáo y giơ ngón trỏ lắc lắc: “Không phải tôi mua đâu, là Phàn Uyên mang tới đấy.”

Ánh mắt Cố Dương lập tức sáng bừng lên, cậu ngửa cổ uống hơn nửa chai nước một hơi, sau đó không chờ nổi mà mở bảng hệ thống hiện ra nhìn điểm hảo cảm của Phàn Uyên.

Độ hảo cảm: -23.

Lại giảm một điểm!

Cố Dương lập tức thấy nước vừa uống vào trở nên đắng nghét, cả người rũ xuống như bị hút hết sinh khí, cúi đầu ôm lấy áo khoác và bình nước rời khỏi phòng y tế.

Lúc này đã là chiều muộn, trời sẩm tối, cậu đã ngủ nguyên cả buổi chiều. Vừa bước vào là đến tiết tự học buổi tối.

Trác Uyển đang ngồi trên bục giảng, thấy cậu gõ cửa bước vào, liền gật đầu hỏi: “Thế nào rồi?”

Cố Dương lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không sao ạ.”

Có Trác Uyển ngồi trấn ở lớp, phòng học im ắng vô cùng, nhưng vẫn có vài bạn học lén lút ngẩng đầu lên đánh giá Cố Dương.

Hiện giờ trong lớp đang lan truyền một tin cực sốc. Cố Dương không phải vì sốt mà đi phòng y tế, mà là bị Phàn Uyên đánh đến ngất xỉu! Lại còn có khả năng là vì tranh giành nữ sinh!

Phải biết rằng từ lúc vừa khai giảng lớp 10 không lâu, Cố Dương đã không ngừng gây sự với Phàn Uyên, khắp nơi tìm hắn kiếm chuyện, một mực quậy tới tận năm cuối cấp.

Mà Phàn Uyên lại là người tốt tính, vẫn luôn nhẫn nhịn Cố Dương, nếu đổi lại là người có tính khí nóng nảy, có khi đã đánh nhau từ lâu rồi.

Thế nên bây giờ, khi lớp 12 vừa khai giảng, mọi người đều tin rằng Phàn nam thần cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, thừa dịp dạy dỗ Cố Dương một trận nên thân.

Cả lớp 12A ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi, chỉ mong khi Cố Dương ngồi xuống, Phàn Uyên sẽ lại thẳng tay cho cậu một bài học. Rất nhiều ánh mắt vụng trộm liếc về phía Phàn Uyên.

Cố Dương ôm nửa chai nước, áo khoác của Phàn Uyên vắt trong khuỷu tay, chậm rãi đi về phía chỗ ngồi.

Cậu phát hiện bàn của mình đã bị đẩy ra xa khỏi bàn Phàn Uyên hơn nửa mét, khiến cái bàn của cậu lệch khỏi dãy, nổi bần bật giữa cả lớp.

Phàn Uyên đang cúi đầu giải đề, bút không ngừng di chuyển. Cậu ta làm bài cực nhanh, hầu như chẳng cần nghĩ.

Cố Dương ngồi vào chỗ, cả người ỉu xìu. Cậu thật sự đã coi thường tác dụng phụ của cái bàn tay vàng mà hệ thống cho kia. Một khi lên cơn thì vừa khát vừa bức bối, chỉ muốn dính lấy Phàn Uyên cho đỡ khó chịu.

Nhưng màn gươm tuốt khỏi vỏ, kiếm rút khỏi bao mà mọi người mong chờ lại chẳng xảy ra.

Phàn Uyên vẫn là Phàn Uyên nhã nhặn lễ độ như cũ. Khi Cố Dương đưa áo khoác cho hắn, Phàn Uyên thậm chí chẳng thèm nhìn, duỗi tay nhận lấy rồi trực tiếp nhét xuống ngăn bàn dưới cùng như thể không muốn đụng vào lần nữa.

Cố Dương nhìn thấy vậy liền mím môi, cầm sách lên lật qua lật lại nhưng hoàn toàn không đọc vào đầu chữ nào.

Lớp 12A là lớp trọng điểm của khối Tự nhiên. Dù Cố Dương từng là học sinh ba tốt, thành tích không tồi, nhưng cậu từng phải nhập viện vì ung thư dạ dày vào năm lớp 11.

Đã thế còn học ban Xã hội, nên về tự nhiên thì chỉ học được năm lớp 10. Hiện tại đang là thời điểm ôn luyện gắt gao của năm cuối, cậu thực sự khó mà theo kịp.

Chuông tan học vừa vang lên, người đầu tiên chạy khỏi lớp chính là Cố Dương.

Phàn Uyên cuối cùng cũng buông bút xuống. Vệt nước trên áo đã khô lại từ lâu, nhưng khi trời tối, nhiệt độ giảm xuống, áo dính vào người rất khó chịu. Hắn cúi đầu nhìn chiếc áo khoác cuộn trong ngăn bàn, cuối cùng cũng không mặc vào.

Vừa rời khỏi chỗ ngồi, Phàn Uyên liền nhìn thấy nửa chai nước còn lại của Cố Dương vẫn nằm trên bàn.

Lúc này, học sinh trong lớp đã đi gần hết. Mạnh Triển bước tới, gọi hắn: “Phàn Uyên.”

“Đi nha, tối nay tới nhà tao ăn cơm? Mẹ tao nói mấy bữa rồi không gặp mày, tiện thể nói chuyện phiến, ha ha ha...”

Phàn Uyên lập tức thu hồi ánh mắt, khoác cặp lên vai đi ra ngoài. Chỉ là khi đi ngang qua bàn của Cố Dương, vẫn dừng lại một chút, mu bàn tay ở phía sau  cầm lấy chai nước kia chuẩn xác ném vào thùng rác cuối lớp.

Mạnh Triển hoảng hốt quay đầu lại: “Gì đấy? Có tiếng gì vậy?”

Phàn Uyên mặt không đổi sắc: “Không có gì, đi thôi.”

Tan học xong, Cố Dương về thẳng nhà, lao một mạch vào phòng tắm. Chưa đợi nước trong bồn đầy đã cởi quần áo nhảy ào vào.

Cậu cựa quậy hai chân, cuối cùng cũng cảm thấy cơn khô nóng suốt cả ngày được xoa dịu.

Chẳng lẽ cậu thật sự sắp biến thành người cá?

Cố Dương nằm sấp xuống nước, bắt đầu nghĩ xem sinh nhật Phàn Uyên nên tặng món quà gì.

Cái bàn tay vàng kỳ quặc của hệ thống thì cậu chẳng mong đợi gì, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Nghĩ là làm, Cố Dương liền lôi điện thoại ra tìm kiếm: “Sinh nhật nam sinh nên tặng gì thì hợp?”

“Làm sao để theo đuổi người mình thích?”

Cố Dương dừng lại ở câu trả lời được like nhiều nhất: “Theo đuổi người ta thì có gì khó? Tặng hoa đi! Mỗi ngày tặng! Chắc chắn có tác dụng!”

Cố Dương nhìn một lúc, nghiêm túc gật đầu. Tặng hoa à? Hiểu rồi.

Hôm sau, khi Phàn Uyên đến chỗ ngồi của mình thì thấy trên bàn có một đóa hoa dại nhỏ, xấu xí hết sức. Bên cạnh đóa hoa là một viên kẹo bạc hà.

Cố Dương nằm bò trên bàn, nửa khuôn mặt vùi trong khuỷu tay, chỉ để lộ đôi mắt ngước nhìn Phàn Uyên.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa kính, rọi vào đáy mắt Cố Dương, phản chiếu thành một vầng sáng màu hổ phách.

Cố Dương cười đến đôi mắt cong: “Tặng cậu viên kẹo, hai chúng ta làm hòa nhé?”

Cậu liếc nhìn lòng bàn tay trái của mình.

Độ hảo cảm Phàn Uyên: -22

Hề, tăng một điểm rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

(✧◡✧) Để tôi lo phần tiếp theo!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play