Edit: Quả Cầu Mèo~

Cố Dương nghe xong, chóp đuôi không tự giác cong lên, vỗ nhẹ lên mặt đất vài cái, mấy viên ngọc trai lăn trên mặt đất bị quật bay, rơi vào bể bơi.

Cố Dương cúi đầu nhìn thấy, kêu lên: “Ngọc trai"

Phàn Uyên liếc nhìn ngọc trai rơi vào bể bơi, thả Cố Dương xuống, đứng dậy.

Cả hai người đã ướt đắm, lúc ôm nhau còn không lạnh lắm, Phàn Uyên vừa rời khỏi Cố Dương liền hắt xì một cái.

Cậu thấy Phàn Uyên muốn đi, duỗi tay nằm tay áo Phàn Uyên lại bị hẳn né tránh.

"Không được đi!" Chóp đuôi của Cố Dương nôn nóng đập vào mặt đất. Thế nhưng cậu vừa mới biến thành người cá không lâu, chưa học được cách khống chế cái đuôi mềm mại này, chỉ có thể ngồi dưới đất trơ mắt nhìn bóng lưng của Phàn Uyên.

Trong lòng cậu lo lắng, viên ngọc trai vừa mới nhặt lên lại rơi xuống cũng không thèm để ý.

Phàn Uyên chỉ là đi lấy khăn tắm, cái đuôi của Cố Dương không chịu ngoan ngoãn, phần đuôi nhỏ lộ ra khỏi áo khoác vẫy lên vẫy xuống như vậy làm sao đưa cậu trở về?

Lúc này trong nhà Phàn Uyên đang rất náo nhiệt, đại sảnh tầng một toàn là người.

Phàn Uyên vừa quay lại với chiếc khăn tắm trên tay, liền thấy khóe mắt Cố Dương lại bắt đầu rơi xuống những hạt ngọc trai tròn trịa.

Cố Dương ưỡn ngực, cố tỏ vẻ hung dữ.

Cậu không muốn khóc nhưng có lẽ vì biến thành người cá nên không khống chế được nước mắt.

Nhìn Phàn Uyên quay lại, ánh mắt Cố Dương sáng lên.

Nhìn Phàn Uyên dùng khăn tắm bọc kín phần đuôi của mình một cách cẩn thận, Cố Dương khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm nho nhỏ: “Cậu thật tốt.”

Phàn Uyên dùng cả hai tay bế bổng Cố Dương lên, tiện tay trùm áo khoác lên đầu cậu.

“Thành thật chút, nếu không muốn bị phát hiện thì đừng cựa quậy lung tung.”

Cái đuôi vốn đang vùng vẫy của Cố Dương lập tức yên lặng, ngoan ngoãn để Phàn Uyên bế đi.

Buổi tiệc sinh nhật vốn đang náo nhiệt, bỗng chốc trở nên yên lặng.

Các bạn học trường Trung học Thượng Thư đều trợn tròn mắt nhìn Phàn nam thần ôm một người được quấn kín mít đi vào, cả người còn ướt đẫm.

Một người bạn thân khác của Phàn Uyên là Lý Tử Yên bất ngờ đập mạnh lên vai Mạnh Triển:

“Trời đất ơi! Có chuyện lớn rồi! Phàn Uyên vừa ra ngoài một lát, giờ lại ôm một cô gái trở về! Không biết con gái nhà ai nữa?”

Mạnh Triển chỉ cười gượng, cúi đầu cắm cúi ăn, không nói một lời.

Làm gì có cô gái nào? Đó là Cố Dương!

Mạnh Triển muốn hét lên điều đó, nhưng hắn không dám.

Phàn Uyên mang trên mặt chiếc mặt nạ văn nhã hoàn mỹ, hắn gật đầu với tất cả các vị khách và bạn học, nở nụ cười đúng mực nhất.

“Có người rơi xuống bể bơi, tôi đưa cậu ấy lên lầu trước.”

Cố Dương giấu đầu trong áo khoác của Phàn Uyên, không nhìn thấy người bên ngoài, nhưng cậu cảm nhận được vô số ánh mắt đang dồn về phía mình. Cậu không nhịn được đưa tay kéo kéo cổ áo Phàn Uyên.

Phàn Uyên một tay giữ lấy sau lưng Cố Dương, tay còn lại ôm chặt đuôi cá của cậu. Dù bị kéo cổ áo, hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, chỉ khẽ vỗ nhẹ lên đuôi cá của Cố Dương như để cảnh cáo.

Cố Dương lập tức cứng đờ người, rụt vai lại, không dám cử động thêm.

Phàn Uyên sao lại vỗ mông cậu.

Nếu không phải có nhiều người đang nhìn, chắc cậu đã quẫy đuôi rồi.

Phàn Uyên ôm Cố Dương lên tầng, đi thắng vào phòng ngủ.

Vừa vào cửa Cố Dương đã bị Phàn Uyên ném lên trên giường, chiếc giường này độ đàn hồi rất tốt, Cố Dương còn nhún vài lần.

Cậu ngay lập tức kéo chiếc áo khoác đang che mặt của mình xuống, thấy Phàn Uyên ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo, giống như nhìn một con cá chết.

Chút giận dỗi vì bị ném lên giường của Cố Dương liền biến mất, vây đuôi không thoải mái cọ lên khăn trải giường.

“ Có, có chút khô..”

Mặt Phàn Uyên không biểu tình, khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Vẻ lạnh lẽo trên mặt Phàn Uyên đột nhiên biến mất, hắn đưa tay khoá cửa lại, bước tới mở chiếc khăn đang bọc đuôi Cố Dương ra.

“Chỗ nào khô?”

Cố Dương nhếch cái đuôi lên, đặt vào cánh tay Phàn Uyên đang vịn ở mép giường, khuôn mặt bị lạnh có chút tái nhợt.

“Đuôi rất khô...... Thật là khó chịu......"

Lớp vảy lạnh mềm đột nhiên chạm vào mu bàn tay, Phàn Uyên khựng lại, lập tức đứng dậy, lùi về sau một bước rồi bước vào phòng tắm.

Hắn không ngờ có ngày bồn tắm của mình lại chứa một người khác, dù có lẽ người này cũng không hẳn là người.

Cố Dương bị Phàn Uyên đặt vào làn nước ấm với nhiệt độ vừa phải, thoải mái thở dài một hơi.

Sau khi biến thành nhân ngư, cảm xúc của cậu trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, đầu óc cũng như có phần chậm chạp. Lúc này trong đầu chỉ toàn nước với Phàn Uyên.

Phàn Uyên ném Cố Dương vào bồn tắm xong, lại đi xuống tầng, hắn không thể mặc kệ những vị khách ở tầng dưới.

Cố Dương vui vẻ chơi đùa với nước trong bồn tắm của Phàn Uyên, còn không quên nhìn độ hảo cảm.

Đô hảo cảm: -20

Tăng 2 điểm một lúc!

Mặc dù bây giờ số điểm vẫn là âm, nhưng Cố Dương cảm thấy rằng cậu có hy vọng.

Cho nên khi Phàn Uyên lại đi vào phòng tắm lần nữa, liền nhìn thấy Cố Dương đang mặc áo sơmi ướt đẫm, dựa vào bên cạnh bồn tắm lẳng lặng nhìn hắn chắm chắm.

Phàn Uyên khẽ cau mày: “Làm thế nào để cái đuôi biến trở về thành chân?”

Cố Dương ghé mặt vào khuyu tay, đang hạnh phúc vì tăng lên 2 điểm, vì vậy nhìn Phàn Uyên thấy thế nào cũng thuận mắt, không nghiêm túc nghe Phàn Uyên nói gì.

“Cái gì?”

Nhìn đuôi cá xinh đẹp nâng lên nâng xuống trong bồn tắm, trong lòng Phàn Uyên không hiểu sao cảm thấy khó chịu, tiến lên xả nước trong buồn tắm.

Cố Dương kinh ngạc, mắt thấy nước biến mất từng chút một, cái đuôi vung một cái ra bên cạnh bồn tắm.

“Nước! Nước của tớ !”

Phàn Uyên quay người lại nắm eo Cố Dương, ôm cậu ra.

“Cậu cũng không thể vẫn luôn ngâm trong bồn tắm nhà tôi!”

Cố Dương bị bóp eo nhấc bổng lên, trên mặt có phần ngơ ngác: “A? Tại sao lại không được?”

Phàn Uyên khựng lại một chút, sau đó dứt khoát xoay người, ném cậu trở lại giường.

Cái đuôi rời khỏi nước, hơi nước trên bề mặt nhanh chóng bốc hơi, khiến Cố Dương cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ liên tục cọ quậy cái đuôi trên giường.

“Khó chịu quá…”

Phàn Uyên tiện tay ném một cái áo sơmi sạch sẽ lên mặt Cố Dương: “Chịu đựng đi.”

Cố Dương bĩu môi, thấy Phàn Uyên quay lưng lại ngồi làm bài tập, liền cởi chiếc áo ướt trên người, thay bằng chiếc áo Phàn Uyên vừa ném tới.

Đó là áo của Phàn Uyên, mặc trên người Cố Dương rộng thùng thình, tay áo dài phủ xuống, vạt áo hơi dài, lờ mờ che đi chiếc đuôi cá màu xanh biếc bên dưới.

Cố Dương nằm xoài trên trên giường lớn, nhìn đèn trần trên đỉnh đầu, theo hơi nước từ từ bay hơi, cậu thấy hoa mắt chóng mặt, không biết đã ngủ từ bao giờ.

Phàn Uyên ngồi cạnh bàn, quay lưng về phía Cố Dương, nhanh chóng làm đề, điều đó có thể khiến hắn bình tĩnh.

Nói cho cùng, mọi sự việc hôm nay đã vượt qua khỏi tầm hiểu biết của hắn.

Đợi đến khi hắn cuối cùng cũng buông bút quay đầu lại, liền thấy cái đuôi của Cố Dương không biết đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là đôi chân dài, trắng nõn, hoàn toàn không che đậy gì mà nằm trên giường của hắn.

Phàn Uyên đột nhiên nhấc chăn lên, trùm kín người Cố Dương.

Sáng sớm hôm sau, các bạn học lớp 12-1 phát hiện hai người từ trước đến nay vốn không đội trời chung là Phàn Uyên và Cố Dương, lại cùng nhau đến lớp.

Hai người đó từ mấy ngày trước đã bắt đầu kỳ lạ, hôm nay giữa họ lại càng toát ra một bầu không khí khó hiểu hơn.

Vừa thấy Phàn Uyên vào lớp, Lý Tử Yên lập tức kéo Mạnh Triển chạy tới.

“Phàn nam thần! Nhanh lên! Cho tớ xem bài tập toán của cậu! Có một bài phía sau tớ làm không ra.”

Phàn Uyên đưa bài tập cho Lý Tử Yên. Vừa cầm lấy, Lý Tử Yên quay đầu lại thì liền thấy Cố Dương đang ngồi ngay bên cạnh.

Cố Dương sáng sớm sắc mặt đã đỏ bừng, đồng phục đang mặc rất rộng, từ ống quần đến tay áo, đều phải sắn hai lần.

Đồng của trường cấp 3 Thượng Thư thêu tên của học sinh trên mép túi, cho nên Lý Tử Yên vừa thấy đồng phục Cố Dương không đúng size, theo bản năng nhìn xuống tên trên túi cậu.

“Cố Dương, mới sáng sớm sao mặt cậu đỏ vậy? Còn có quần áo của cậu... Phàn...”

Chữ "Uyên" chưa kịp nói ra, Mạnh Triển liền dùng sức túm Lý Tử Yên, xấu hổ mỉm cười với Phàn Uyên, lôi kéo Lý Tử Yên còn đang mờ mịt chạy đi.

Lý Tử Yên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Này! Cậu kéo tớ làm gì? Cố Dương mặc... ưm, ưm, ưm....”

Còn chưa nói hết câu đã bị Mạnh Triển đưa tay bịt miệng lại.

Ánh mắt Phàn Uyên hơi lạnh đi một chút, hắn nhìn Cố Dương đang quay lưng về phía mình, lộ ra lỗ tai ửng hồng.

Trên bàn của Cố Dương đặt một chiếc bình nước siêu to, mà cái bình này là cậu lục ra từ nhà Phàn Uyên mang đi.

Có chút phiền phức.

Hắn rất ghét cảm giác mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Cố Dương cảm giác được Phàn Uyên đang nhìn mình. Sáng nay cậu mở mắt mới phát hiện mình không chỉ chiếm giường Phàn Uyên, còn ngủ một đêm, mặt vẫn luôn đỏ bừng.

Bây giờ Phàn Uyên nhìn cậu, cậu nhịn một lúc lâu, mới lặng lẽ trộm liếc qua, thấy Phàn Uyên đã chuyển sang đọc sách.

Cố Dương vui vẻ mở lòng bàn tay trái, muốn nhìn một chút Phàn Uyên lại tăng trưởng bao nhiêu hảo cảm độ.

Đô hảo cảm: -21

Cố Dương:???

Tại sao lại giảm 1 điểm?

Phàn Uyên lại làm sao vậy?

Khuôn mặt ứng hồng từ sáng nhanh chóng biến mất, cậu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phàn Uyên một cái, vừa quay lại thì nhìn đến một một nữ sinh đang cầm cốc trà sữa đi đến chỗ Phàn Uyên.

Cố Dương nhíu mày, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô gái ấy, lại liếc sang ly trà sữa trong tay cô, trong lòng lập tức báo động.

Trong nguyên tác có một đoạn thế này, một nữ sinh thích Phàn Uyên đem tặng hắn một ly trà sữa vị mới nhất. Phàn Uyên vì phép lịch sự và tính cách ôn hòa nên đã nhận lấy và uống thử, ngay sau đó liền phải nhập viện vì dị ứng nghiêm trọng.

Bởi vì ly trà sữa vị mới đó có chứa bột đậu phộng. Lượng tuy không nhiều, hương vị cũng không rõ ràng, tên lại nghe rất hấp dẫn nên chẳng ai nghi ngờ. Nhưng với Phàn Uyên, người bị dị ứng đậu phộng nặng, đó là chí mạng.

Lúc này, Cố Dương nhìn thấy nữ sinh kia ngượng ngùng đưa trà sữa cho Phàn Uyên.

Cậu nhớ rõ cô ấy chính là người đã từng viết thư tình gửi Phàn Uyên trong giờ học.

Khi đi ngang qua Cố Dương, cô gái còn không quên đỏ mặt khẽ nói cảm ơn với cậu.

Cố Dương nhìn chằm chằm ly trà sữa trong tay cô, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Dạo gần đây, cô gái tên là Từ Điềm đã nghe nhiều tin đồn về quan hệ giữa Phàn Uyên và Cố Dương, nên cho rằng Cố Dương cũng thích mình. Điều đó càng khiến cô đỏ mặt hơn. Nhưng so với một Cố Dương nổi danh học tệ và có tiếng ăn chơi, cô vẫn hiển nhiên ưu ái Phàn Uyên người vừa giỏi giang, vừa nhã nhặn.

Từ Điềm hai tay nâng ly trà sữa đưa đến trước mặt Phàn Uyên, nhẹ giọng nói:

“Phàn Uyên... sáng nay tớ xếp hàng mua đấy, cậu... cậu muốn uống không?”

Phàn Uyên mỉm cười lịch sự, đang định từ chối thì đột nhiên nghe thấy Cố Dương lớn tiếng quát:

“Không được uống!”

Từ Điềm hoảng sợ, nhìn Cố Dương, lại nhìn về phía Phàn Uyên, trà sữa trong tay cô vẫn đang đưa về phía trước.

Phàn Uyên vốn định từ chối, thấy Cố Dương như vậy, trong lòng đột nhiên muốn đổi ý.

Hắn duỗi tay tiếp nhận trà sữa, mỉm cười Từ Điềm: “Cảm ơn.”

Cố Dương vỗ bàn, sốt ruột đứng dậy hô to: “Không được !”

Giọng của cậu thu hút sự chú ý của những người khác trong lớp, các bạn học đều trộm nhìn qua, chỉ vào ba người khe khẽ nói nhỏ.

Phàn Uvên phớt lờ Cố Dương, mỉm cười ngậm ống hút trà sữa.

Cố Dương luống cuống, cậu đẩy ra bàn ghế, giữ cổ tay Phàn Uyên, rút ống hút hắn vừa ngậm, cúi đầu hung hăng cắn ống hút, vài ngụm liền uống hết một ly trà sữa size nhỏ.

Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả người đưa trà sữa Từ Điềm.

Cô lui về phía sau một bước, mặt đỏ bừng nghĩ: “Cố Dương thích mình đến vậy sao?”

Cổ tay Phàn Uyên bị Cố Dương túm chặt, trong tay chỉ còn chiếc ly trà sữa trống không. Hắn cúi đầu nhìn thấy Cố Dương đã nhanh như chớp cắn nát ống hút, uống một hơi hết sạch, bên mép còn dính chút trà sữa.

Phàn Uyên rút một tờ khăn giấy ra, mỉm cười với Cố Dương bằng vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Hắn giơ tay lên, cẩn thận lau vết trà sữa nơi khóe miệng Cố Dương, khẽ nói:

“Uống vội như thế làm gì?”

Ngay sau đó, hắn nghiêng đầu ghé sát tai Cố Dương, giọng thấp đến mức chỉ hai người nghe được, chậm rãi nói:

“Cố Dương, cậu càng lúc càng thích đối nghịch với tôi phải không?”

Cố Dương trong lòng chấn động, thôi xong, Phàn Uyên tức giận rồi.

Edit: Quả Cầu Mèo~

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play